Trong thư phòng ánh đèn sáng rực, Cao Đàm đang cùng một nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội là Lục Tự Kiệm chơi cờ dưới ánh đèn. Lục Tự Kiệm là cháu trai của nữ tể tướng Bắc Tề nổi danh Lục Linh Huyên, y năm nay cũng đã năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, trên đó có một đám râu dài chừng một thước, bộ dạng có vài phần tiên phong đạo cốt.
Đáng tiếc tuy rằng vẻ bề ngoài đạo mạo, nhưng sinh hoạt cá nhân lại hết sức hoang dâm, y ỷ vào nhà mình tiền tài lớn mạnh, trước sau đã cưới đến hai mươi mấy thê thiếp, bố trí tại hơn mười tòa trạch viện ở huyện An Dương và huyện Hà Gian.
Lần này đến huyện Cung Cao tạm lánh, y cũng dẫn theo ba tiểu thiếp yêu mến đi bồi, người khác đều trôi qua những ngày tẻ nhạt nhàm chán, y lại trôi qua rất dễ chịu thoải mái.
- Đàm huynh cảm thấy lần này hội chủ có thể đánh được Kế huyện không?
Lục Tự Kiệm cười hỏi.
- Ta cảm thấy quân phòng thủ không quan trọng, chủ lực của Quách Huyến đã bị tiêu diệt, còn lại mấy nghìn quân đội không giữ nổi thành trì, ta thấy mấu chốt là La Nghệ, y có thể đoạt Kế huyện trước một bước hay không?
- Vì sao La Nghệ lại làm như vậy?
- Cái này khó nói đây! Con trai y giết Nguyên Dực, hội chủ hận y thấu xương, cùng với trong lòng y cũng rất rõ ràng, nếu y không muốn khoanh tay chịu chết, nhất định sẽ hành động trước để khống chế đối phương, tuy nhiên…
Cao Đàm cười cười rồi nói:
- Trừ phi y không sợ hội chủ mang huyết thư nguyện trung giao cho thiên tử triều Tùy, phía trên có dấu tay của y, so sánh với dấu tay Binh bộ lưu giữ thì đã biết thật giả thế nào, ta nghĩ Dương Quảng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, vì vậy y nhất định sẽ chần chừ khó quyết định được, như vậy chúng ta có thể cướp được thời cơ.
Lục Tự Kiệm cười ha hả:
- Nếu công chiếm Kế huyện, đầu tiên ta muốn tìm một trạch viện thật tốt cho chính mình, cái khác không chú ý, nhưng trạch viện này nhất định phải thật lớn, ít nhất rộng năm mươi mẫu trở lên.
- Chẳng lẽ lão đệ lại muốn cưới vợ?
- Ta cũng không tin Đàm huynh không muốn cưới thêm hai tiểu thiếp.
Hai người ngay tức khắc ngầm hiểu ý nhau mà mỉm cười.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hối hả, quản sự bên ngoài thấp giọng bẩm báo:
- Lão gia, có vệ binh truyền tin tức, bên ngoài phát hiện thấy kỵ binh quân Tùy, có mấy nghìn người!
Cao Đàm sợ đến mức vọt đứng lên, bàn cờ ào ào rơi xuống mặt đất, quân cờ rơi loạn xạ đầy đất, y hô lên thất thanh:
- Sao lại có kỵ binh quân Tùy?
Lục Tự Kiệm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch:
- Đàm huynh. Cái này phải làm sao bây giờ?
Cao Đàm tỉnh táo lại, vội vàng ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Đường tướng quân lập tức suất quân nghênh chiến, yểm hộ ta rút lui khỏi đây!
Quản sự chạy gấp đi. Cao Đàm lại nói với mấy tên tùy tùng:
- Các ngươi nhanh đi thông báo cho mọi người đi đến bến tàu, chúng ta ngồi thuyền rời khỏi đây!
Trong trang viên loạn thành một bầy. Một nghìn binh lính hộ vệ trèo lên trên tường vây, trong đêm tối tùy tiện bắn tên ra bên ngoài. Trên bến tàu, hơn năm mươi thành viên trọng yếu của Bột Hải hội chẳng quan tâm đến thu dọn đồ đạc, vội vàng đi lên hai chiếc thuyền chở khách. Cửa sông mở ra, hai chiếc thuyền một trước một sau chạy ra hướng sông nhỏ.
Trong sông nhỏ hai chiếc thuyền chạy được chừng hơn ba trăm bước, Cao Đàm ở trong thuyền âm thầm cầu nguyện. Hy vọng quân Tùy bị ngăn chặn, để cho thuyền có thể tranh thủ thời gian chạy vào trong Chương Thủy. Chỉ cần vào được Chương Thủy, kỵ binh quân Tùy sẽ không còn biện pháp.
Nhưng lúc này, con thuyền bỗng nhiên lay động dữ dội. Hơn hai mươi người trong thuyền đều ngã sấp xuống, tiếng kêu sợ hãi vang lên một trận, một tên chèo thuyền hô to:
- Lão gia, trên mặt sông có cây lớn chắn ngang, đội thuyền không đi qua được.
Cao Đàm gấp đến mức hô to:
- Cấp tốc rút về trang viên!
- Đằng sau cũng có cây lớn chắn ngang!
Trong lòng Cao Đàm dường như rơi vào hố băng, y biết rằng bọn họ đã chạy không thoát, lúc này, trên bờ truyền đến tiếng la nghiêm khắc:
- Chiêu thảo sứ Hà Bắc Trương tướng quân đã đến, người trên thuyền nghe đây, giơ tay đầu hàng có thể còn mạng sống, nếu không đầu hàng, chúng ta sẽ phóng hỏa đốt thuyền.
Cao Đàm do dự một chút, thật sự là Trương Huyễn giết tới rồi sao? Đúng lúc này, thành viên Bột Hải hội khác đã sớm quát to lên:
- Đừng phóng hỏa, chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!
Mọi người sợ chết đều giơ tay chạy ra ngoài khoang thuyền, Cao Đàm chỉ đành thở dài một tiếng, cũng giơ tay đi theo mọi người ra ngoài.
Con thuyền đã cập bờ, chỉ trong chốc lát, hơn năm mươi thành viên Bột Hải hội toàn bộ bị kỵ binh quân Tùy bắt giữ, Cao Đàm biết rằng đã không thể cứu vãn, liền phái người đi về phía binh lính hộ vệ đầu hàng, không gây ra chống cự vô nghĩa.
Trong hành lang Vọng Sơn các, năm mươi mấy thành viên Bột Hải hội ủ rũ xếp hàng ký tên lên trên sổ, binh lính quân Tùy đứng đầy bốn phía.
Trương Huyễn đứng ở vị trí cao lạnh lùng nhìn những nam nhân được nuôi dưỡng trắng trắng mập mạp này, một tên binh lính mang Cao Đàm đi đến trước mặt Trương Huyễn:
- Đại soái, người này chính là chủ quản!
Trương Huyễn liếc nhìn y một cái, cười nói:
- Ta chính là Trương Huyễn, cũng có thể ngươi đã nghe qua, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?
Cao Đàm cười khổ một tiếng nói:
- Ta là Cao Đàm, là huynh trong tộc của Cao Tuệ.
- Đã nghe nói qua, Bột Hải hội có bốn nhân vật, thất kính.
Ngoài miệng Trương Huyễn nói thất kính, nhưng không có đến nửa điểm ý tứ tôn kính, trên mặt hắn tràn đầy vui vẻ và trào phúng:
- Nếu ta đoán không sai, năm mươi mấy người này ít nhất đều là quan lớn từ thị lang trở lên, hẳn là còn có cả thượng thư, tướng quốc quyền quý..., Cao tiên sinh hẳn là thân vương.
- Trương tướng quân giao chúng ta cho hôn quân, ít nhất cũng có thể được phong làm thượng thư rồi.
Trương Huyễn lắc dầu:
- Ta cũng không có ý đem các ngươi giao cho triều đình, chỉ là muốn cùng Cao Liệt làm một chút giao dịch.
Trong lòng Cao Đàm lập tức dấy lên một tia hy vọng:
- Mời Trương đại soái nói, giao dịch gì?
Trương Huyễn vẫn chưa có nghĩ kỹ những người này có thể mang đến lợi ích gì cho hắn, tuy nhiên có việc cấp bách hắn nhất định phải giải quyết.
- Tổng cộng có ba điều kiện, hai điều kiện sau khi ta trở về rồi hãy nói, nhưng điều kiện thứ nhất, Cao Liệt lập tức rút khỏi Trác quận, không cho phép Bột Hải hội lấy được U Châu!
Một lúc lâu sau Cao Đàm nói:
- Ta không biết y có thể đáp ứng hay không?
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu y không đáp ứng, các ngươi ai cũng không thể sống, để cho y hành động một mình đi!
… .
Lúc này đã là cuối xuân đầu hè, chính là lúc sức sống tràn trề nhất, nhưng cả vùng trời Kế huyện lại là một mảnh không khí tiêu điều, so với trời đông giá rét còn lạnh thấu xương hơn, lúc Quách Huyến suất quân nam chinh, để lại năm nghìn người thủ thành ở Kế huyện, do đại tướng Ôn Quý chỉ huy, lại để cho Diêu Khải phụ tá.
Bốn cửa Kế huyện đều đóng, cầu treo kéo cao, binh lính thủ thành đứng trên đầu thành giương cung lắp tên, khẩn trương mà nhìn những khách không mời mà đến ở dưới thành.
Cao Liệt tự mình dẫn ba vạn đại quân đã đến Kế huyện, đại quân trú đóng trên một cánh đồng bát ngát cách phía nam thành chừng một dặm, tuy rằng rất nhiều người đều nghĩ rằng sau khi Quách Huyến chết hẳn sẽ là do La Nghệ kế thừa U Châu, như vậy Bột Hải hội thông qua La Nghệ sẽ khống chế được U Châu, ngay cả Trương Huyễn cũng cho rằng như vậy.
Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ Cao Liệt đều không nghĩ sẽ đem Trác quận giao cho La Nghệ, từ lúc vừa mới bắt đầu y đã muốn tự mình chiếm lĩnh Trác quận, tại Trác quận thành lập chính quyền, sau đó lại từng bước từng bước thâu tóm quân đội của La Nghệ, đồng thời đả thông Liêu Đông, hợp nhất làm một với Cao Câu Ly.
Cái chết của con trai Cao Nguyên Dực, chỉ là khiến cho Cao Liệt càng thêm quyết tâm diệt trừ La Nghệ.
- Mục soái, ngươi phái người truyền tin vào trong thành, yêu cầu bọn họ trước giữa trưa phải đầu hàng, nếu không thành trì bị công phá, bọn họ một người cũng không sống được!
Mục Tụy Tân khom người đáp ứng, vội vàng viết một phong thư chiêu hàng, giao cho một gã kỵ binh, kỵ binh thúc ngựa chạy vào trong thành, khi tới gần tường thành, y giương cung lắp tên, bắn một phát đưa thư chiêu hàng vào trong thành.
Sớm đã có binh lính đến nhặt, vội vàng chạy đến đưa cho chủ tướng Ôn Quý, Ôn Quý hiện là Hùng võ lang tướng, ba mươi mấy tuổi, bộ dạng vừa cao lại vừa gầy, võ nghệ cao cường, tính cách trầm ổn, y là một trong bốn thủ hạ thân cận của Quách Huyến, bởi vì Lâm Phong đã chết, Hầu Quân Tập đi Thái Nguyên, Bạch Cảnh lại xin đến góp sức cho Trương Huyễn, bốn người chỉ còn lại mình Ôn Quý y.
Ôn Quý lại từ trong miệng của bại binh biết được tin tức Quách Huyến bỏ mình, y một mặt phòng thủ thành trì, một mặt khẩn cấp đưa ưng tin cầu viện với La Nghệ, y cũng không biết nội tình rằng La Nghệ đã gia nhập Bột Hải hội. Đô đốc bỏ mình, tất nhiên sẽ là phó đô đốc tạm giữ U Châu, chờ đợi quyết định chính thức của triều đình, đây là suy nghĩ của người bình thường, Ôn Quý cũng không ngoại lệ.
Ôn Quý nhận lấy thư nhìn một chút, muốn mình đầu hàng, y cười lạnh một tiếng, đường đường tướng Tùy sao có thể đầu hàng dư nghiệt Bắc Tề chứ.
Lúc này có người hô:
- Diêu tiên sinh đến rồi!
Ôn Quý quay đầu lại, chỉ thấy Diêu Khải bước nhanh đi tới, y vội vàng đi lên phía trước đưa thư chiêu hàng cho Diêu Khải:
- Mời tiên sinh xem!
Đối với cái chết của Quách Huyến Diêu Khải cũng cảm thấy vô cùng khổ sở, mặc dù Quách Huyến là vì tham luyến tiền tài không kịp rút lui khiến cho toàn quân bị diệt, nhưng tấn công hang ổ của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt cũng là kế hoạch một tay Diêu Khải y trù tính, Diêu Khải cho rằng trong chuyện này mình cũng có trách nhiệm, điều này khiến tâm tình của y vô cùng nặng nề.
Diêu Khải nhận lấy thư xem qua một chút, y trầm tư một lát rồi hỏi:
- Ôn tướng quân, bên trong thành còn có bao nhiêu quân phòng thủ?
- Cộng thêm hơn hai nghìn binh lính trốn về, hiện tại ước chừng có bảy nghìn người.
- Bảy nghìn người có thể thủ thành trì trong bao lâu?
- Việc này rất khó nói!
Diêu Khải cười khổ một tiếng nói:
- Mấu chốt là không biết sức chiến đấu của đối phương, tuy nhiên quân đội của bọn họ cũng không nhiều lắm, hơn ba vạn người, nếu vũ khí công thành không đủ sắc bén, ta phòng chừng có thể phòng thủ ba ngày, đương nhiên, nếu như sức chiến đấu của đối phương hùng mạnh, vậy thì rất nguy hiểm.
Diêu Khải đi đến trước lỗ ở trên tường thành nhìn về phía xa xa, chỉ thấy đội ngũ quân địch chỉnh tề, nón trụ áo giáp sáng bóng, đằng đằng sát khí, chỉ là không có cờ hiệu, người bình thường không nhìn ra lai lịch của đội quân này, nhưng cũng không phải loạn phỉ, trong lòng Diêu Khải cũng rất kinh ngạc, không ngờ Bột Hải hội cũng có quân đội.
Sau khi chăm chú nhìn thật lâu, y quay đầu lại hỏi:
- Từ quận Bắc Bình đến đây, ít nhất cần bao nhiêu lâu?
- Ít nhất hai ngày!
Trong lòng Diêu Khải cũng cảm thấy có chút khó xử rồi, trừ đi nửa ngày, vậy bọn họ nhất định phải kiên trì được một ngày rưỡi, điều kiện tiên quyết chính là La Nghệ cần phải cấp tốc đến, nếu La Nghệ chậm trễ xuất phát, hoặc là La Nghệ bị quân địch chặn lại, vậy chuyện này liền rất phiền toái rồi.
- Tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Ôn Quý lại hỏi.
Diêu Khải thở dài:
- Vậy xem liệu có thể chiêu mộ dân chúng trợ giúp thủ thành hay không, mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh như thành đồng, có lẽ có thể kiên trì thêm vài ngày.
Ngừng một chút, Diêu Khải lại nói:
- Kỳ thật điều ta lo lắng nhất vẫn là quân địch chuẩn bị vây thành đánh viện binh, bọn họ có quân mai phục khác, mục tiêu chính là La phó soái, ngươi cũng biết rằng quân đội của La phó soái không nhiều, chỉ có một vạn năm nghìn người, hẳn không có khả năng mang tất cả binh đến, như vậy viện binh chỉ có khoảng một vạn người, cho dù đối phương không có quân mai phục, nhưng so với hơn ba vạn binh này cũng quá sức.
Ôn Quý suy nghĩ một chút nói:
- Ta suy xét có thể cầu viện với Trương Huyễn không!
- Trương Huyễn đến trợ giúp e rằng không được khách quan, một là xa, sau là có ba đội quân loạn phỉ Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt và Lư Minh Nguyệt chặn đường, viện binh nhiều thì hắn khó giữ được Thanh Châu, viện binh ít thì không làm nên được việc gì.
- Bây giờ chúng ta phải bó tay không còn biện pháp sao?
Diêu Khải lắc đầu cười khổ nói:
- Hiện tại chỉ có một lựa chọn, khuyến khích dân chúng cùng nhau thủ thành, đồng tâm hiệp lực, có thể thủ được càng lâu càng tốt, nếu thật sự không thủ được thì phá vây, ta nghĩ Bột Hải hội là muốn lấy Kế huyện làm đô thành, bình thường sẽ không tàn sát dân chúng trong thành, vì vậy tướng quân không cần cảm thấy gánh nặng.
Ôn Quý yên lặng gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.