Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 547 - Chương 504: Quân Phản Loạn Phản Công

Chương 504: Quân phản loạn phản công
Chương 504: Quân phản loạn phản công

La Thành yên lặng đi theo phía sau Quách Huyến, y từng nghe phụ thân đánh giá Quách Huyến, nói y chiêu hiền đãi sĩ, đối xử với bình dân tử tế, đối đãi với cấp dưới cũng đầy đủ phúc hậu, nhược điểm duy nhất chính là tham tiền, y mặc dù không cắt xén binh lính, nhưng lại báo sai nhân số quân đội, của cải trung gian đều bị y kiếm lời bỏ vào túi riêng, mặt khác, nếu có người cầu y làm việc, hối lộ hậu đãi nhiều, y cũng nhất nhất vui lòng nhận, trong bốn năm thời gian đảm nhiệm chức đô đốc tại U Châu, cũng không biết đến tột cùng y đã tham bao nhiêu tài vật.

Lúc ấy La Thành cho rằng phụ thân có thành kiến đối với Quách Huyến, vì vậy mới khuếch đại nói như vậy, nhưng hiện tại y cảm thấy chẳng những phụ thân không khuếch đại, hơn nữa còn xem nhẹ sự tham lam của Quách Huyến.

Trong kho hàng, tiền đồng và vải vóc chồng chất như núi, Quách Huyến mở ra từng nắp từng nắp rương chất đầy tiền đồng, vuốt ve một bó tơ lụa Lăng La, cười đến không ngậm nổi miệng, hơn nữa ở trong một gian phòng, Quách Huyến mở ra hơn mười rương hoàng kim, bạc trắng và châu báu, thúy ngọc, ánh mắt lóe sáng không chút che giấu sự tham lam, khiến La Thành âm thầm cảm thấy kinh hãi.

- Xin hỏi đô đốc, tài vật này xử lý như thế nào?

Lúc này Quách Huyến mới nhớ tới La Thành đi theo phía sau mình, y vội vàng thu lại sự thất thố, cười nói:

- Số tiền bạc lương thực này đương nhiên toàn bộ mang về Trác quận, nơi này tiếp giáp sông Chương, vận tải đường thủy tiện lợi, trước khi đi ta đã phái đội tàu xuôi nam, phỏng chừng hai ngày nay đã đến nơi.

Quách Huyến thấy La Thành do dự muốn nói, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói:

- Xin hiền chất yên tâm, không chỉ tiền bạc lương thực của huyện Võ Ấp, tiền bạc lương thực huyện Nam Bì bên kia quân đội lệnh tôn cũng sẽ có một phần, ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.

Quách Huyến lại hiểu nhầm, chuyện La Thành muốn nói cũng không phải cái này, y ôm quyền nói:

- Ty chức cảm thấy nhất định Đậu Kiến Đức sẽ phái tiên phong đi về quận Võ Ấp, tuy chức nguyện ý đẫn quân xuôi nam nghênh chiến, mong đô đốc tranh thủ thời gian!

Quách Huyến âm thầm suy nghĩ, tiểu tử này muốn đánh nhau tới điên rồi, cũng tốt, chết ở trong tay Đậu Kiến Đức cũng chính là do y tự tìm đến, Quách Huyến liền cười khan một tiếng nói:

- Hiền chất đã có chí hướng này, ta sẽ không ngăn cản, tự mình cẩn thận, ngàn vạn lần không nên khinh địch!

La Thành mừng rỡ, lo sợ Quách Huyến đổi ý, liền ôm quyền thi lễ rồi đi ra ngoài, ngay lúc La Thành vừa mới đi, một tên binh lính vội vàng chạy tới, mang một phong thư giao cho Quách Huyến:

- Khởi bẩm đại soái, là tin tức của Lâm tướng quân từ Nam Bì đưa tới.

Quách Huyến mở thư ra xem một lần. Lập tức giận dữ, không ngờ Hầu Quân Tập lại thả cho binh đánh cướp kho hàng Nam Bì, chính mình vẫn luôn mãi dặn dò Hầu Quân Tập, tất cả tài vật đều phải chở về Trác quận rồi xử lý sau, nhưng Hầu Quân Tập lại dám không nghe theo quân lệnh của mình.

Y lập tức lưu lại năm nghìn binh lính vận chuyển của cải. Tự mình dẫn năm nghìn quân đội đi Nam Bì…

La Thành chán ghét Quách Huyến tham lam, không muốn ở lại bên cạnh y, cố suất quân một đường xuôi nam. Muốn tìm kiếm manh mối của quân phản loạn. Giữa trưa hôm sau, La Thành suất quân đã đến huyện Táo Cường, ba nghìn quân đội nghỉ ngơi ăn cơm trưa trong một rừng cây, La Thành thì có tâm sự nặng nề. Mấy tháng trước y vô tình phát hiện một chuyện, không ngờ phụ thân lại âm thầm đầu quân Bột Hải hội, hơn nữa từ nhiều năm trước đã là người của Bột Hải hội.

Điều này làm cho La Thành vô cùng khiếp sợ, y dù nghĩ thế nào cũng không ngờ đến phụ thân mình lại phản bội triều đình, trở thành một thành viên của loạn thần tặc tử, hơn nữa La Thành bất mãn chuyện Bột Hải hội cấu kết cùng với Cao Câu Ly, bán đứng trung nguyên bán đứng ích lợi của người Hán, cho dù phụ thân không muốn dốc sức vì Đại Tùy, nhưng cũng không cần đầu quân vào Bột Hải hội, cấu kết dị tộc.

Y vốn là muốn khuyên bảo phụ thân, không ngờ lại bị phụ thân chửi bới thậm tệ, không cho y nhắc lại chuyện này, chuyện này khiến La Thành vô cùng thống khổ, mấy tháng qua vẫn buồn bực không vui, lần này dẫn quân xuất chinh, y cũng muốn giải phóng một phen nội tâm buồn phiền của mình cho thỏa đáng.

- Hình như công tử có tâm sự?

Phía sau truyền đến một thanh âm thân thiết.

La Thành liền quay đầu lại, chỉ thấy trưởng sử Trương Công Cẩn đứng ở phía sau mình, La Nghệ lo lắng con mình suất quân xuôi nam, liền để Trương Công Cẩn đi theo bên cạnh La Thành.

Trương Công Cẩn đi lên trước cười nói:

- Ta nghĩ công tử không đến mức tìm quân chủ lực của Đậu Kiến Đức đánh một trận chứ!

La Thành cười khổ lắc đầu:

- Ta còn chưa kiêu ngạo ngông cuồng đến mức đó, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy hơi vô nghĩa.

La Thành quay đầu cười nói với Trương Công Cẩn:

- Ta những tưởng rằng đô đốc làm theo yêu cầu của Trương Huyễn dẫn đại quân đi tiêu diệt phỉ, trợ giúp Thanh Châu, nhưng hiện tại ta mới phát hiện, y căn bản không có ý nghĩ muốn tiêu diệt phỉ, chỉ là trước khi quân chủ lực quân địch trở về muốn lấy tài vật mang về Trác quận, không ngờ y lại vì một chút lợi nhỏ mà đến, quá mức khiến ta thất vọng.

Trương Công Cẩn khẽ mỉm cười:

- Công tử trẻ tuổi chí lớn, dĩ nhiên muốn đánh một trận quyết tử với quân phản loạn, nhưng Quách đô đốc cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng của y rõ ràng, y sẽ không mạo muội liều lĩnh quyết chiến với quân phản loạn.

- Vậy lần này xuôi nam còn có ý nghĩa gì chứ?

- Ý nghĩa?

Trương Công Cẩn cười nói:

- Đối với đô đốc mà nói, mang tiền bạc lương thực của quân phản loạn đi chính là ý nghĩa lớn nhất, không những có thể khoe thành tích với thiên tử, còn có thể kiếm được một số lớn, nếu ta đoán không sai, ngay từ đầu y đã có chủ ý này.

La Thành khẽ hừ một tiếng, đối với Quách Huyến không chịu tiêu diệt phỉ tràn đầy miệt thị, y chợt nhớ đến phụ thân mình dường như cũng như vậy, trong lòng lập tức lại uể oải như đưa đám.

Đúng lúc này, một tên binh lính chạy tới, khom người bẩm báo nói:

- Khởi bẩm công tử, chúng ta gặp thám báo của Trương Huyễn phái tới truyền tin, ngay tại ngoài bìa rừng.

Tinh thần La Thành rung lên, vội vàng ném đi phiền não ra sau đầu, bước nhanh ra khỏi rừng cây, chỉ thấy một gã binh lính quân Tùy dắt ngựa đi tới hướng bên này, binh lính quân Tùy vội vàng tiến lên quỳ một gối thi lễ:

- Tham kiến La công tử! Tại hạ là đệ tam thám báo quân Thanh Long dưới trướng lữ soái Triệu Đình, phụng mệnh đến truyền tin cho Quách đô đốc.

- Ngươi biết ta?

- Ở kinh thành tại hạ đã thấy qua La công tử đấu võ.

Thám báo quân Tùy mang một quyển thư đưa cho La Thành, La Thành nhìn nhìn, trên thư có sáp phong kín lại, là tin tức Trương Huyễn mang đến cho Quách Huyến, y không thể tự tiện mở ra, y mang thư trả lại cho thám báo, hỏi:

- Hiện tại Trương tướng quân như thế nào?

- Hồi bẩm công tử, hiện tại hẳn là Trương tướng quân đang ở một khu vực thuộc huyện Cao Đường quận Thanh Hà.

La Thành cả kinh:

- Vậy đại quân của Đậu Kiến Đức có bắc thượng không?

- Đây cũng là điều ta muốn nói cho công tử, bảy vạn đại quân của Đậu Kiến Đức đã đi đến cách phía nam huyện Táo Cường ngoài bốn mươi dặm, trong vòng một canh giờ năm nghìn quân tiên phong sẽ giết đến đây, xin công tử lập tức quyết định.

La Thành nghe thấy quân tiên phong của đối phương chỉ có năm nghìn quân, lập tức vui mừng nhướng mày, quân đội của y có thể quyết một trận chiến với quân tiên phong quân địch.

Nhưng Trương Công Cẩn lại nhìn ra ý đồ của La Thành, lạnh lùng nói:

- Công tử thật sự vì ý muốn nhất thời mà liên lụy đến tính mạng ba nghìn huynh đệ hay sao?

- Trưởng sử nói quá lời, ta chỉ là muốn phục kích quân tiên phong của đối phương, tuyệt nhiên không có ý niệm tham công.

- Ngươi cho rằng phục kích đơn giản như vậy, quân tiên phong quân địch có bao nhiêu kỵ binh? Trang bị như thế nào? Huấn luyện ra sao? Có phái thám báo dò đường hay không? Những chi tiết này công tử có suy tính qua chưa? Nếu quân tiên phong đều là kỵ binh, chỉ sợ công tử chỉ có thể giết ra khỏi vòng vây, huynh đệ khác chỉ có thể chết tại nơi này.

Trương Công Uẩn liên tiếp chất vấn khiến La Thành á khẩu không trả lời được, trong lòng vô cùng xấu hổ, y vội vàng khom người nói:

- Trưởng sử nói đúng, La Thành biết sai rồi.

Lúc này, binh lính truyền tin bên cạnh nói:

- Công tử, huyện Táo Cường cách huyện Võ Ấp không xa, việc cấp bách hẳn là nên báo cho Quách đô đốc biết để chuẩn bị tốt nghênh chiến.

La Thành gật gật đầu, lập tức ra lệnh:

- Toàn quân lập tức tập kết, gấp rút trở về huyện Võ Ấp!

Lần này La Nghệ phái con trai xuất quân xuôi nam, cho y ba nghìn binh lính tinh nhuệ nhất, những binh lính này đều là lão luyện nhiều năm, không chỉ sức chiến đấu lớn, tốc độ hành quân cũng cực nhanh, đến ban đêm bọn họ đã chạy về huyện Võ Ấp.

Lúc này La Thành lòng nóng như lửa đốt, y đã biết tiên phong của Đậu Kiến Đức là năm nghìn kỵ binh, tốc độ rất nhanh, sắp giết đến huyện Võ Ấp, một khi kỵ binh tiến đến, lui thì bại vong, đánh tất sẽ bị ngăn chặn, một khi đến bình minh, khi bảy vạn đại quân của Đậu Kiến Đức đánh tới, quân đội của Quách Huyến liền gặp nguy hiểm.

La Thành một mạch chạy tới bến tàu sông Chương, chỉ thấy trên bến tàu thả neo hơn trăm con thuyền, binh lính đang vận chuyển tiền bạc lương thực lên trên thuyền, đến hiện tại cũng chỉ được một nửa đội thuyền.

La Thành khẩn trương, lớn tiếng hét lớn:

- Dừng lại tất cả cho ta, quân phản loạn lập tức sẽ giết đến đây, không cần quản số tiền bạc lương thực này nữa!

Binh lính đều dừng việc vận chuyển lại, ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, lúc này, đại tướng của Quách Huyến lưu lại huyện Võ Ấp Bạch Cảnh cưỡi ngựa chạy tới, ôm quyền hỏi La Thành:

- La công tử, quân phản loạn ở nơi nào?

- Tiên phong của quân phản loạn sắp đến, có năm nghìn kỵ binh, đằng sau còn có bảy vạn đại quân, lập tức báo cho đô đốc chuẩn bị nghênh địch!

Bạch Cảnh chấn động, vội la lên:

- Đô đốc không có ở huyện Võ Ấp, ngày hôm qua đã đi huyện Nam Bì rồi.

Con mắt của La Thành trợn tròn lên:

- Nơi này có bao nhiêu quân đội?

- Chỉ có năm nghìn người!

Hôm qua La Thành bị Trương Công Cẩn trách cứ một hồi, đã có chút thông suốt rồi, trong lòng cũng thầm kêu không ổn, liên kết với quân đội của mình cũng chỉ có tám nghìn người, cho dù là miễn cưỡng đánh một trận chiến với năm nghìn kỵ binh còn khó, vậy đại quân của Đậu Kiến Đức đến phải làm sao bây giờ?

Y vội la lên:

- Không cần quản tiền bạc lương thực nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, lập tức dẫn các huynh đệ rút lui khỏi đây!

Bình Luận (0)
Comment