Huyện Lịch Thành ở quận Tề là thành lớn thuộc thủ phủ của Thanh Châu, dù là về quy mô thành trì hay chiến lược trọng yếu hay nhân khẩu, kinh tế đều là Thanh Châu đệ nhất thành.
Mấy năm nay, tuy rằng huyện Ích Đô của quận Bắc Hải nổi lên, dần dần xuất hiện dấu hiệu cùng với huyện Lịch Thành hai bên tranh hùng, nhưng về mặt nhân khẩu và mặt thương nghiệp so với huyện Lịch Thành còn thua một bậc, hơn nữa về mặt chiến lược trọng yếu so ra còn kém huyện Lịch Thành.
Từ sau khi Trương Huyễn dẫn đại quân tiến vào chiếm đóng Thanh Châu, Tề quận cũng trở thành nơi đóng binh trọng yếu của hắn, chia binh ở huyện Lịch Thành và huyện Chúc A mỗi nơi có một quân doanh, với mười ngàn quân đang đồn trú.
Trên đường cái ở huyện Lịch Thành người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, hai bên bờ Tế Thủy cửa hàng cửa hiệu san sát, giữa buổi, mấy quán rượu làm ăn đặc biệt phát đạt, ở vùng lân cận cửa tây huyện thành có một quán rượu tên là Vạn Cảnh, bởi vì quán rượu tuy không đồ sộ, lại không ở gần phố chính, cho nên làm ăn cũng không được tốt lắm, ông chủ cũng thay đổi mấy lượt, bây giờ cũng không hay ai làm chủ nữa?
Tuy rằng quán rượu buôn bán không tốt, nhưng tiểu nhị trong quán cũng không ít, chừng hai ba mươi người, những quán rượu hai bên tả hữu xa gần với quy mô bậc trung bình thường cũng chỉ đến mười người làm.
Quán rượu này tuy kích thước không lớn nhưng lại chiếm diện tích không hề nhỏ, chiếm chừng mười mẫu đất, ngoại trừ bản thân quán rượu mất hai mẫu đất, mấy nhà dân và khu đất trống trong ngõ nhỏ sau lưng quán đều bị nó mua lại, nghe nói chuẩn bị mở một quán trọ lớn.
Lúc giữa buổi trưa đầu hạ nắng rọi sáng rõ, không ai ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, mấy trăm tên lính từ cửa tây chạy tới, bọn họ bao vây bốn phương tám hướng quanh quán rượu Vạn Cảnh.
Quán rượu Vạn Cảnh này chính là tổng trạm tình báo của hội Bột Hải ở Thanh Châu, năm trước mới khai trương. Sau khi Trương Huyễn rời Thanh Châu đi Giang Hoài, nơi đây đã không có binh lính đóng quân, toàn thành trống rỗng, hội Bột Hải tuy rằng không dám công khai tiến quân chiếm Thanh Châu, nhưng bọn họ lại bắt đầu từ các thị trấn bốn phía quanh Thanh Châu xâm nhập, không chỉ có mua chuộc quan viên, đồng thời cũng thành lập những điểm tình báo.
Mùa thu năm ngoái, quán rượu này chính thức bị hội Bột Hải dưới danh nghĩa thương hội Cửu Nghiệp tiến hành thu mua, trở thành tai mắt của hội Bột Hải ở quận Tề, thậm chí là tổng trạm tình báo ở Thanh Châu.
Tình báo các nơi ở Thanh Châu đều phải tập hợp ở nơi này, sau đó đưa tới tổng hành dinh của hội Bột Hải ở Hà Bắc.
Lần này Trương Huyễn vừa mới truy lùng được một số công văn trọng yếu ở hang ổ của Bột Hải hội ở huyện Cung Cao. Trong đó có các điểm tình báo của Bột Hải ở Thanh Châu và danh sách các quan lại bị mua chuộc.
Người bên trong quán rượu Vạn Cảnh còn chưa ý thức được nguy hiểm đang tiến đến, hơn mười bàn quan khách còn đang xì xào bàn tán uống rượu, nói chuyện phiếm, chủ quán rượu mặt mũi lanh lợi đang ngồi trong quầy tính toán gì đó, tiểu nhị bộ dạng uể oải bưng rượu đưa đồ ăn cho quan khách.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân chạy điên cuồng, tất cả mọi người đều quay ra hướng cửa chính nhìn, chỉ thấy một tên tiểu nhị hối hả chạy vào, hoảng sợ hô lớn:
- Ông chủ, bên ngoài có rất nhiều quân Tùy đang bao vây chúng ta!
Vừa dứt lời, một mũi tên lao vút trúng giữa vai tên tiểu nhị, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, liền ngã lăn ra đất.
Cả quán rượu ban đầu còn hơi sửng sốt, lúc sau lập tức đại loạn, tiểu nhị lập tức nhảy khỏi cửa sổ trốn chạy, phân tán tứ phía, khách uống rượu giật mình há mồm trợn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Chủ quán sắc mặt đại biến trở nên trắng bệch. Hắn xoay người liền hướng hậu viện chạy đi, lúc này một nhóm lớn quân Tùy từ cửa chính xông vào trong quán, tất cả cửa sổ đều bị binh lính phong tỏa, một tên tướng quát lớn:
- Kẻ nào dám chạy, giết không tha!
Những lời này hô lên, hơn mười tên tiểu nhị đều tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đầu, khách uống rượu vừa mới đứng lên cũng sợ hãi ngồi xuống, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Tên tướng đảo mắt một vòng, lại không thấy chủ quán, hắn túm lấy tên tiểu nhị bị thương lớn tiếng quát hỏi:
- Chủ quán ở nơi nào?
Tiều nhị khiếp đảm chỉ chỉ xuống quầy, lúc này võ tướng này mới phát hiện dưới quầy có cánh cửa nhỏ, nối thẳng với hậu viện, y giận dữ, rút đao hướng về cánh cửa nhỏ lao đi, mười mấy tên lính cũng hướng về cánh cửa nhỏ chạy theo.
Sau khi hai tên tiểu nhị khai báo với thiên tướng, thiên tướng dẫn binh lính chạy vội tới căn bếp trong hậu viện, hai tên lính một cước đá văng cửa, chỉ thấy tên chủ quán vẻ mặt sợ hãi đang cố đốt một chồng công văn, mấy tên lính đồng loạt xông lên, tóm gọn tên chủ quán ấn xuống đất.
Thiên tướng tiến lên giáng cho lão một cái tát:
- Tên khốn nhà ngươi, muốn chết phải không? Ông mày cho ngươi toại nguyện!
Y hung hăng đá cho lão một cước, thu hồi công văn chưa bị đốt sạch, ra lệnh:
- Mang đi!
Cùng lúc đó, toàn huyện Lịch Thành đều bị quan binh truy lùng tứ phía, quân Tùy đã nắm trong tay danh sách vài chục cửa hàng, thanh lâu, bắt được tổng cộng hơn ba trăm tên nội ứng của hội Bột Hải ở huyện Lịch Thành.
Sau nửa canh giờ, Trương Huyễn cùng mấy trăm binh lính vây quanh hắn, đi tới quán rượu Vạn Cảnh, nơi này chính là tổng trạm tình báo của hội Bột Hải ở Thanh Châu, đồng thời cũng là kho dự trữ vật tư của hội Bột Hải ở Thanh Châu.
Binh sĩ đã tìm ra thủ khố ở dưới lòng đất, từ kho hàng dưới đất chuyển lên mấy ngàn bộ vũ khí, chiến đao, giáo, thương, giáp trụ, khiên của quân Tùy, đem xếp thành đống cao như núi ở trong sân, còn có mấy trăm hòm tiền đồng xếp gọn trên nền đất trống.
Trương Huyễn đi tới trước đống vũ khí, tiện tay cầm lấy một bộ khôi giáp nhìn qua, quay đầu hướng Thẩm Quang cười nói:
- Ngươi không phát hiện chỗ vũ khí này có chút kì lạ sao?
Thẩm Quang là tổng phụ trách lần thanh trừng toàn bộ hội Bột Hải này, không chỉ có quận Tề, còn có quận Bắc Hải và quận Lỗ, y cũng nhìn kỹ lại khôi giáp, cười nói:
- Cư nhiên lại giống khôi giáp của chúng ta như đúc.
- Cao Liệt quả là kẻ có dã tâm! Không ngờ lại cho rèn ra những bộ khôi giáp hoàn toàn giống chúng ta, y muốn làm gì?
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng.
Thẩm Quang hiểu được ý tứ của chủ soái, y cũng gật đầu nói:
- Phỏng chừng hội Bột Hải cũng muốn học theo phương pháp cũ của chúng ta, giả dạng quân ta làm nội ứng.
Trương Huyễn trầm ngâm một lát rồi quay qua Thẩm Quang nói:
- Nếu như hội Bột Hải có dã tâm dùng vũ lực chiếm Thanh Châu, như vậy chỉ dựa vào vài thị trấn trọng yếu ở Hoàng Hà như huyện Chúc A, huyện Tế Bắc, huyện Bác Hưng vvv… hẳn đều là mục tiêu hàng đầu hội Bột Hải muốn cướp lấy, rất có thể bọn họ đã cài sẵn binh lính mai phục hoặc là dự trữ quân giới binh khí, phải tăng cường điều tra mấy huyện này, cần phải tóm gọn cả mẻ, không thể để lưu lại tai họa ngầm.
- Ty chức đã hiểu, lập tức tăng cường truy bắt!
…
Trong khi quân Tùy bốn phía vây bắt nội ứng của hội Bột Hải ở Thanh Châu, đặc sứ của hội chủ hội Bột Hải Cao Liệt cũng đã tới quận Tề.
Hơn mười tên kỵ binh quân Tùy bảo vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào cửa tây của huyện Lịch Thành, ngồi trong xe ngựa là Cao Tuệ mới từ quận Nghiệp tới.
Cao Tuệ là tổng thủ lĩnh tình báo của hội Bột Hải, toàn quyền phụ trách tất cả việc đối ngoại, bất kể là thông tin tình báo truyền tới hay là kết giao quyền quý đều phải báo cáo với nàng.
Mặc dù mấy năm nay quả thật những việc nàng làm đa phần đều gặp thất bại, nhưng cuộc thanh trừ lần này của Trương Huyễn ở Thanh Châu lại không liên can tới nàng, khi nàng nhận được tin khẩn cấp từ huynh trưởng, nàng cùng với Thanh Châu đã cắt đứt liên lạc, mấu chốt chính là sớm hơn nàng dự tính một bước.
Cao Tuệ đương nhiên biết ở quận Tề sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này, nàng hướng mắt nhìn lại quán rượu Vạn Cảnh cách cổng thành không xa, chỉ thấy binh lính đứng chật con hẻm nhỏ nơi quán rượu.
Cao Tuệ không khỏi ngầm thở dài, việc này đúng như nàng dự liệu, nàng đã hiểu rất rõ Trương Huyễn, chỉ cần hắn thấy có lợi cho bản thân mình, liền xuống tay không chậm trễ, lòng dạ ác độc.
So ra, huynh trưởng của nàng vẫn là có chút kiêu ngạo thái quá rồi, cho dù không bị Trương Huyễn tập kích bất ngờ, huynh ấy làm sao có thể yên tâm đem sào huyệt đặt trên địa bàn của Đậu Kiến Đức, lại chỉ để có hơn một ngàn tên hộ vệ.
Không cần phải nói, Cao Tuệ cũng đoán được, tám chín phần là Đậu Kiến Đức bán rẻ sào huyệt của bọn họ, nếu không Trương Huyễn làm sao có thể tìm được trang viên bí mật như vậy? Qua đó phải nói Đậu Kiến Đức rõ ràng biết về trang viên bí mật kia, mà gã ngoài mặt lại giả bộ không mảy may hay biết gì.
Cao Tuệ thật sự rất lo lắng, đấu cùng Trương Huyễn, huynh trưởng của nàng thực không phải là đối thủ.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa nha môn quận Tề, nơi này tạm thời là quân nha của Trương Huyễn, một gã tùy tùng mở cửa xe, thị nữ đỡ Cao Tuệ chậm rãi xuống xe ngựa.
Lúc này, một gã văn sĩ trẻ tuổi đang đứng trên bậc thềm tiến lên cười nói:
- Tại hạ Phòng Huyền Linh nghênh đón Cao phu nhân giá đáo.
- Hóa ra là Phòng quân sư, ngưỡng mộ đã lâu, không rõ Trương tướng quân có đang ở quận nha không?
- Trương tướng quân tạm thời không ở huyện Lịch Thành, nhưng đã đặc biệt giao cho ta cùng Cao phu nhân đàm phán trước, nếu đàm phán ổn thỏa, Trương tướng quân không cần ra mặt nữa rồi.
Cao Tuệ không khỏi thầm mắng Trương Huyễn giảo hoạt, hắn núp ở phía sau màn, lại để cho thủ hạ nói chuyện với mình, ngay từ đầu đã đem nàng đặt trong cục diện bất lợi.
Nhưng Cao Tuệ không còn cách nào khác, bây giờ là nàng tới cầu Trương Huyễn, nàng liền không có quyền lựa chọn rồi.
- Được rồi! Trước tiên ta và Phòng quân sư đàm phán một chút.
Phòng Huyền Linh khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Mời phu nhân!