Đây là một cuộc đại chiến không chút hồi hộp nghiêng hẳn về một phía, ba vạn trang bị hoàn mỹ, quân đội thể lực mạnh mẽ giao đấu với tám nghìn bại quân đang trong tình trạng kiệt sức, mặc dù U Châu liều mạng đánh với quân Bột Hải một trận, nhưng binh lực kém xa, thể lực của binh lính đã không thể chống đỡ nổi, rất nhanh liền không duy trì được, lúc này Mục Tụy Tân truyền mệnh lệnh xuống không thu nhận quân hàng, ra lệnh đồ sát giết toàn bộ, trên chiến trường trở thành cảnh đồ sát nghiêng về một phía.
Cuối cùng quân U Châu sụp đổ, chạy trốn tứ phía, bị binh lính Bột Hải tùy ý đuổi giết, tình trạng vô cùng thảm thiết.
Quách Huyến ở trong vòng trăm tên binh lính hộ vệ hốt hoảng trốn về phía tây, nhưng bọn họ chạy trốn chưa được một dặm, lại bị một đội quân từ trước mặt đánh tới, tiểu tướng cầm đầu chính là Cao Nguyên Dực, trận tàn sát này khiến sự tàn bạo từ trong xương tủy của Cao Nguyên Dực được phóng thích toàn bộ, chính y cũng không biết mình đã giết bao nhiêu người, trên ngựa của y treo đầy đầu người, nhưng đây chỉ là một bộ phận cực nhỏ trong đó.
Cao Nguyên Dực đã đến gần Quách Huyến, y dẫn một nghìn quân đội mai phục chờ ở phía trước, để khi Quách Huyến và thân binh của y từ phía bắc chạy đến, vừa vặn rơi vào vòng vây Cao Nguyên Dực bày bố.
- Quách Huyến để mạng lại!
Cao Nguyên Khánh đi đến giết thân binh phía trước, liên tục giết chết năm người, rốt cục đối mặt với Quách Huyến, Quách Huyến sợ tới mức hồn bay phách lạc, liền quay đầu chạy trốn, nhưng đã chậm, chỉ cảm thấy phần gáy đau xót, đầu người đã bay lên, đô đốc U Châu Quách Huyến bị giết tại chỗ, nhóm thân binh nhìn thấy đô đốc đã chết, cũng không còn tâm tư ham chiến, chạy trốn tứ phía.
Cao Nguyên Dực cầm đầu của Quách Huyến lên, rút ra nón trụ vàng của Quách Huyến đội lên trên đầu mình, đắc ý vạn phần, không kìm nổi cuồng tiếu cười ha hả, đúng lúc này, binh lính đằng sau hô to:
- Công tử chú ý!
Cao Nguyên Dực liền quay đầu lại, chỉ thấy một tên tướng Tùy tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đánh tới chỗ mình, y cười lạnh một tiếng, ném đầu người cho binh lính, vung đao đón nhận.
Tên tướng Tùy này chính là đại tướng Bạch Cảnh, y tới chậm một bước, tận mắt trông thấy đô đốc bị giết, ánh mắt đều đỏ lên, liều lĩnh mà giục ngựa đánh tới phía Cao Nguyên Dực, hai người chiến đấu ác liệt ngay tại chỗ.
Bạch Cảnh tuy là một tên tướng của U Châu, lại không phải là đối thủ của Cao Nguyên Dực dũng mãnh thiện chiến. Hai người đánh mười mấy hiệp. Bạch Cảnh liền vô cùng nguy hiểm, trong lòng của y âm thầm hoảng sợ, chẳng lẽ hôm nay mình phải chết ở chỗ này sao?
Bỗng nhiên, binh lính của Cao Nguyên Dực phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy một đội quân hơn ba nghìn người từ phía tây đánh tới, cầm đầu là một tên đại tướng. Bạch mã trường thương, nón trụ ngân giáp tạo la bào, chùm tua đỏ tươi trên nón trụ tung bay trong gió. Chính là La Thành - người được xưng là Tiếu Na Tra.
La Thành nhìn thấy Bạch Cảnh đã sắp không duy trì được, hét lớn một tiếng:
- Bạch tướng quân đừng sợ, ta đến đây!
Bạch Cảnh mừng rỡ, liên tiếp tấn công vài đao, chờ có sơ hở liền chạy trốn. Cao Nguyên Dực cũng không đuổi theo, ngược lại nghênh chiến với La Thành.
Lúc này, La Thành liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra nón trụ vàng Cao Nguyên Dực đội trên đầu, không khỏi giận dữ. Cắn chặt răng không nói một lời, mũi thương liền đâm tới.
Cao Nguyên Dực nghé con mới sinh không sợ cọp, y cũng nhận ra La Thành, nghe nói La Thành là mãnh tướng trong thiên hạ, y đã sớm muốn đánh một trận, y không kìm nổi dã tính đại phát, vung đao như mưa rền gió rít mà bổ tới, La Thành kinh nghiệm phong phú, gặp tướng địch đánh tới hung mãnh, y liền Tá Tự Quyết của La gia thương kết hợp với Quyển Kích Thức trong Tử Dương kích, trường thương xoay tròn, đánh hạ từng thế đao của Cao Nguyên Dực.
Mặc dù dùng Quyển Kích Thức, trường thương của La Thành không đánh lại được Trương Huyễn cường đại như vậy, nhưng có La gia Ngũ câu thần phi thương, cũng có thể hóa giải được công kích mạnh mẽ của tướng địch.
Lúc này Cao Nguyên Dực cũng cảm giác được sức mạnh của La Thành vô cùng cổ quái, lại dẫn dắt đao thế của mình, trong lòng y do dự, đao thế chậm lại một chút, lại không biết ưu thế lớn nhất trong thương pháp của La Thành chính là nhanh, đao thế của y chậm lại, trường thương của La Thành lập tức phản kích, mũi thương như độc xà trong nháy mắt liền hiện ra trước ngực y, Cao Nguyên Dực chấn động, rút đao đánh ra phía ngoài, y có thói quen sử dụng kiếm, đây là lần đầu tiên sử dụng hoành đao, có chút không thuận, chút không thuận này lại khiến cho y chậm lại một nhịp, nháy mắt không thấy mũi thương đâu, một đao của y bổ vào không khí.
Cao Nguyên Dực thầm kêu không ổn, chỉ cảm thấy cổ đau xót, trường thương của La Thành đã đâm xuyên qua cổ của y, thân thể lại bị La Thành đâm lên rồi ném xuống dưới, kết quả lấy đi tính mạng của Cao Nguyên Dực.
Binh lính xung quanh náo động lên một trận, rất nhiều binh lính xoay người chạy như điên hô to:
- Công tử chết rồi! Công tử chết rồi!
Lúc này, Bạch Cảnh thúc ngựa chạy lại hô:
- La công tử, thân phận người này không phải bình thường, cần lập tức lui binh!
La Thành cười lạnh một tiếng:
- Một khi đã như vậy, để cho quân địch đuổi theo chúng ta đi!
Y vung đao chém đầu Cao Nguyên Dực, hô to với binh lính:
- Rút lui về hướng tây bắc, dẫn dụ quân địch chủ lực đi!
La Thành đổi cưỡi bảo mã của Cao Nguyên Dực, dẫn quân nhanh chóng lui về phía tây bắc, quả nhiên không ngoài dự liệu của Cao Nguyên Dực, Mục Tụy Tân nghe nói Cao Nguyên Dực bị giết, y liền kinh sợ, can đảm đều mất hết, chuyện này khiến cho y không biết làm sao nói với hội chủ đây?
Y liền liều lĩnh hô to:
- Toàn quân đuổi theo, bắt được hung thủ thưởng vạn lượng!
Ba vạn quân Bột Hải quay đầu đuổi theo về hướng tây bắc, cũng chính bởi vì vậy, không ít binh lính quân Tùy tránh được bị giết hại, cuối cùng mấy nghìn quân U Châu có thể rút về Trác quận.
~~~~ .
Ở bên trong kênh Vĩnh Tế, Cao Liệt đang ngồi trên thuyền chờ đợi chiến báo của Mục Tụy Tân, y cũng cho rằng trận chiến đấu này không có gì phải lo lắng, quân Tùy chạy ra từ vòng vây của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, là nỏ mạnh đã hết đà, bị tiêu diệt hoàn toàn là nằm trong dự liệu của y, nhưng Cao Liệt vẫn chờ mong chiến báo đại thắng truyền đến.
Lúc này, vài tên kỵ binh từ đằng xa chạy đến, trên mặt của mỗi người đều vô cùng hoảng sợ, bọn họ đứng ở bờ biển hô to:
- Hội chủ! Công tử xảy ra chuyện rồi.
Cao Liệt lờ mờ nghe thấy tiếng kêu không ổn, y lập tức chấn động, vội vàng ra lệnh:
- Nhanh chóng cập bờ!
Thuyền lớn chậm rãi dựa sát vào bờ phía đông, Cao Liệt cấp bách chạy lên bờ không nhịn nổi hỏi:
- Con ta thế nào?
Vài tên thân binh quỳ xuống khóc lớn trên mặt đất nói:
- Công tử chém chết Quách Huyến, lại gặp La Thành, bất hạnh bị y giết chết!
Cao Liệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngửa mặt ngã sấp xuống, đã hôn mê, mọi người xung quanh nhao nhao lên cứu y:
- Hội chủ! Hội chủ!
Cao Liệt chậm rãi tỉnh lại, nghĩ đến đứa con mới mười bảy tuổi của mình bị người giết chết, y không khỏi cảm thấy tim như bị dao cắt, khóc rống lên, mọi người đều rơi lệ cùng y, lúc này, Cao Đàm đau buồn vạn phần nói:
- Người chết không thể sống lại, báo thù rửa hận cho công tử mới là điều chúng ta nên làm.
Cao Liệt ngừng khóc, lau hết nước mắt, ánh mắt lộ ra tia hung ác, chỉ về phương bắc nghiến răng nghiến lợi nói:
- La Nghệ, ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại để con ngươi giết chết con trai ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Vài tên thành viên Bột Hải hội đằng sau đều thở dài trong lòng, nếu trở mặt thành thù với La Nghệ, như vậy mục tiêu kiến quốc tại U Châu của bọn họ sẽ bị thất bại, nhưng bây giờ ai lại dám khuyên hội chủ chứ?
... .
Quân Bột Hải cuối cùng không đuổi theo được quân đội của La Thành, La Thành tại phía bắc huyện Trường Lư sau khi vượt qua cầu nổi tại kênh Vĩnh Tế liền phóng hỏa thiêu rụi cầu nổi, ngăn cản đường đi của binh ở kênh Vĩnh Tế rộng lớn. Mục Tụy Tân chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn quân Tùy biến mất trên vùng đồng trống.
Giữa trưa ngày hôm sau, quân đội La Thành đã đến huyện Bình Thư, lúc này bọn họ đã hoàn toàn bỏ rơi được truy binh, binh lính nghỉ ngơi ngay tại chỗ, uống nước ăn lương khô, khiến thân thể mệt mỏi dần dần khôi phục lại thể lực.
Đội quân này ngoại trừ ba nghìn binh lính của La Thành ra, còn có hai nghìn quân đội của Bạch Cảnh đi theo, bởi vì Quách Huyến bỏ mình, khí thế của quân đội vô cùng thấp, cảm xúc bi quan lan tràn ra toàn quân.
La Thành ngồi một mình bên bờ sông nhỏ, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt nước, y đã biết tiểu tướng mình giết chính là con út của Cao Liệt, điều này khiến y ý thức được tình cảnh của phụ thân, phụ thân là người của Bột Hải hội, hiện tại con trai của hội chủ Bột Hải hội bị mình giết chết, phụ thân sẽ bỏ qua cho mình sao?
Lúc này, Trương Công Cẩn ngồi bên cạnh La Thành cười nói:
- Giết cũng đã giết rồi, giải thích thật ổn thỏa cho phụ thân ngươi một chút, ở trong tình huống đó, hẳn là y sẽ không trách ngươi.
Trương Công Cẩn là tâm phúc của La Nghệ, y cũng biết La Nghệ là người của Bột Hải hội, tuy nhiên y cũng không ủng hộ La Nghệ gia nhập Bột Hải hội, y đã vài lần khuyên nhủ La Nghệ duy trì tự lập, không nên để bị Bột Hải hội khống chế hoàn toàn.
Tuy nhiên La Thành giết chết con trai của Cao Liệt, đúng là một cái phiền toái lớn, hơn nữa trong thời khắc mấu chốt này, nếu xử lý không tốt, rất có thể La Nghệ vì chuyện này mà bị liên lụy, nếu hai bên trở mặt, Cao Liệt rất có khả năng sẽ tố giác thân phận của La Nghệ, tin tưởng rằng trong tay Cao Liệt có chứng cứ bất lợi với La Nghệ.
Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra, Trương Công Cẩn cũng chỉ có thể khuyên bảo La Thành suy nghĩ một chút.
La Thành cười lạnh một tiếng nói:
- Loạn tặc Bột Hải hội, người người đều muốn giết, ta có cái gì mà phải giải thích đây?
- Công tử cần phải cân nhắc một chút sự khó xử của phụ thân mình?
- Ông ấy có chuyện gì khó xử chứ? Ta ngược lại cảm thấy đây là cơ hội của ông ấy, ông ấy có thể cầm đầu của Cao Nguyên Dực báo công lên triều định, giết con trai của đầu sỏ Bột Hải hội, từ nay về sau cùng với Bột Hải hội mỗi người đi một ngả!
Trương Công Cẩn cười khổ một tiếng:
- Chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy.
La Thành quay đầu lại nhìn y một cái, lắc đầu:
- Ta hiểu ý tứ của Trương thế thúc, nhưng ta cảm thấy đây là vấn đề về nguyên tắc, ta hy vọng phụ thân ta có thể duy trì nguyên tắc, không nên trong một vấn đề phải trái rõ ràng mà đứng sai đường, nếu ông ấy một lòng muốn gia nhập vào Bột Hải hội, vậy thứ cho ta tạm thời không thể đi theo ông ấy.
Trương Công Cẩn biến sắc:
- Lời này của công tử là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn...
- Trương thế thúc quá lo lắng rồi, ta không muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với phụ thân, chỉ có điều ông ấy đi con đường của ông ấy, ta đi con đường của ta, chỉ thế thôi.
Trương Công Cẩn trầm mặc một lát rồi nói:
- Bất kể nói thế nào, trước hết công tử nên trở về nói chuyện cho rõ ràng với phụ thân một chút, nghe suy nghĩ của ông ấy một chút.
La Thành yên lặng gật đầu, y cũng suy xét như vậy, trước tiên đi về nói chuyện thật tốt với phụ thân một lần, xem xem phụ thân có thể vứt bỏ Bột Hải hội hay không.
Lúc này, Trương Công Cẩn nhìn thấy Bạch Cảnh đi đến, liền cười nói:
- Ta đi ăn một chút gì trước, thực sự có chút đói bụng rồi.