Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 552 - Chương 509: Cấp Tốc

Chương 509: Cấp tốc
Chương 509: Cấp tốc

Trong quân doanh, Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại, hắn có vẻ hơi sầu lo, rất hiển nhiên quân Bột Hải lệ thuộc trực tiếp xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn, hắn vẫn cho rằng Bột Hải hội tài lực hùng hậu, lực lượng quân sự lại bạc nhược, chỉ có thể dựa vào Đậu Kiến Đức và La Nghệ, lại thật không ngờ Bột Hải hội còn có quận đội trực thuộc.

- Quân sư, chuyện mời Quách Huyến xuất binh này chúng ta chỉ sợ là đã hơi thất sách.

Trương Huyễn thở dài, đứng cạnh Phòng Huyền Linh nói.

Phòng Huyền Linh cười cười nói:

- Nếu sứ quân không viết lá thư này, ta cảm thấy Quách Huyến cũng sẽ xuất binh như thế, Cao Liệt nắm rất chuẩn, Quách Huyến sẽ không bỏ qua cơ hội cướp sào huyệt của Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức.

- Nhưng ta không tiếc vì chuyện đó!

Trương Huyễn lo lắng nói:

- Ta lo lắng Bột Hải hội sẽ trực tiếp chiếm lĩnh U Châu, mà không phải như lúc trước chúng ta nghĩ, do La Nghệ đến chiếm lĩnh U Châu.

Phòng Huyền Linh trầm tư một lát hỏi:

- Sứ quân làm sao có thể biết La Nghệ là người của Bột Hải Hội?

- Là Lư Khánh Nguyên nói cho ta biết, Nhị thúc của y là người của Bột Hải hội, mà Lư Nghi lại cùng La Nghệ mưu đồ bí mật lợi dụng Lư Minh Nguyệt để ám sát Quách Huyến.

- Nhưng điều này cũng không thể chứng minh La Nghệ là người của Bột Hải hội, nói không chừng y bị Lư Nghi lợi dụng?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Có một số việc không nhất định phải có chứng cớ, ta và Cao Tuệ tiếp xúc qua vài lần, từ khi nàng ta đưa ra điều kiện với ta là ta đã biết ngay, những điều kiện này đa phần chính là tạo ra cho La Nghệ, dựa vào cách làm người của La Nghệ, y sẽ không cự tuyệt, hơn nữa cái chết của Quách Huyến lần này, rõ ràng chính là thay La Nghệ diệt trừ hòn đá cản đường.

- Có lẽ Sứ quân nói đúng, La Nghệ thật sự là người của Bột Hải hội, nhưng ta tin chuyện nhất định sẽ có cơ chuyển biến, sẽ không giống như Sứ quân lo lắng, quân Bột Hải trực tiếp chiếm lĩnh Trác quận.

- Lời này là sao?

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:

- Chẳng lẽ Sứ quân quên việc mà Bạch Cảnh nói rồi sao? La Thành giết chết con trai của Cao Liệt, đây là cơ hội chuyển biến.

Trương Huyễn hơi hiểu ý của Phòng Huyền Linh:

- Quân sư nói là La Nghệ sẽ giành trước chiếm lĩnh U Châu, sau đó sẽ ra giá với Bột Hải hội.

Phòng Huyền Linh chậm rãi gật đầu:

- Mối thù giết con sao có thể không báo, nếu La Nghệ để Bột Hải hội chiếm lĩnh Trác quận, y sẽ trở thành tốt thí. Cao Liệt tuyệt đối sẽ không tha cho y. Trừ phi y giao nhi tử cho Cao Liệt, Sứ quân cám thấy có khả năng không?

Trương Huyễn khoanh tay đi đi lại lại, mặt này quả thật rất tinh tế, Phòng Huyền Linh cũng phân tích rất có lý. Nhưng bất kể thế nào, chuyện này cũng làm hắn vô cùng bị động. Hắn không thể gửi hi vọng vào việc có tính xác suất thế này, nếu La Nghệ không chiếm lĩnh Trác quận, mà bị Bột Hải hội giành được, vậy toàn bộ Hà Bắc sẽ biến thiên, Dương Quảng nhất định sẽ nghiêng binh tới, khi đó Thanh Châu sẽ bị chiến tranh kéo theo hoàn toàn suy sụp, tất cả viễn cảnh của bản thân đều tan biến.

Tình thế đã vô cùng gấp gáp, Trương Huyễn cắn răng nói:

- Ta nhất định lập tức phái kỵ binh lên phía bắc tấn công ồ ạt Bột Hải hội, kiềm chế bọn họ tiến vào Trác quận, bức La Nghệ tiến chiến U Châu, cho dù chỉ có một phần hy vọng, ta cũng phải thử!

Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nỗ lực hết sức có thể, đây là nguyên tắc làm việc nhất quán của Trương Huyễn.

- Nhưng tướng quân cũng không biết hang ổ của quân Bột Hải ở đâu?

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói:

- Tuy rằng ta không biết, nhưng tin chắc có người biết!

Quân lệnh của Trương Huyễn rất nhanh đã được truyền ra rộng rãi, hai canh giờ sau, năm nghìn kỵ binh đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở quận Tề đã đặt chân lên đất quận Thanh Hà, kỵ binh lập tức dưới sự suất lĩnh của Trương Huyễn chạy về hướng bắc…

Vào đêm, Trương Huyễn suất lĩnh năm nghìn kỵ binh thanh thế lớn vẫn chạy gấp trên quan đạo tối om, bụi đất cuồn cuộn vương trên người, bọn họ đi qua huyện Chương Nam, sáp tiến vào quận Tín Đô, cách quận Võ Ấp nơi ở của Đậu Kiến Đức chưa tới một trăm năm mươi dặm, sáng hôm sau họ có thể đuổi kịp.

Lúc này, ba gã thân binh Trương Huyễn phái ra cưỡi sáu khoái mã chạy gấp về huyện Võ Ấp, bọn họ nhất định phải nhận lệnh Trương Huyễn tới huyện Võ Ấp trước và đạt thành thỏa hiệp với Đậu Kiến Đức.

Cửa huyện thành Võ Ấp đóng chặt, hơn trăm tên lính qua lại tuần tra trên tường thành, cảnh giác nhìn chăm chú động tĩnh ngoài thành. Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, binh lính thủ thành đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba gã kỵ binh quân Tùy đã xuất hiện dưới thành, mấy trăm tên quân coi giữ chấn động, cùng nhau giương cung lắp tên nhắm ngay kỵ binh, tướng thủ thành đang trực liền hô lớn:

- Là ai?

- Chúng ta là kỵ binh Thanh Châu, phụng lệnh đại soái nhà ta tới gặp Đậu công, Đậu công có ở trong thành không?

Tướng canh giữ thấy đối phương chỉ có ba người, hơn nữa trinh sát tuần tra bên ngoài cũng không truyền đến cảnh báo, cho thấy không có quân Tùy tập kích, y cũng thả lỏng, quát:

- Ở bên ngoài chờ chút, chúng ta đi bẩm báo trước!

Tướng phòng giữ bước nhanh xuống thành, qua một hồi lâu, cửa thành chậm rãi mở ra, cầu treo hạ xuống, ba gã kỵ binh quân Tùy nhìn nhau, liền giục ngựa tiến vào trong thành, chỉ thấy ánh lửa thắp lên, mấy trăm tên binh lính quân phản loạn nâng tên nỏ bao vây họ, một gã thân binh của Đậu Kiến Đức tiến lên đánh giá bọn họ một chút, hỏi:

- Có thư tín của Trương đại soái không?

Kỵ binh dẫn đầu giơ một quyển trục lên, thân binh khẽ gật đầu:

- Chỉ được một người vào, hai người còn lại ở đây.

Kỵ binh dẫn đầu đưa binh khí và chiến mã cho đồng bạn, y theo sau thân binh của Đậu Kiến Đức bước nhanh vào quân nha.

Trong nội đường quân nha, Đậu Kiến Đức choàng một chiếc áo ngoài đang ngồi uống trà ở công đường, gã đang ngủ say thì bị thân binh đánh thức, nói là Trương Huyễn phái kỵ binh truyền tin cho gã, điều này khiến lòng gã hết sức kinh ngạc, nhưng gã cũng không thể làm như không thấy, gã còn có hơn một vạn tù binh trong tay Trương Huyễn.

Không bao lâu, thân binh đi đến dưới nhà bẩm báo:

- Đậu công, người đã dẫn tới rồi.

- Để y vào!

Một lát, kỵ binh quân Tùy bước nhanh đến, khom người thi lễ:

- Tham kiến Đậu công!

Bên cạnh một gã thân binh quát:

- Vì sao không quỳ xuống hành lễ!

Binh truyền tin ngạo nghễ nói:

- Ta cũng không phải cấp dưới của Đậu công, tại sao phải quỳ?

Đậu Kiến Đức khoát tay áo, gã không muốn tranh chấp chuyện nhỏ nhặt này, gã lại hỏi:

- Thư của tướng quân các ngươi đâu?

Tướng sĩ truyền tin đưa quyển trục cho Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức chậm rãi mở ra trên bàn, cẩn thận nhìn một lần, lúc đầu mày giãn ra, nhưng càng về cuối càng không nhịn được, trong thư Trương Huyễn nói đã rất rõ ràng, chỉ cần gã không xâm chiếm quận Thanh Hà, hơn một vạn tù binh của gã có thể thả ra, điều này khiến trong lòng Đậu Kiến Đức vui vẻ, hứng thú của gã với quận Thanh Hà cũng không lớn, cần lương không có lương, cần người không có người, ai sẽ cho gã chứ, gã không cần cũng được.

Tuy nhiên điều kiện thứ hai lại làm gã hơi khó hiểu, Trương Huyễn lại muốn biết hang ổ quân Bột Hải, để làm gì nhỉ?

Trầm ngâm thật lâu, Đậu Kiến Đức hỏi:

- Hiện tại Trương tướng quân ở quận Thanh Hà à?

- Khởi bẩm Đậu công, chủ soái nhà ta hiện tại đang ở quận Tín Đô.

- Cái gì!

Đậu Kiến Đức nhảy dựng lên, cả giận nói:

- Trương Huyễn muốn tuyên chiến với ta sao?

Binh sĩ truyền tin lắc đầu:

- Nếu đại soái muốn tấn công Đậu công, cũng sẽ không bảo chúng ta tới truyền tin, nguyên nhân đại quân lên phía bắc ngài ấy đã viết rõ ràng trong thư rồi.

Đậu Kiến Đức ngẩn ra, gã bỗng nhiên hiểu, Trương Huyễn đây là muốn đánh vào hang ổ quân Bột Hải!

Đậu Kiến Đức âm thầm hoảng hốt, đi qua đi lại trong phòng. Chuyện này đối với mình hẳn là có lợi mà không có hại mới đúng. Sau khi có quân Bột Hải, Bột Hải hội không chuyển tiền và lương thực cho gã nữa. Rõ ràng không coi trọng mình như lúc ban đầu, quan trọng hơn sự uy hiếp của quân Bột Hải với gã quá lớn, Đậu Kiến Đức rất rõ ràng Cao Liệt muốn thông qua mình để khống chế quân đội. Chi bằng gã trực tiếp nắm giữ quân đội của mình, một khi quân Bột Hải hùng mạnh, Cao Liệt sớm muộn cũng sẽ nuốt chửng mình.

Trầm tư hồi lâu, Đậu Kiến Đức ngồi xuống viết một tờ giấy, đưa cho binh lính truyền tin:

- Đây là hồi âm cho tướng quân nhà ngươi, các người lập tức trở về đưa lại đi!

Binh lính truyền tin nhận lại tờ giấy rồi thi lễ một cái, liền bước nhanh rời đi.

Đậu Kiến Đức vẫn không yên lòng, lại ra lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân đêm nay không được bỏ khôi giáp, mặc giáp đi ngủ cho ta!

Bản thân Đậu Kiến Đức cũng không ngủ được.

Ba gã kỵ binh truyền tin đi tới phía bắc huyện Táo Cường thì gặp năm nghìn kỵ binh đang nghỉ ngơi trong rừng cây, binh truyền tin dẫn đầu được dẫn tới trước mặt Trương Huyễn, y quỳ một gối thi lễ:

- Hồi bẩm chủ soái, may mắn không làm nhục mệnh!

- Vất vả cho các ngươi rồi, Đậu Kiến Đức có hồi âm không?

Binh truyền tin lấy một tờ giấy từ trong ngực, trình lên Trương Huyễn:

- Khởi bẩm chủ soái, chỉ có tờ giấy này, không có lời nhắn!

Trương Huyễn nhận lấy tờ giấy bảo hai bên:

- Mỗi người thưởng mười lượng vàng!

- Tạ đại soái ban thưởng!

Binh truyền tin lui xuống, lúc này Trương Huyễn mới mở tờ giấy ra xem, không khỏi mỉm cười, hắn đứng dậy ra lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân xuất phát, tới huyện Cung Cao!

Năm nghìn kỵ binh rất nhanh tập kết xuất phát, như gió bay điện chớp chạy về phía đông bắc, tiến về huyện Cung Cao.

Trong tờ giấy Đậu Kiến Đức đưa cho Trương Huyễn có vẽ một bức bản đồ, một tòa thành trì, có ba chữ “huyện Cung Cao”, bên cạnh thị trấn Chương Thủy phía tây nam vẽ một tòa điền trang, bên trong có rất nhiều binh lính, đây là nói cho Trương Huyễn, hang ổ Bột Hải quân ở trong điền trang huyện Cung Cao.

Kỳ thực Đậu Kiến Đức cũng không nói sâu xa cho Trương Huyễn biết, nơi này không chỉ có hang ổ của quân Bột Hải, đồng thười cũng là trụ sở tạm thời của Bột Hải hội.

Năm nghìn kỵ binh chạy thẳng một đường, lúc chạng vạng tối, quân đội đi tới huyện Cung Cao, Trương Huyễn dẫn kỵ binh ẩn thân trong một rừng cây, lại phái vài tên thám báo đi tìm hiểu tình báo trước.

Trong trang viên Bột Hải hội giăng đầy cờ trắng, đây là hai ngày trước Cao Liệt làm lễ tế điện cho con trai út mà treo Chiêu Hồn Phiên, mặt dù đã qua hai ngày, nhưng cờ trắng vẫn chưa được tháo xuống.

Lúc này Cao Liệt cũng không ở trong trang viên, Cao Liệt đã đích thân suất lĩnh ba vạn quân đội tới Trác quận, đánh thẳng tới quận trị Kế huyện.

Trong trang viên do đường huynh của Cao Liệt là Cao Đàm chủ trì, ngoài y ra, còn có vài chục thành viên trọng yếu khác của Bột Hải hội, mặt khác, nhà kho quân giới và kho lương của Bột Hải quân cũng đều nằm trong trang viên, tòa trang viên chính do hơn ngàn tên lính hộ vệ.

Thám báo hồi báo cho Trương Huyễn về tình báo tra xét được, nương theo ánh chiều tà cuối cùng trên bầu trời, Trương Huyễn cẩn thận xem xét bức bản đồ giản dị do thám báo vẽ, dựa vào kinh nghiệm tác chiến phong phú của hắn, trong óc hắn lập tức nảy ra một kế hoạch tiến công.

Trương Huyễn vẫy tay một cái, gọi hai người Bùi Hành Nghiễm và Tô Định Phương tới, chỉ vào bản đồ nói với họ:

- Nếu ta đoán không sai, trong trang viên nhất định có nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội, nếu không sẽ không có nhiều ban công và nhà thủy tạ như vậy. Chúng ta phải bắt được những nhân vật trọng yếu đó, bức quân Bột Hải lui binh.

- Đại soái nói cho chúng ta biết làm thế nào là được rồi!

Bùi Hành Nghiễm hưng phấn nói.

Trương Huyễn cười nói:

- Ta định hư công, làm cho bọn họ kinh hoàng chạy đi, ta phỏng chừng bọn họ sẽ cưỡi ngựa chạy trốn về phía bắc, hoặc là đi thuyền đến Chương Thủy, hai khả năng này đều có thể xảy ra, chúng ta chia ba đường, ta dẫn hai ngàn kỵ binh tiến công, Nguyên Khánh dẫn hai ngàn kỵ binh lập vòng vây ở bắc lộ, Định Phương phụ trách chặn thuyền lại.

Tô Định Phương có chút khó khăn:

- Nếu bọn họ trên thuyền, chúng ta làm thế nào chặn lại được?

Trương Huyễn chỉ vào sông nhỏ cười nói:

- Nơi này cách Chương Thủy còn một lý, bọn họ khẳng định phải đi sông nhỏ trước, chiều rộng của sông nhỏ chưa tới ba trượng, ngươi bảo binh lính chặt mấy cái cây ngăn trên sông là được, bọn họ sẽ không thể đi, chỉ đành ngoan ngoãn đầu hàng!

Tô Định Phương gãi đầu cười nói:

- Ti chức hiểu rồi!

Trương Huyễn nhìn sắc trời một chút, màn đêm lặng lẽ buông xuống, lúc này hắn đứng lên nói:

- Có thể hành động rồi!

Bình Luận (0)
Comment