Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 549 - Chương 506: Quân Bột Hải

Chương 506: Quân Bột Hải
Chương 506: Quân Bột Hải

Trời còn chưa sáng, phía đông đã sáng tờ mờ, màn đêm không hề đen, mà biến thành màu khói xám, phía xa mơ hồ có thể thấy bóng cây và con sông.

Từ huyện Nam Bì đi lên phía bắc ba mươi dặm là kênh Vĩnh Tế, một dãy hơn mười chiếc thuyền lớn thả neo, bởi vì trên kênh Vĩnh Tế hàng năm đều hỗn chiến, phỉ loạn hung hăng ngang ngược, vận tải đường thuỷ đã ngừng hai năm, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện thuyền của quan phủ, cho nên hơn mười thuyền chở khách thả neo trên kênh Vĩnh Tế này liền chăm chú nhìn.

Ở nơi cao nhất của một con thuyền lớn hai tầng, Cao Liệt đang khoanh tay nhìn hướng đông nam, ánh mắt sắc bén như điện, trên mặt mỉm cười đắc thắng, Quách Huyến không kịp rút lui về phía bắc, cuối cùng bị hai đại quân nam bắc giáp công, Cao Liệt có thể tưởng tượng, cuộc đại chiến sẽ tiêu diệt toàn quân U Châu.

- Hội chủ dường như không yên tâm về Đậu Kiến Đức? Bên cạnh, cao Thanh cười nói, ông ta là đường huynh của Cao Liệt, cũng có thể là nhân vật quan trọng của Bột Hải.

- Ngươi cho là ta bố trí quân Bột Hải là không tin Đậu Kiến Đức sao?

Cao Liệt thản nhiên cười hỏi.

- Ta cảm thấy có một chút như vậy, Hội chủ hoàn toàn có thể không cần bố trí quân Bột Hải.

- Ta muốn để quân đội chúng ta rèn luyện thực chiến một chút, hiếm khi gặp được quân U Châu quân hoảng loạn như vậy, cơ hội này ta phải nắm lấy.

Dừng một chút, Cao Liệt cười nói:

- Có lẽ cũng có một chút không tin tưởng Đậu Kiến Đức, ta bảo gã đóng quân ở bờ bắc sông Hoàng Hà, dụ dỗ Quách Huyến, gã lại tự tiện xuống Hà Nam, bởi vậy có thể thấy được, gã có tư tâm!

- Hội chủ nhìn người rất chính xác!

Cao Liệt cười cười, không nói thêm, đứa trẻ đứng phía sau Cao Liệt là con út Cao Nguyên Dực, Cao Nguyên Dực mặc giáp mang nón trụ, nhưng trong ánh mắt lại lo lắng vạn phần, phụ thân đã ở phía bắc huyện Nam Bì ngoài năm mươi dặm bố trí Bột Hải phải trực tiếp chỉ huy ba vạn quân binh, nhưng mình lại ở trong này ngắm phong cảnh, khiến Cao Nguyên Dực trong lòng lo lắng vạn phần.

Cao Nguyên Dực nhìn tộc thúc Cao Thanh cầu xin, Cao Thanh hiểu được tâm ý của cháu, liền cười nói:

- Hội chủ hãy để Cao Nguyên Dực đi rèn luyện một chút!

Cao Liệt quay đầu lại nhìn thoáng qua Cao Thanh, lại nhìn một chút đứa trẻ Cao Nguyên Dực, Cao Nguyên Dực vội vàng quì gối:

- Con nguyện vì phụ thân lập công dương danh!

Cao Liệt có ba con trai. Đứa con cả và con thứ đã trưởng thành, điềm đạm, chắc chắn. Duy chỉ có lão Tam tính cách lỗ mãng vội vàng xao động, từ nhỏ đã gây chuyện thị phi, sau khi lớn lên trở nên ác độc tàn bạo, tất cả người hầu nha hoàn của y không ai có thể sống quá một năm. Tuy rằng con út tính cách không tốt, nhưng Cao Liệt vẫn coi y là báu vật. So với châu báu trong mắt Cao Liệt y còn quan trọng hơn, mời danh sư dốc lòng bồi dưỡng y học võ, lại sợ y gặp chuyện không may. Cả ngày đưa y đi theo mình.

Cao Liệt ngẫm nghĩ một chút, quả thật nên cho con trai một cơ hội. Lần này tiêu diệt bại quân U Châu, nguy hiểm cũng không lớn, y nghiêm nghị nhìn chăm chú đứa con nói:

- Nếu làm tướng. Phải nghe theo mệnh lệnh chủ soái, ta cũng không hy vọng đại soái chạy tới cáo trạng với ta. Nói ngươi tùy ý làm bậy, nếu không ngươi sẽ không còn có lần sau!

Cao Nguyên Dực vui mừng đến mức tim nổ tung, y vội vàng nói:

- Con tuyệt đối sẽ không khiến phụ thân thất vọng!

- Đi đi!

Cao Nguyên Dực dập đầu một cái. Lại cảm kích liếc nhìn Đường thúc, xoay người liền chạy như bay.

Nhìn Cao Nguyên Dực lao đi giống như một con thỏ, Cao Thanh đi lên trước cười nói:

- Nguyên Dực rốt cục trưởng thành rồi, nên để y tung cánh bay xa…

Cao Liệt yêu thương nhìn thoáng qua đứa con, lắc đầu cười nói:

- Ta đặt tên cho nó là “Dực” chính là hy vọng nó có thể giống hùng ưng bay lượn, nhưng nó thật sự khiến cho ta lo lắng, được như huynh trưởng nó điềm đạm, chắc chắn một chút, ta cũng không đến nỗi bắt nó cả ngày bên mình.

- Từ từ đi, nó dù sao cũng mới mười bảy tuổi, nó sẽ trưởng thành hơi chậm một chút, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ trưởng thành.

- Ta cũng hy vọng như thế!

Cao Liệt lại hỏi:

- Huynh trưởng cảm thấy lần này ta để Bột Hải quân xuất hiện, có phải hơi vội vàng không?

Cao Thanh mỉm cười, là mãnh hổ cuối cùng cũng phải lộ ra răng nanh, là quân binh cuối cùng cũng phải đánh giặc, ở trong hỗn chiến, ai nghĩ được đội quân này không thuộc về Đậu Kiến Đức, cũng không thuộc về Cao Sĩ Đạt đây?

Cao Liệt gật gật đầu:

- Ta cũng suy nghĩ như vậy, hơn nữa trận chiến đầu tiên đối mặt quân U Châu, cũng là tâm nguyện của ta!

Trên chiến trường Nam Bì tiếng trống như sấm, tiếng kêu rung trời, trận chiến phá vây đã đánh gần một canh giờ, Quách Huyến dẫn đầu mười lăm nghìn quân U Châu lần đầu tiên phá vây không thành công, bị đội quân của Đậu Kiến Đức ngăn chặn, năm nghìn kỵ binh quân U Châu tiến thoái lưỡng nan, khiến quân U Châu trước sau đều khó khăn, mà lúc này đội quân của Cao Sĩ Đạt từ phía sau đánh tới, tựa như sủi cảo bao vây chặt chẽ xung quanh quân U Châu.

Trên chiến trường chém giết đẫm máu, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, khắp nơi là chân cụt tay đứt, khi hơn mười vạn phỉ tặc đang xiết chặt, mười lăm ngàn quân Tùy cứ liều chết phá vây, nhưng vẫn chết thê thảm như trước, hơn nữa quân Tùy bị kỵ binh của Đậu Kiến Đức liên tục phân tách, quân Tùy bị phân tách thành hơn mười tốp, mỗi tốp chỉ có mấy trăm người hoặc là hơn nghìn người, đối mặt với đội quân nhiều gấp mười lần, vô số quân Tùy quỳ xuống đất đầu hàng.

Huyết chiến một canh giờ, Quách Huyến chỉ còn lại hơn ba ngàn người, ông ta biết không thể phá vây, không khỏi ngửa mặt lên trời:

- Chẳng lẽ Quách Huyến ta sẽ chết ở nơi này sao?

Đúng lúc này, một trận đại loạn của quân phản loạn ở góc Tây Bắc, chỉ thấy một đội mấy nghìn quân U Châu tiến vào, đại tướng dẫn đầu đúng là tâm phúc của Quách Huyến đại tướng Bạch Cảnh, Bạch Cảnh giơ thương hô to:

- Đô đốc, theo ta phá vây!

Quách Huyến mừng rỡ, vội vàng dẫn theo ba nghìn quân đánh tới góc tây bắc, Bạch Cảnh dẫn đường tiến đánh, bọn họ gõ trống cổ động tinh thần binh sĩ hăng hái xông ra khỏi trùng vây của đại quân Đậu Kiến Đức, hốt hoảng chạy trốn về phía bắc.

Lúc này, Đậu Kiến Đức đã ngừng quân đội đuổi theo, ông ta nhìn phía bắc nơi quân U Châu, lạnh lùng nói:

- Đừng đuổi theo, phía trước đều có người của bọn họ!

Trời dần dần sáng, tám nghìn quân Tùy đột phá vòng vây đều nhằm hướng bắc chạy trốn, mặc dù quân đội của Quách Huyến đã kiệt sức, nhưng vì chạy khỏi hiểm địa, bọn họ vẫn liều mạng nhằm hướng bắc chạy trốn một mạch. Đến giữa trưa, bọn họ mới chậm rãi dừng lại, rất nhiều binh lính ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn mửa, rất nhiều binh lính nằm ở ruộng lúa há miệng thở hổn hển.

Quách Huyến trúng một mũi tên phía sau lưng, tuy rằng không đả thương đến bộ phận quan trọng, nhưng máu chảy quá nhiều, khiến mặt y tái nhợt, thân thể hết sức yếu ớt, ngồi ở trên bờ ruộng một câu cũng nói không nổi.

Lúc này, Bạch Cảnh lo lắng nói:

- Đô đốc, nơi này không thể dừng, nhất định phải lập tức rời khỏi!

Quách Huyến quay đầu lại nhìn một chút:

- Đã không có truy binh rồi, lo lắng cái gì?

- Đô đốc, không phải truy binh, ty chức tới trước khi đến có thám báo phát hiện, gần đây còn có một đội quân, cũng có hơn mấy vạn người, tất cả đều là quân Tùy đưa đến, nhưng lại không biết lai lịch, không có quân kỳ cũng không có phiên hiệu.

Trong lòng Quách Huyến hết sức kinh ngạc, sao lại còn có một đội quân Tùy, cho dù là quân đội của Đậu Kiến Đức, cũng không có khả năng đều là quân Tùy đưa đến.

- Chẳng lẽ là đội quân lên phương bắc của Trương Huyễn?

Ông ta lẩm bẩm.

- Nhất định không phải là đội quân của Trương tướng quân, ty chức nghi ngờ bọn họ là. . . . . Bột Hải...

Quách Huyến vừa kịp phản ứng, ông ta nhìn chằm chằm Bạch Cảnh nói:

- Ngươi hoài nghi bọn họ có thể là đội quân Bột Hải?

- Đúng vậy!

Trong lòng Quách Huyến loạn cả lên, thực sự có thông tin, Bột Hải sẽ huấn luyện một đội quân bí mật, nhưng cũng không ai biết đội quân này giấu ở nơi nào, có lẽ nó chỉ là một lời đồn đại.

Đúng lúc này, binh lính ngoài xa bỗng nhiên đều la lên, Quách Huyến cả kinh, vội vàng đứng lên, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể không đứng vững, binh sĩ bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ta, lúc này, Quách Huyến cũng đã thấy rõ, một đại quân đông nghìn nghịt ở ngoài, đúng như lời Bạch Cảnh nói, không có quân kỳ, không có bất kỳ dấu hiệu nào.

- Các ngươi bảo vệ đô đốc, chuẩn bị phá vây!

Bạch Cảnh giao phó cho Quách Huyến cho trăm tên thân binh, dặn dò hai câu, ông ta trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy về phía binh lính, hô lớn:

- Muốn sống thì liều đánh một trận!

Binh lính tuy rằng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng dục vọng muốn sống khiến cho bọn họ chiến thắng mỏi mệt, cả đội đều đứng dậy, nắm chặt binh khí, tám ngàn binh lính ánh mắt tràn đầy bi tráng, kẻ thù sẽ không thương hại bọn họ, chỉ có liều chết mới có cơ hội sông sót.

Đội quân Bột Hải càng ngày càng gần, sở hữu ba vạn đại quân, tạo hình tam giác, đại quân bình thường rải rác phân bố ở vài chục tòa trang viên, lấy trang đinh làm địa thế tồn tại, hàng năm mùa đông tuyết rơi nhiều thành tầng tầng lớp lớp trên đường, các quận Hà Bắc tin tức khó lưu chuyển, bọn họ lặng lẽ tụ tập, cùng nhau thao luyện quân trận.

Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ và quân U Châu đại chiến, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, quân số gấp bốn lần quân Tùy, khiến cho bọn họ chiếm hết ưu thế, không chỉ có binh lực chiếm ưu thế, mà trang bị của bọn họ cũng vô cùng công phu, ba vạn binh lính toàn bộ mặc giáp trụ, tay cầm mâu dài tinh luyện từ thép chế thành, thắt lưng đeo hoành đao, đầu đội nón trụ đỏ, hoàn toàn là trang bị của Kiêu Quả Quân, đây là trang bị quý của quân Tùy đi Cao Câu Ly phân chia, bị bọn họ lấy mất.

Chủ tướng quân Bột Hải tên là Mục Tụy Tân, ông ta tuổi chừng bốn mươi, dáng người khôi ngô, trán rộng, tướng mạo vô cùng uy mãnh, ông ta năm đó là cháu ruột của quyền thần Bắc Tề Mục Đề Bà, cũng là một trong thập đại nhân vật quan trọng của Bột Hải hội.

Mục Tụy Tân mang theo con trai của Cao Liệt - Cao Nguyên Dực, y cưỡi một con ngựa trắng như con ngựa Đại Uyên cường hung phi trong tuyết, đây là con ngựa quý Cao Câu Ly đem tặng Cao Liệt, Cao Nguyên Dực tay cầm một thanh đao nặng bảy mươi cân, ánh mắt tràn đầy khát máu, y khát vọng giết người, nội tâm tàn bạo dục vọng khiến cho y hận không thể đem toàn bộ quân Tùy phía trước giết hết.

- Đại soái, hạ lệnh đi!

Cao Nguyên Dực không nhịn được hô lớn.

Mục Tụy Tân khẽ mỉm cười:

- Công tử không cần phải gấp, phía trước chỉ là một đám dê, công tử có thể tùy ý giết!

- Vậy hạ lệnh giết dê đi!

Cao Nguyên Dực hưng phấn la lớn.

Mục Tụy Tân gật đầu, chiến đao bỗng nhiên vung lên, chỉ vào quân U Châu hét lớn:

- Giết!

Bình Luận (0)
Comment