Đúng như Quận Thừa Tôn Giản đoán từ trước, sau khi quân Tùy tiến vào chiếm giữ huyện Cao Đường, huyện Cao Đường tựa như một khối nam châm khổng lồ, nhanh chóng thu hút dân chúng rải rác khắp quận Thanh Hà hướng đến tụ tập tại huyện Cao Đường. Quận Thanh Hà đã nhiễu loạn năm năm nay, hết thảy dân chúng đều khao khát được yên ổn, nhưng Vương Thế Sung cũng không để họ yên ổn, ngược lại y cũng tàn bạo không thua gì Trương Kim Xưng, Dương Nghĩa Thần mặc dù không quá tệ, nhưng thời gian y tại nhiệm lại quá ngắn ngủi, phần lớn thì giờ đều cùng thủ lĩnh đạo tặc Đậu Tử Cương âm thầm tác chiến, thiếu đi sự tập trung.
Nhưng Trương Huyễn lại hoàn toàn trái ngược, quân đội của hắn không chỉ kỷ luật nghiêm minh, không cướp của dân, hại dân, vả lại binh lính thiện chiến, có thể bảo vệ dân thường hiệu quả, quan trọng hơn là bản thân Trương Huyễn có lực hấp dẫn chính trị rất lớn, hắn năng trọng dụng lương quan, coi trọng sản xuất, cổ vũ nghề dệt, không chỉ có thể cho dân sống, hơn nữa còn có thể cho dân sống tốt, quận Bắc Hải chính là ví dụ điển hình, nghề chăn nuôi ở quận Bắc Hải phát triển rất mạnh, dù chỉ là dân thường cũng có thể được ăn thịt dê rồi.
Con mắt của nhân dân đúng là trong sáng như tuyết, danh tiếng của Trương Huyễn ở Thanh Châu và Thanh Hà lan truyền nhanh chóng, cũng khiến cho hắn có sức hút mãnh liệt, về sau khi hắn tiến vào chiếm giữ huyện Cao Đường, dân chúng của quận Thanh Hà bắt đầu sục sôi lên, từ bốn phương tám hướng chuyển đến định cư ở Cao Đường.
Đương nhiên vụ thu hoạch lúa mạch sắp tới, những người lao động chủ yếu vẫn phải ở lại, chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em đi trước một bước, cho dù như vậy, khi Trương Huyễn dùng kế bắt những nhân vật nòng cốt của hội Bột Hải làm tù binh từ quận Hà Gian trở về, ngoài thành huyện Cao Đường đã trở nên náo nhiệt khác thường, xe bò và xe la khắp nơi, phụ nữ ôm trẻ nhỏ, người già run rẩy chống gậy, trên xe ngựa chất đủ thứ vật dụng hằng ngày, bọn con nít chạy lên trước cười đùa vui vẻ, những bà mẹ lo lắng gào la, khiến cho ngoài cổng thành hết sức náo nhiệt.
Kỵ binh chậm rãi từ cửa tây tiến vào thành, Trương Huyễn cùng mười thân binh vây quanh xuống ngựa đi tới chỗ dân chúng tụ tập đông đúc, Tôn Giản thấy Trương Huyễn liền vội tiến lên khom người hành lễ:
- Tham kiến Đại soái!
Trương Huyễn nhìn đám ngưới náo nhiệt cười hỏi:
- Đây chính là dân chúng các nơi tới huyện Cao Đường tìm nơi nương tựa sao?
- Đúng là vậy, nhiều nhất là từ huyện Thanh Hà tới đây, hôm nay đã là nhóm thứ ba rồi.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn nhìn một lượt lại phát hiện thanh niên trai tráng không nhiều lắm, phần lớn là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, hắn lại hỏi:
- Sao thanh niên trai tráng lại ít vậy?
- Bọn họ còn phải thu hoạch lúa mì, nhiều người đưa người thân tới đây, rồi lại vội vàng quay đi rồi.
Tôn Giản cười khổ một tiếng nói:
- Lão nô hỏi qua không ít người. Bọn họ chỉ là muốn đưa cha mẹ, vợ con đến nơi an toàn, còn bản thân họ lại muốn tiếp tục cày cấy. Rốt cục vẫn không nỡ bỏ ruộng vườn đã khai khẩn.
- Bên này không có đất đai cấp cho bọn họ sao?
- Nếu cấp ruộng đất cho bọn họ, bọn họ còn có thể chiếm đất ở cả hai vùng, rất nhiều quan viên đều đề xuất ý kiến phản đối.
Trương Huyễn lắc đầu nói:
- Cho nên ta đã nói đám người các ngươi làm việc không có dứt khoát. Bây giờ quận Thanh Hà thành cái bộ dạng gì rồi, không riêng gì quận Thanh Hà, các quận khác cũng không khác gì, ngàn dặm đồng hoang, dân chúng khó khăn. Nông dân cày ruộng đáng quý biết bao, ruộng đất còn nhiều, rất rất nhiều. Chỉ cần bọn họ có thể trồng bao nhiêu, chúng ta liền cấp cho họ ngần ấy, cho dù họ nhất thời còn luyến tiếc không bỏ được ruộng vườn ở Thanh Hà. Nhưng chỉ cần có quân phản loạn đánh tới, bọn họ vốn đều là thanh niên trai tráng, ai cũng chạy không thoát, ngươi cho là bọn họ không hiểu đạo lý này ư? Chỉ cần đất đai bên huyện Cao Đường này bắt đầu được khai khẩn, bọn họ liền không có thời gian chạy qua chạy lại hai bên, nhất định sẽ ở lại cùng vợ con, về phần bọn họ chiếm tới mười khoảnh đất cũng tốt, tương lai thiên hạ yên bình rồi phân chia ruộng đất lại một lần nữa, nên cấp bao nhiêu thì cấp bấy nhiêu, cái này trước khác nay khác, hiểu chưa?
Tôn Giản yên lặng gật đầu, lão coi như đã hiểu, Trương Huyễn vỗ vỗ bả vai lão cười nói:
- Ta chỉ muốn nói rõ ruộng đất đối với dân chúng rất quan trọng, nhưng trên thực tế không thể tùy ý xâm chiếm như vậy, có thể bắt chước phương pháp xử lý của quận Bắc Hải, đất đai chia làm đất công và đất tư, đất tư thì phải định mức mà chia, đất công để cho thuê, lượng sức người ta mà định ra, tóm lại một câu, muốn bắt được sói không ngại vứt bỏ hài tử, đừng có tính toán chi li như vậy.
- Ty chức đã rõ.
- Lập tức thực hiện đi! Sau khi họ thu gặt lúa mì về, liền để cho bọn họ đến huyện Cao Đường khai khẩn đất đai, nếu nhân lực không đủ, có thể cho binh lính trợ giúp.
Tôn Giản nghe rồi liền xoay người rời đi, Trương Huyễn cũng không có vào hỏi han đám người kia, đứng xa xa nhìn theo quân binh cùng người già, phụ nữ và trẻ em vào thành, hắn đang suy nghĩ làm sao thu xếp cho những người này, hắn nghĩ tới phương pháp trước kia của Trương Tu Đà với quận Tề, lấy huyện Lịch Thành làm trung tâm, dân chúng phân bố ở tứ phía, nếu gặp lúc hiểm nguy, dân chúng lập tức vào thành lánh nạn, đây chính là công dụng của các tòa thành, là phương pháp nghìn năm qua vẫn có hiệu quả bảo vệ dân chúng, có thể hạn chế lớn nhất mật độ bố trí quân đội.
Nhiều khi, hắn và địch thủ giao chiến trên thực tế chính là cuộc chiến tranh đoạt nhân khẩu. Bất cứ kẻ nào có được nhân dân chính là có được nguồn tài nguyên chiến tranh lớn nhất.
- Đại soái!
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy Lý Tĩnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau hắn.
- Dược sư, có chuyện gì sao?
- Đại soái, ta muốn cùng ngài bàn qua một chút.
- Về cái gì?
- Hội Bột Hải!
Trương Huyễn gật gật đầu, tùy tùng bên cạnh hắn liền mang đến một con ngựa:
- Lên ngựa đi!
Lý Tĩnh trèo lên lưng ngựa, theo Trương Huyễn dọc theo hướng bắc quan đạo mà đi, đám thân binh theo sau bọn họ.
Hai bên là cánh đồng lúa mạch rộng lớn, lúa mạch đã chín vàng, gió nhè nhẹ thổi qua, sóng lúa cuồn cuộn, hiện ra sắc vàng óng ánh mênh mông vô bờ.
- Năm nay thu hoạch không tồi!
Trương Huyễn nhìn sóng lúa vui vẻ cười nói.
Lý Tĩnh lại có vẻ như đang có tâm sự nặng nề, Trương Huyễn nhìn lão một cái cười nói:
- Chẳng lẽ Dược sư cũng là người của hội Bột Hải?
- Cái đó cũng không phải, ta và hội Bột Hải thật không có quan hệ gì.
- Vậy ngài lo lắng cái gì?
Lý Tĩnh thở dài:
- Ta là sợ đại soái phạm sai lầm, bỏ qua cơ hội tốt tiêu diệt hội Bột Hải này.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Xin được chỉ giáo!
- Đại soái có lẽ không biết hội Bột Hải ở Hà Bắc đã thâm nhập sâu, ta xuất thân từ Lý thị ở Triệu quận, trong trí nhớ của ta, bắt đầu từ bậc cha chú ta, hội Bột Hải bắt đầu tiếp xúc với sĩ tộc Hà Bắc, khi đó bọn họ còn được gọi là Đại Tề Di Tộc hội, tuy rằng thế gia ở Hà Bắc còn chưa có hoàn toàn đảo hướng quay qua hội Bột Hải, nhưng trải qua hơn mười năm tiếp xúc, phát triển, ta tin Hà Bắc thế gia cùng Bột Hải hội có muôn vàn quan hệ.
- Kỳ thật chuyện này ta cũng biết!
Trương Huyễn cười nói:
- Lư gia cũng có người gia nhập hội Bột Hải, còn là nhân vật trọng yếu, thậm chí La Nghệ, Đậu Kiến Đức cũng là thành viên hội Bột Hải, bọn họ còn có viện trợ từ bên ngoài, Cao Câu Ly vẫn đang ủng hộ hội Bột Hải, từ thời Bắc Tề, đôi bên vẫn là đồng minh, đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu Tiên đế phát động chiến tranh với Cao Câu Ly.
- Đại soái dự định xử lý hội Bột Hải như thế nào?
Trương Huyễn cười nói:
- Ta quyết định thả bọn họ.
Lý Tĩnh ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nói:
- Vậy đại soái định bẩm báo sao với triều đình?
Trương Huyễn chậm rãi nói:
- Ta kỳ thật rất rõ Bột Hải hội đã thâm nhập rất sâu ở Hà Bắc, ta biết thả những kẻ này đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, phàm là chuyện cần cân nhắc lợi hại, hội Bột Hải tất nhiên là địch thủ của ta, nhưng để bọn họ ở Hà Bắc, đối với ta là lợi hơn là hại. Ta còn cần Bột Hải hội tồn tại, ít nhất trong một năm này, ta còn cần một kẻ địch như vậy, một khi không cần tới nữa, đến lúc đó diệt trừ bọn họ cũng không muộn, ta thật sự không để Bột Hải hội ở trong lòng, về phần triểu đình…
Trương Huyễn cười cười:
- Ta nghĩ có người sẽ thay ta làm tốt chuyện này.
- Đại soái là nói tới Ngu Thế Cơ?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Nếu lão đã ngỏ ý bằng lòng trở thành bằng hữu với ta, ta liền phải xem xét biểu hiện của lão rồi.
- Nhưng nếu như lão không tuân thủ theo cam kết này? Đại soái sao có thể đem vận mệnh của mình đặt trong tay kẻ khác.
Trương Huyễn cười nói:
- Không phải còn có hơn một ngàn binh Bột Hải sao? Bọn họ chính là dùng để ngăn chặn nguy cơ này phát sinh.
Lý Tĩnh bất đắc dĩ than thở, lão biết tâm ý Trương Huyễn đã định, bản thân không có khả năng khuyên giải rồi. Trương Huyễn hiểu tâm tình tiếc nuối của lão, ngược lại còn khuyên nhủ lão:
- Trong họa có phúc, trong phúc có hoạ, nếu như không có hội Bột Hải hoạt động ở Hà Bắc, chỉ sợ ta cũng không trở về Thanh Châu được, Thiên tử vì sao cử ta đến Hà Bắc, không phải cũng là bởi gia thế ta không có gì sao? Nếu như ta diệt trừ Bột Hải hội rồi, ta đây đối với thiên tử liền không còn giá trị gì, thậm chí còn trở thành Dương Nghĩa Thần thứ hai, cho nên ta mới nói, hiện tại giữ lại kẻ thù cho ta mới là có lợi chứ không có hại.
- Lời này tuy có lý nhưng ty chức cảm thấy vẫn là quá mạo hiểm.
Trương Huyễn lại thản nhiên nói:
- Hà Bắc không ngừng bị sĩ tộc nắm giữ, còn có rất nhiều quý tộc Bắc Tề cũ, thế lực của bọn họ ở các huyện vẫn rất lớn, bọn họ có huynh đệ, có con cháu, gia tộc không thua gì thế gia, nhân số thiên thiên vạn vạn, nếu giết bảy mươi thành viên Bột Hải hội bị bắt này, chẳng khác nào tự thêm thù ở Hà Bắc, trước sau cũng bị bọn họ căm hận, chống đối, nếu không thể giết sạch bọn họ, ta cảm thấy chi bằng lợi dụng bọn họ, hội Bột Hải có thể khiến họ nguyện trung thành, vì sao ta không thể khiến bọn họ ủng hộ ta?
- Đại soái cao minh, vẫn là ta thiển cận rồi!
Lý Tĩnh hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Trương Huyễn, lão lấy làm hổ thẹn trong lòng.
Trương Huyễn lại cười cười nói:
- Ngươi không phải là thiển cận, chỉ là xuất phát điểm của hai chúng ta không giống nhau, ngươi là suy xét từ góc độ của thế gia, mà ta cũng theo góc độ của kẻ bề trên suy xét, cho nên lựa chọn không giống nhau, nếu ta xuất thân từ thế gia không chừng sẽ lựa chọn giống ngươi.
- Đại soái nói phải, đúng là… xuất phát điểm bất đồng.
Lý Tĩnh muốn nói Trương Huyễn là từ góc độ quân vương mà suy xét vấn đề, mà lão là từ góc độ của thần tử mà suy xét, nhưng đắn đo do dự một chút, lời này lại cũng không nói ra miệng.
Trương Huyễn hiểu được tâm tình của Lý Tĩnh, hắn cũng không nói thêm nữa, liền cười nói:
- Trở về đi! Sáng mai chúng ta vượt sông trở về quận Tề, nên nắm chặt thì giờ tẩy trừ lục quân Thanh Châu dơ bẩn, hồi trước khi đến, ta đã khẩn cấp hạ lệnh, nghiêm cấm Thanh Châu thả chim ưng hoặc bồ câu.