Quận Ngư Dương nằm giữa quận Bắc Bình và quận Trác chính là dải đất nối tiếp giữa La Nghệ và Quách Huyến, đại bộ phận huyện thành nơi đây đều không có quân binh đồn trú, song tại vùng phía bắc Lư Long Tắc có hai ngàn binh của La Nghệ đang đóng quân, đề phòng quân Khiết Đan xâm phạm phía nam.
Quân của La Nghệ đã sớm tiến vào quận Ngư Dương, trước mắt đóng quân ở bên ngoài quận trị Vô Chung, trên thực tế, từ khi Quách Huyến hành quân xuống phía nam, La Nghệ đã bắt đầu hành động, ông ta phái đại tướng Sử Đại Nãi dẫn năm ngàn quân tiến vào chiếm giữ quận Ngư Dương, giám sát nhất cử nhất động ở quận Trác, về sau đương lúc từ Tử La thành xuất quân trở về, La Nghệ hay tin Quách Huyến đã chết, ông ta lập tức đích thân dẫn năm ngàn binh tiến vào huyện Vô Chung, và hợp với quân của Sử Đại Nãi.
Nhưng đúng như Trương Huyễn lo lắng, La Nghệ ở thời khắc then chốt lại do dự không quyết, hơn nữa lúc hắn biết ba vạn quân Bột Hải xuất chinh, nỗi lo lắng trong lòng hắn lại càng tăng thêm, hắn đã ý thức được Cao Liệt là muốn đánh chiếm quận Trác thành lập vương triều, nếu để y chiếm được huyện Kế không biết sẽ có hậu quả gì?
Năm năm trước, khi La Nghệ còn đương giữ chức Bắc Bình quân sứ đã tự mình viết một bức trung thư, lại tự tay điểm chỉ vào đó, chính vì thế y được Bột Hải hội ủng hộ, chẳng những đồng ý phong y làm Bắc Bình Vương, ban cho y một vạn lượng hoàng kim và năm ngàn khoảnh ruộng tốt, thậm chí y còn lấy hai vị mỹ nhân quyến rũ làm thiếp, để y hưởng thụ cảm giác trái ôm phải ấp.
Nhưng cái lợi lớn nhất La Nghệ nhận được, đó là hội Bột Hải có thể hoạt động tại triều đình, rốt cục y được thăng làm U Châu Phó đô đốc, chỉ cách chức quan U Châu đô đốc một bước ngắn.
Ưu đãi hết chỗ, thế nhưng bản trung thư ấy lại thành sợi dây thừng siết cổ La Nghệ, khiến y mấy năm qua luôn phải bí mật thay Bột Hải hội hành sự, không dám có nửa lời phản kháng, hiện tại bản trung thư kia trở thành tâm bệnh lớn nhất của La Nghệ.
Trên tường thành của huyện nha, La Nghệ tay cầm chiến kiếm ngưng mắt nhìn về hướng tây huyện Kế, tâm tư phập phồng, nỗi lòng khó yên, y nghĩ tới việc con trai y đã giết chết Cao Nguyên Dực, Cao Liệt sao có thể bỏ qua cho y.
Lúc này, Trương Công Cẩn đi đến bên cạnh y, thấp giọng nói:
- Đại soái không hạ được quyết tâm sao?
La Nghệ lắc đầu:
- Ta chỉ có một vạn binh, mà Cao Liệt nắm trong tay ba vạn đại quân, ta làm sao có thể là đối thủ của y?
Trương Công Cẩn biết rằng đây chỉ là La Nghệ viện cớ. Nếu giành được thành trước, một vạn quân hoàn toàn có thể bảo vệ cho huyện Kế, huống chi huyện Kế còn có mấy ngàn quân trấn thủ, La Nghệ thật ra là sợ Cao Liệt. Hẳn là y đã bị Cao Liệt nắm được thóp.
Trương Công Cẩn lại khuyên nhủ:
- Đại soái kỳ thực cũng không cần quá lo lắng, thứ nhất vợ con của đại soái cũng không nằm trong tay Cao Liệt, thứ hai, đại soái cứ cố thủ trong thành, bảo vệ U Châu, coi như những chuyện kia gặp phải bất trắc, chỉ riêng đại công này cũng đủ để xóa bỏ hết thảy, Thiên tử ca ngợi đại soái còn không kịp. Tuyệt đối sẽ không trị tội đại soái.
- Đó là ngươi không hiểu thiên tử!
La Nghệ thở dài thườn thượt nói:
- Lai Hộ Nhi là người tiến cử ta, nhìn kết cục của y đi. Công lao lớn như vậy thiên tử có ca ngợi không? Còn cả Dương Nghĩa Thần vừa về tới Lạc Dương liền bị tống giam vào ngục. Đó chính là bài học rõ rành rành như ban ngày, làm người của thiên tử là vậy, người dù có một ngàn đại công to bằng trời, nhưng chỉ cần phạm một sai lầm, lão sẽ khắc cốt ghi tâm, sau đó tìm cơ hội xử lý ngươi, cho dù lão có ca ngợi ta đã bảo vệ cho U Châu, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ bị vu cho cái tội loạn thần tặc tử mà chết.
- Vậy đại soái liền tự mình nắm lấy binh quyền, cho dù có là thần tử của nhà Tùy, cũng phải khước từ việc thượng triều, không rời U Châu nửa bước, binh mã nắm trong tay tuyệt đối không giao ra, thiên tử không có cách nào bắt được đại soái, ngược lại sẽ vẫn nói những lời tốt đẹp vỗ về, dù sao đại soái cũng là thần tử của triều đình, ông ta sẽ không dám trở mặt, sợ vừa trở mặt đại soái sẽ đem U Châu giao cho hội Bột Hải.
La Nghệ ánh mắt sáng lên, y thật chưa từng nghĩ tới đó, đây đúng là biện pháp tốt nhất, y vội vàng khoát tay:
- Tiên sinh không vội, để ta suy nghĩ một chút, có lẽ ta có thể dùng biện pháp này.
Phương án này Trương Công Cẩn đã nghĩ tới từ lâu, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội nói ra, nhưng hiện tại La Nghệ do dự không quyết, đánh mất cơ hội, Trương Công Cẩn liền nhịn không được nữa.
Trương Công Cẩn biết La Nghệ cần có thời gian suy xét một chút, liền chắp tay hành lễ, xoay người đi xuống chân tường thành.
Nhưng lão vừa xuống dưới chân thành, liền thấy La Thành vội vàng chạy tới, trên mặt có chút lo lắng, Trương Công Cẩn liền hỏi:
- Công tử, xảy ra chuyện gì?
La Thành vội la lên:
- Chim ưng đưa tin của Ôn tướng quân tới, binh mã của Cao Liệt đã đi dọc theo kênh Vĩnh Tế tiến vào quận Trác rồi, cách Kế huyện chưa tới trăm dặm.
Tin tức này khiến cho Trương Công Cẩn thất kinh, lão xoay người hướng phía trên thành bước nhanh tới, La Thành cũng theo sau lão.
- Đại soái, tình thế nguy cấp!
Trương Công Cẩn từ xa đã hô.
- Xảy ra chuyện gì?
La Nghệ xoay người hỏi.
- Công tử vừa nhận được tin từ Ôn tướng quân, Cao Liệt đã dẫn đại quân tiến vào quận Trác, cách huyện Kế chưa đầy trăm dặm.
La Nghệ cũng giật mình kinh hãi:
- Làm sao có thể nhanh như vậy?
Trương Công Cẩn cười khổ, không phải là đối phương tới quá nhanh, mà là La Nghệ không quyết đoán, tại quận Ngư Dương làm trễ nải ba ngày trời, uổng phí mất cơ hội.
Nhưng những lời này Trương Công Cẩn lại không thể nói ra, La Nghệ lại chẳng đem trách nhiệm đổ lên người lão sao, không đợi Trương Công Cẩn mở miệng, La Thành ở bên vội la lên:
- Phụ thân, chúng ta phải lập tức tiến binh tới Kế huyện, không thể do dự nữa.
La Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn y:
- Đại họa này giáng xuống đều do nghiệp chướng của ngươi gây ra!
Lời y ngầm ám chỉ nếu La Thành không giết chết Cao Nguyên Dực, Cao Liệt cũng sẽ không tiến binh tới Trác quận, mà sẽ đem Trác quận giao cho La Nghệ y.
La Thành trong lòng hiểu được ngụ ý của phụ thân, y nhướn mày:
- Phụ thân, Cao Liệt rõ ràng là muốn chiếm cứ Trác quận, thành lập vương triều, tuyệt đối không chỉ bởi mối thù giết con, hơn nữa đã là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết…
- Câm miệng cho ta.
La Nghệ giận tới xanh mặt, rút kiếm chỉ vào La Thành:
- Cút về quận Bắc Bình cho ta, nơi này không cần ngươi nhiều chuyện, mau cút!
La Thành tức giận giậm chân một cái, xoay người liền hướng dưới thành chạy đi, y thật không muốn nán lại đây, về quận Bắc Bình cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhìn bóng dáng nhi từ khuất dần, La Nghệ hừ mạnh một tiếng:
- Ta đã làm hư cái thằng nghiệt chướng này rồi.
- Đại soái, hiện tại tình thế nguy cấp, việc của công tử tạm thời dẹp qua một bên đi!
Trương Công Cẩn khuyên nhủ.
La Nghệ thu hồi chiến kiếm, thở dài nói:
- Huyện Vô Chung cách huyện Kế hai trăm dặm, mà quân của Cao Liệt chỉ còn cách trăm dặm, chúng ta cho dù có mọc cánh cũng không cản nổi rồi, trong tay ta chỉ có một vạn quân, làm không tốt còn có thể bị Cao Liệt bao vây thành đánh viện binh.
Trương Công Cẩn ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Đại soái có thể tiến quân tới huyện Lộ, khống chế thương khố của quận Trác, chí ít những thứ quân tư lương thảo đó không thể rơi vào tay Cao Liệt.
Một lời nhắc nhở La Nghệ, nhà Tùy ba lần chinh phạt Cao Câu Ly, Trác quận là nơi hậu cần trọng yếu, trên huyện Lộ xây dựng cả trăm thương khố rất lớn, do ba ngàn bộ binh Kiêu Quả được cử tới trấn thủ. Bên trong chất đống vô số lương thực khí giới, bởi vì thương khố trực tiếp do triều đình quản lý, Quách Huyến cũng không dám làm xằng, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp, y chiếm lĩnh những thương khố này cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, La Nghệ lập tức ra lệnh:
- Đại quân lập tức xuất phát. Tiến tới huyện Lộ!
…
Huyện Lộ chính là huyện nối với Bắc Kinh, cũng bởi tiếp giáp Lộ Thủy mà được đặt tên như vậy, ở bờ tây Lộ Thủy xây dựng trên trăm thương khố đồ sộ, bốn phía có tường bao quanh cao hai trượng. Chiếm diện tích vượt xa thị trấn của huyện Lộ, do ba ngàn bộ binh trực thuộc quân Kiêu Quả canh giữ. Khi ba vạn quân Bột Hải đến Kế huyện, cùng lúc này quân của La Nghệ cũng đã tới được huyện Lộ, nhanh chóng ở bờ đông Lộ Thủy lập nên hàng phòng ngự.
Tình thế của Kế huyện vẫn như cũ vô cùng nguy cấp. Trong đại doanh một đám quân Bột Hải bận rộn, mấy trăm tên thợ thủ công đang lắp ráp các loại vũ khí công thành. Đây cũng là nguyên nhân khiến việc hành quân của Bột Hải bị trễ nải, bọn họ dùng thuyền chuyên dụng chở rất nhiều bộ phận vũ khí công thành, chỉ cần ở huyện Kế trang bị đơn giản liền có thể sử dụng.
.
Có thang công thành, máy bắn đá, chùy công thành, tổ xe chở vũ khí công thành hạng nặng. Còn có mấy trăm cái thang công thành, việc đoạt Kế huyện tuyệt đối nằm chắc trong tay Cao Liệt.
Chỉ có điều, Cao Liệt muốn bao vây thành đánh viện binh, tiêu diệt hết quân đội của La Nghệ vừa đến chiếm Kế huyện, cho nên dù đã quá thời hạn tối hậu thư là lúc chính ngọ rồi, quân Bột Hải vẫn còn chưa có công thành.
Đến lúc hoàng hôn buổi chiều, phần lớn vũ khí công thành đã lắp ráp xong.
Cao Liệt khoanh tay đứng trên một ngọn đồi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh Kế huyện, y đã được báo tin, La Nghệ xuất quân chiếm lấy huyện Lộ, Cao Liệt lập tức hiểu được, La Nghệ đã từ bỏ Kế huyện, thay vào đó cướp lấy thủ khố lương thảo quân giới của huyện Lộ.
Y không khỏi cười lạnh một tiếng, từ Lộ huyện đến quận Bắc Bình đường xá xa xôi gian nan, La Nghệ có thể mang theo bao nhiêu lương thực?
Cũng tốt, trước hết y cứ chiếm lấy Kế huyện, rồi trở lại giết gã sau.
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị ban đêm công thành.
Đây là quân đặc công của Bột Hải được huấn luyện đặc biệt nhất, sở trường đánh về đêm, vào ban đêm công thành, bọn họ chỉ cần một trận đã đoạt được thành.
Đúng lúc này, một gã tùy tùng chạy như bay đến, thấp giọng nói:
- Bẩm chủ nhân, xảy ra chuyện lớn!
- Chuyện gì?
Tùy tùng thì thầm với y vài câu, Cao Liệt sắc mặt đại biến, vội vàng lên ngựa hướng đại bản doanh phi tới.
Vừa về tới doanh trại, y gần như xộc vào đại trướng, trong đại trướng có một gã đàn ông chừng ba mươi, chính là Mục Ninh cháu trai Mục Tụy Tân, Mục Tụy Tân đứng bên cạnh vạn phần sầu lo, vợ con của y đều đã rơi vào tay Trương Huyễn rồi.
Mục Ninh trông thấy Cao Liệt, quỳ gối khóc lớn nói:
- Hội chủ, mau tới cứu người!
Cao Liệt đã chẳng còn sự khôn ngoan và điềm đạm nữa, y hổn hển, thoắt cái túm lấy vạt áo Mục Ninh rống to
- Sao lại như vậy? Trương Huyễn làm sao lại tới đây!
- Chúng thuộc hạ không biết, hắn dẫn kỵ binh đột nhiên đánh tới, tất cả mọi người đều bị bắt rồi, một người cũng không chạy thoát.
Cao Liệt tức giận tưởng đến phát điên, mắt thấy y sắp đánh hạ được Kế huyện, lại xảy ra sự việc này, Mục Tụy Tân liền vội vàng khuyên nhủ:
- Hội chủ, việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, trước tiên phải bình tĩnh đã, bọn họ còn chưa có bị giết, Trương Huyễn cũng nguyện ý trả người.
Cao Liệt từ từ tỉnh táo lại, khắc chế lửa giận hỏi:
- Hắn có điều kiện gì?
- Hắn yêu cầu Hội chủ lập tức rút lui khỏi Trác quận, không cho phép hội Bột Hải dày xéo Trác quận, mặt khác còn có hai điều kiện, phỏng chừng có liên quan đến bổng lộc, hiện tại vẫn chưa rõ.
Mục Ninh lại vội vàng lấy ra hai phong thư:
- Một phong là Trương Huyễn gửi Hội chủ, một phong là của Đàm đại thúc.
Cao Liệt liền dật lấy phong thư, y trước tiên không thèm nhìn đến phong thư của Cao Đàm, bên trong chắc mẩm chẳng có nội dung gì quan trọng, y chỉ quan tâm đến thư của Trương Huyễn, y mở phong thư đảo qua một lượt, so với lời của Mục Ninh quả không sai, nhưng còn thêm một điều kiện, yêu cầu y lập tức đem binh lực Bột Hải rút khỏi Thanh Châu, còn một điều kiện không có nói rõ, hẳn là phải trả tiền chuộc.
Tiền chuộc và rút khỏi Thanh Châu đều không có vấn đề gì, mấu chốt là chính y phải rút khỏi Trác quận, không cho nhúng chàm U Châu, đây không phải là khiến y thất bại trong gang tấc sao?
Cao Liệt một lúc lâu cũng không nói nửa lời, Mục Tụy Tân lại hỏi:
- Đại soái nói phải làm sao bây giờ?
Vợ con Mục Tụy Tân đều ở trong tay Trương Huyễn, y còn có thể nói gì thêm, quan trọng hơn là những thành viên cốt cán của hội Bột Hải đều ở trong tay Trương Huyễn, cho dù có cướp được Kế huyện rồi sẽ ra sao đây? Y thở dài nói:
- Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, Hội chủ lui binh đi!
Cao Liệt cuối cùng bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật, y viết một phong thư, giao cho tùy tùng nói:
- Ngươi lập tức đi huyện Lộ, đem thư này giao cho La Nghệ, cũng nói với gã, con ta từ nhỏ đã không được giáo dục tốt, lần này nó trái lệnh ta, tự tiện hành động trên chiến trường, nó là gieo gió gặt bão, ta sẽ không trách tội công tử, U Châu ta liền giao cho gã.
Tùy tùng hành lễ, nhận phong thư xoay người đi ra ngoài.
Cao Liệt lại đi đến trước trướng, chăm chú nhìn về phía bức tường thành bao quanh huyện Kế, sau một hồi lâu thở dài nói:
- Truyền lệnh ta, toàn quân rút lui.