Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 548 - Chương 505: Bại Trận Vì Tham Lam

Chương 505: Bại trận vì tham lam
Chương 505: Bại trận vì tham lam

Bạch Cảnh xuất thân trong gia tộc Bạch thị quận Tương Quốc, là người điềm đạm, thận trọng, rất được Quách Huyến trọng dụng, được Quách Huyến giao cho vận chuyển của cải của huyện Võ Ấp.

Khi ông ta nghe nói đại quân của Đậu Kiến Đức sắp đánh đến, Bạch Cảnh tuy biết chuyện quá khẩn cấp, nhưng đô đốc vẫn nghiêm lệnh, y lại không dám không nghe theo, do dự một hồi lâu nói:

- Quan trọng là ngân lượng đã chuyển lên thuyền, ta nghĩ lập tức chèo thuyền lên phía bắc, thuyền ở dưới nước, quân binh cũng không làm gì được, nên vấn đề này không đáng lo lắm.

La Thành cười lạnh một tiếng, chỉ ra xa nơi những người kéo thuyền đang tụ tập nói:

- Thuyền vẫn di chuyển trên mặt nước, lẽ nào lại không cần người kéo thuyền, không có người kéo thuyền thì cả đoàn thuyền lớn làm sao đi được?

Bạch Cảnh im lặng, lúc này, lính mà y phái đi do thám cũng gấp gáp chạy tới báo:

- Tướng quân, phát hiện ngoài 20 dặm có hàng nghìn quân phản loạn đang hăng hái đánh tới.

Không còn thời gian do dự nữa, Bạch Cảnh nghiến răng một cái ra lệnh:

- Truyền lệnh tam quân lập tức rút lui về hướng bắc!

Trên bến tàu năm nghìn binh lính đều xếp thành hàng, rút lui về hướng bắc, lúc này, Bạch Cảnh ngồi trên ngựa nói lớn:

- La công tử, đi cùng không?

La Thành lắc đầu:

- Ta đến huyện Nam Bì báo tin cho tướng soái biết rút lui về hướng bắc!

- Cũng tốt! Ta cũng phái người cưỡi ngựa đi báo tin, công tử phải hết sức cẩn thận.

Bạch Cảnh hướng về La Thành chắp tay cung kính, liền quay đầu ngựa lại chạy về hướng đông bắc, La Thành trong lòng thở dài, phản quân đánh tới quá nhanh, Cao Sĩ Đạt bên kia chắc sẽ không thua Đậu Kiến Đức, không biết đô đốc đã biết có nguy hiểm hay chưa.

Huyện Nam Bì ở tây bắc quận Bột Hải và huyện Võ Ấp, mặc dù ngăn cách bởi huyện Hà Gian nhưng trên thực tế hai huyện này không hề cách quá xa nhau, ước chừng khoảng hơn 300 dặm, từ huyện Cung Cao vượt qua kênh Vĩnh Tế, lại đi hơn 10 dặm nữa là đến huyện Nam Bì.

Quách Huyến đã đến huyện Nam Bì, sau đã giáng chức Hầu Quân Tập, cho dù Hầu Quân Tập nhiều lần giải thích, ông ta cũng không hề lay động, chỉ có đem ngân lượng của huyện phủ phân cho binh lính, khích lệ sĩ khí. Nhưng vẫn không có cách nào tiêu trừ được sự phẫn nộ của Quách Huyến. Hạ lệnh đem Hầu Quân Tập đánh 50 trượng. Cách chức làm Giáo Úy, Quách Huyến bình thường hận nhất người khác dối trá và chưa có sự đồng ý của ông ta mà tự ý dùng phủ kho, Hầu Quân Tập lại phạm phải 2 điều này, ông ta làm sao có thể tha thứ.

Nếu như nói phủ kho của Đậu Kiến Đức ở quận Võ Ấp khiến y mặt mày hớn hở, vậy thì tài vật trong phủ kho Cao Sĩ Đạt khiến cho y mừng rỡ như điên rồi.

Tiền đồng lên tới trăm vạn quan. Hơn nữa toàn bộ là tiền Khai Hoàng và tiền thời đầu Đại Nghiệp, mà không phải là tiền mục nát hiện nay, 300 nghìn tấm tơ lụa, 28 vạn ngân lượng. Về phần vàng, bạc, châu báu san hô, vv...các vật quý hơn nữa vượt xa kho hàng đoạt được từ Đậu Kiến Đức.

Đáng tiếc một điều là huyện Nam Bì không nằm cạnh kênh Vĩnh Tế, cách kênh Vĩnh Tế hơn 40 dặm. Binh lính quân Tùy trước hết ắt phải dùng xe ngựa kéo đến kênh Vĩnh Tế mới có thể chuyển lên thuyền chở đi.

Ở huyện Nam Bì thông qua quan đạo trên kênh Vĩnh Tế, 1 lần có mấy trăm chiếc xe ngựa tạo thành đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, bởi vì tiền đồng trên xe quá nặng, xe ngựa khó có thể chịu đựng phát ra tiếng két két, di chuyển hết sức chậm chạp, đây chỉ là loạt quân U Châu vận chuyển báu vật đầu tiên. Kế tiếp còn có lượng vô cùng lớn báu vật cần vận chuyển đi nữa.

Lúc này, La Thành dẫn đầu ba nghìn binh lính nghênh chiến vô tình gặp đoàn xe đang vận chuyển này. Y ghìm chặt chiến mã nói với binh sĩ bên cạnh:

- Đi hỏi xem, ai đứng đầu, bảo người này đến gặp ta!

Binh lính chạy như bay, không bao lâu, một gã Giáo Úy¬ vội vàng tới, khom người nói:

- Hóa ra là La công tử, thất lễ.

La Thành nhận ra người này là quân của Quách Huyến, thân là Giáo Úy, lại thấy y cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, La Thành trong lòng hơi hơi có chút không vui, liền hỏi:

- Đô đốc ở huyện Nam Bì sao?

- Đô đốc ở huyện Nam Bì, công tử đây là từ huyện Võ Ấp đến sao?

La Thành gật đầu:

- Đại quân Đậu Kiến Đức đã đánh đến huyện Võ Ấp rồi, các huynh đệ huyện Võ Ấp đã rút về phương Bắc, đô đốc biết không?

Giáo Úy cười nói:

- Việc này đô đốc huyện Võ Ấp đã biết rồi, Bạch tướng quân phái người đưa thư tới, có điều nghe nói quân của Cao Sĩ Đạt chưa có bắc thượng, vẫn còn ở quận Bình Nguyên.

- Không thể nào!

La Thành quả quyết phủ nhận:

- Vị trí cũ bị thay đổi, đội quân của Cao Sĩ Đạt sao lại không chút động tĩnh, bây giờ đô đốc đang ở đâu?

- Đô đốc đang ở huyện Nam Bì, đang gấp gáp chế tạo xe hưu, ta đoán muộn nhất trưa mai, đô đốc mới có thể suất quân rời khỏi huyện Nam Bì, có điều, lượng thứ cho ta nói câu không dễ nghe: hiện tại, công tử đi khuyên đô đốc cũng vô ích, ai khuyên cũng không được, cáo từ trước!

Giáo Úy chắp tay cung kính, xoay người hét, lệnh cho binh sĩ tiếp tục đi về phía trước.

La Thành thực sự lo lắng, đây là lời nói của giáo úy đi theo Quách Huyến, có thể tin không nghi ngờ. Lúc này, Trương Công Cẩn tiến lên khuyên nhủ:

- Nếu Bạch Tướng quân người đã nói cho Quách Huyến, chúng ta đi đi cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng chúng ta lên phía bắc trước, ở phương bắc quan sát tình hình huyện Nam Bì, công tử thấy như thế nào?

Trương Công Cẩn đối với việc trợ giúp Quách Huyến một chút cũng không hứng thú, ông ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ an toàn cho La Thành, ông ta thấy tình hình không ổn nên không hi vọng La Thành lại đến huyện Nam Bì nữa.

La Thành ngẫm nghĩ một chút, hắn quay đầu lại vẫy vẫy tay gọi binh sĩ đưa thư tùy tùng cùng đi Thanh Châu của ông ta, binh sĩ đưa tin thúc ngựa tiến lên phía trước nói:

- Công tử có gì chỉ bảo?

- Ngươi lấy thư cho ta xem một chút.

La Thành muốn lấy được chút tin tức từ chỗ Trương Huyễn.

Binh sĩ đưa tin lấy thư đưa cho La Thành, La Thành mở thư ra xem, trên đó viết Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt nhất định sẽ nhanh chóng tiến lên phía bắc, đánh gọng kìm U Châu, hy vọng Quách Huyến chú ý tình báo, nếu không ổn liền lập tức rút lui không cần vì quân phản loạn mà tổn thất của cải ngân lượng.

La Thành không khỏi thở dài thườn thượt, Trương Huyễn xem việc gì cũng chính xác, hiện tại Quách Huyến không phải vì Cao Sĩ Đạt tiền của khó khăn sao?

- Trương Trưởng Sử, ta nghi ngờ Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt cố ý không chở tiền vật đi, chính là lợi dụng nhược điểm của đô đốc mà dụ ông ta.

Trương Công Cẩn gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Đậu Kiến Đức đem binh trở về quá nhanh, quả thực ta nghi ngờ đây là một cái bẫy, chính là để dẫn dụ quân U Châu.

La Thành sau một lúc lâu nói không ra lời, ông ta đem thư kiện trả lại cho binh sĩ báo tin, lập tức nói với mọi người:

- Chúng ta lên phía bắc!

La Thành dẫn đầu quân đội quay đầu đi về phía bắc, không đi tới huyện Nam Bì nữa.

Cùng lúc La thành suất quân lên phía bắc, một đội quân 8 vạn binh đang từ hướng đông huyện Nam Bì dũng mãnh tiến đến, lúc đó, đại quân của Đậu Kiến Đức cũng không dừng tại huyện Võ Ấp, 5 vạn đại quân do Đậu Kiến Đức dẫn đầu tiếp tục tiến về phía đông, đến sông Vĩnh Tế thì quay đầu về phía bắc, ý đồ của Đậu Kiến Đức rất rõ ràng, ngăn chặn quân đội của Quách Huyến rút về phía bắc.

Lúc này, Quách Huyến huyện Nam Bì đã biết rõ nguy hiểm sẽ đến, lúc đại tướng Bạch Cảnh đang rút lui, đã phái kị binh hỏa tốc cấp báo tình hình cho huyện Võ Ấp.

Vào đêm lúc canh tư, đại doanh quân U Châu ở ngoài thành tây huyện Nam Bì đèn đuốc sáng trưng, mấy nghìn binh sĩ đang bận rộn chế tạo lộc xa, lộc xa chính là loại xe cút kít có dây đeo trên vai giúp binh sĩ kéo xe đi lên phía trước, là dụng cụ thường thấy nhất của những người kéo một mình ở vùng Sơn Đông Hà Bắc.

Bởi vì trong thành cư dân đều đã chạy trốn, quân Tùy không tập hợp được xe ngựa và dân phu, Quách Huyến liền cân nhắc dùng lộc xe vận chuyển ngân lượng của cải, 1 vạn 5 nghìn quân, mỗi người 1 xe cơ bản cũng có thể chở đi hết số của cải này.

Quách Huyến liền hạ lệnh cho đội quân đi chặt cây, thu thập hàng loạt gỗ để chế tạo lộc xa, nhưng lộc xa cũng không phải là dễ chế tạo, mới được hơn 800 cái xe, qua 1 đêm nhiều nhất cũng chỉ được hơn 2000 cái.

Điều này làm cho Quách Huyến vô cùng lo lắng, ông ta biết rõ nguy hiểm cận kề, nhưng không nỡ vứt bỏ của cải, vải vóc cùng với ngân lượng như vậy, ông ta chỉ hi vọng tới hừng đông bình an vô sự, sau đó rút quân rời đi.

Trong đại doanh binh lính đều vô cùng bận rộn, Quách Huyến cũng ngủ không được, đi đi lại lại giám sát, hy vọng lộc xa càng nhanh càng nhiều một chút, bên kia huyện Võ Ấp không thu được chút gì cả, ông ta chỉ có thể đánh cược rằng Cao Sĩ Đạt không thể nhanh như vậy, có thể cho ông ta thêm nửa ngày nữa.

- Đô đốc, tình hình có chút không ổn rồi!

Đại tướng Lâm Phong thấp giọng nói với Quách Huyến:

- Cho dù Cao Sĩ Đạt có thể không thèm để ý tiền đồng vải vóc, nhưng lương thực gã làm sao có thể mặc kệ, một khi lương thực bị chúng ta cướp đi, một trăm ngàn đại quân của gã sẽ nhanh chóng tan rã, ty chức cảm thấy gã không có khả năng chậm trễ.

Quách Huyến trầm tư sau một lúc lâu nói:

- Ngươi nói rất có lý, như vậy đi! Chỉ cần trời vừa sáng, mặc kệ đã làm ra bao nhiêu lộc xe, lập tức vận chuyển tiền của rời khỏi huyện Nam Bì, lương thực không cần lo, cho một mồi lửa đốt luôn.

Lâm Phong do dự một chút, lại khuyên nhủ:

- Ý của ty chức là, hiện tại nên rời khỏi huyện Nam Bì.

- Không được!

Quách Huyến quả quyết cự tuyệt, giận dữ nói:

- Không có thu hoạch, ta lấy cái gì bẩm báo với huàng thượng, tấu chương ta đã trình lên rồi, cuối cùng lại nói với hoàng thượng thất bại quay về, không thu hoạch được gì, ta còn có thể tiếp tục ở lại U Châu sao?

Lâm Phong chỉ đành thở dài, buổi chiều Trương Huyễn phái người đưa thư chuyển nhanh tới, đô đốc cũng coi thường không thèm để ý, còn tức giận mắng La Thành dám tự tiện hủy thư của y, vậy phải làm sao bây giờ?

- Đô đốc, chi bằng tăng cường ngoại bộ tuần tra đi! Có thể dự đoán trước tình hình, ty chức cảm thấy mặt đông trinh sát tuần tra quá ít, vô cùng nguy hiểm.

- Chuyện này giao cho ngươi làm, không cần hỏi ta nữa.

Quách Huyến đang rất rối loạn, xoay người đi đến lều lớn của mình, nhưng đúng lúc ông ta vừa đi tới cửa lều, bỗng nhiên có thám báo cưỡi ngựa gấp gáp phi vào đại doanh, kinh hoàng hô lớn:

- Quân đội của Cao Sĩ Đạt từ mặt đông đánh tới rồi, có mấy vạn đại quân, cách đại doanh không đến mười dặm!

Trong đại doanh lập tức hỗn loạn, Quách Huyến cũng chấn động, ra lệnh khẩn cấp:

- Tất cả binh lính đứng dậy, lập tức rút lui về phía bắc!

Lâm Phong vội vã hô lớn:

- Đại soái, không thể rút về phía bắc, quân đội bị truy kích đang chạy trốn hỗn loạn ở phía bắc!

Quách Huyến lập tức tỉnh ngộ, vội lệnh:

- Điều năm nghìn cung thủ đi đông doanh, ngăn chặn quân địch tập kích đêm.

- Đô đốc!

Có binh lính chạy tới gấp gáp hô:

- Mặt bắc cũng có 1 đội quân năm sáu vạn binh đánh tới cản đường lui của chúng ta!

Tin tức tới đột ngột khiến Quách Huyến bị giật mình trợn mắt há hốc mồm, nhưng ông ta dù sao cũng là đô đốc U Châu, do dự một lúc sau, ông ta bỗng nhiên xoay người lệnh:

- Chuẩn bị phá vây!

Nếu có một đội quân đánh tới ông ta có thể bày một trận chiến, nhưng trước sau hai đội quân tiền hậu giáp kích, chỉ có thừa dịp lúc ban đêm đột phá vòng vây, con đường này mới có thể đi, nếu không thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Bình Luận (0)
Comment