Trong phòng, Phòng Huyền Linh mời Cao Tuệ ngồi, lại để nha hoàn dâng trà mời Cao Tuệ, sau lưng Phòng Huyền Linh ngồi là Tào Tham Quân Đặng Tiểu Bình, ông ta đối với việc này quả thật có thể nói là từng trải.
Lúc này, Đặng Tiểu Bình lấy ra một bản danh sách đưa lên cho Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh nhìn qua một chút, liền đem danh sách này đưa cho Cao Tuệ.
Cao Tuệ đón lấy tờ danh sách nhỏ nhìn kỹ một lần, không khỏi ngầm thở dài, gần như toàn bộ nhân vật trọng yếu của hội Bột Hải đều rơi vào tay quân Tùy, khó trách huynh trưởng thà phải vứt bỏ ý định tấn công U Châu, chứ nếu bỏ mặc những người này, hội Bột Hải liền xong đời.
- Được rồi!
Cao Tuệ cố làm ra vẻ thoải mái cười nói:
- Trương tướng quân lúc ấy đưa ra hai điều kiện, một là rút khỏi U Châu, chúng ta đã làm rồi, tiếp theo là giao tiền chuộc người, ta hôm nay cũng vì chuyện này mà tới, hơn nữa ta còn có thể toàn quyền định đoạt.
Phòng Huyền Linh cười nói:
- Người chúng tôi nhất định sẽ thả, nói hơi khó nghe một chút, phải nuôi sống bọn họ mỗi ngày, quả thực là gánh nặng lớn đối với chúng tôi, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng thả người, chỉ cần hội Bột Hải có thành ý, thả người không phải là vấn đề.
Phòng Huyền Linh ý tứ rất rõ ràng, thả người không phải là vấn đề, mấu chốt là phải có thành ý, vậy cái thành ý kia là chỉ cái gì?
Không cần nói cũng biết!
Cao Tuệ biết rõ lần này phải trả giá đắt cắt cổ, nhưng không còn cách nào khác, nàng rút cục không kìm được thở dài nói:
- Các hạ ra giá luôn đi! Là muốn hoàng kim hay muốn tiền đồng?
Phòng Huyền Linh vẫn lắc đầu một cái:
- Chúng tôi không cần tiền đồng, chúng tôi chỉ cần hoàng kim cùng lương thực, mỗi người một giá không ai giống ai.
Y chỉ một cái tên trên danh sách, cười nói:
- Nói thí dụ như vị Lục Tự Kiệm này, y cũng là tự trả giá cho mình, nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim và ba ngàn thạch lương thực đổi lấy tự do.
- Hắn ta sao có thể tự ý định giá!
Cao Tuệ lập tức cả giận nói.
- Cho nên chúng tôi không có nhận, bất quá dường như hắn ta đã hiểu lầm, hôm nay hắn ta lại ra giá lần nữa, nguyện ý bỏ ra tám trăm lượng hoàng kim và năm nghìn thạch lương thực đổi lấy tự do, ta phỏng chừng là hắn ta nghe được tin tức gì đó, có kẻ đồn rằng triều đình yêu cầu đem tất cả người của hội Bột hải đưa tới Kinh thành.
Sau một lúc lâu, Cao Tuệ mới lạnh lùng nói:
- Nếu hôn quân biết chuyện này. Ta đã chẳng nhất thiết phải tới đây đàm phán rồi. Cái tên hôn quân đó thậm chí sẽ đích thân đến Thanh Châu xác nhận, Phòng quân sư, xin khỏi cần bắn tiếng đe dọa như vừa rồi.
- Ta ban nãy cũng nói rồi, trước mắt chỉ là lời đồn đại. Chẳng qua nếu như để thời gian kéo dài, sự tình liền khó nói. Tin rằng phu nhân cũng hiểu được lợi hại trong đó, cái này kỳ thực cũng không phải chỉ là đe dọa.
- Ta thật không muốn kéo dài, tuy nhiên có điều ta muốn giải thích rõ ràng một chút. Đây là hội Bột Hải cùng Thanh Châu đàm phán, không can hệ đến cá nhân bọn họ. Xin hãy từ chối chấp nhận điều kiện cá nhân, nếu không…
Phòng Huyền Linh thản nhiên nói:
- Miễn là điều kiện đưa ra không chênh lệch nhiều, chúng tôi sẽ ưu tiên hội Bột Hải.
- Trước tiên, ta có thể thăm bọn họ một chút chứ?
Cao Tuệ không đề cập tới việc ra giá. Nàng trước hết nhất định phải nói rõ cho đám người này hiểu, bọn họ không được phép tự tiện ra giá. Nếu không chính là giá trên trời.
Nhưng Phòng Huyền Linh lại lắc lắc đầu:
- Đại soái có lệnh, phải đạt được thỏa thuận trước. Nếu không bất luận là người nào trong hội Bột Hải đều không được phép thăm hỏi.
…
Cách quận nha Cao Tuệ đang đàm phán khoảng trăm bước chính là nhà giam quận Tề, vòng qua phía trước huyện lao là ngục giam phạm nhân, nhà giam này có thể giam giữ tới hai trăm tên phạm nhân.
Toàn bộ thành viên nòng cốt của hội Bột Hải bị quân Tùy bắt được đều bị nhốt tại nhà giam này, tổng cộng bảy mươi sáu người, còn có hơn mười phụ nữ và trẻ em gia quyến đã chạy trước một bước, chỉ còn lại có bảy mươi sáu người này giờ đây trở thành con gà đẻ trứng vàng cho quân Tùy.
Nhà lao xây dựng ngầm dưới mặt đất, lộ ra vẻ u ám kinh khủng, tuy nhiên điều kiện phạm nhân ở đó so ra mà nói cũng không tệ lắm, mỗi người đều có một tấm đệm mới, ván giường cũng được đổi mới, hai người một gian ngục thất, mỗi bữa dù chỉ là cơm rau dưa, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ăn no.
Mặc dù như vậy, không rõ vận mệnh, áp lực mất đi tự do, bốn phía đều là song sắt, ban đêm ánh đèn lờ mờ, không khí mốc meo, vách tường ẩm ướt cùng với cả đàn chuột chạy qua chạy lại, khiến cho những quý nhân này bình thường quen sống an nhàn sung sướng phải kinh hồn bạt vía, cõi lòng nhuốm vẻ sầu lo, chỉ vài ngày sau liền có người không chịu nổi nữa.
Ở một gian ngục thất sâu trong đại lao, Cao Đàm đang nói chuyện phiếm cùng một lão già, lão tên là Cốc Dự, phụ thân cũng là quan lại của Bắc Tề, nhưng bởi vì phụ thân lão địa vị ở Bắc Tề không cao, cho nên địa vị của Cốc Dự ở hội Bột Hải cũng không phải quá cao, đương nhiên gia tài vạn quan ắt là không thể thiếu, đây là điều kiện tất yếu để gia nhập hội Bột Hải.
- Nghe nói Trương Huyễn ra điều kiện ép Hội chủ phải rút quân khỏi U Châu, Đàm hiền đệ cảm thấy Hội Chủ có khả năng sẽ rút lui sao?
- Ông ta không rút lui làm sao được? Chỉ dựa vào một mình ông ta có thể chèo chống được hội Bột Hải sao?
Cao Đàm lạnh lùng nói:
- U Châu tạm thời phải buông bỏ, về sau còn có cơ hội đoạt lại, mà chúng ta chết đi, hội Bột Hải coi như xong đời, ta chỉ hy vọng Hội chủ sẽ cố gắng hết sức nhanh nhanh một chút, ta chỉ lo lắng Trương Huyễn không chịu nổi áp lực mà đem chúng ta giao cho triều đình, nếu vậy tất cả mọi người coi như xong đời, ai cũng không sống được.
- Ta lại cảm thấy không có khả năng đó! Nếu Trương Huyễn thật sự muốn đem chúng ta giao cho triều đình, hắn đã chẳng kéo dài tới tận bây giờ.
- Cốc huynh nghe không hiểu ý của ta, ta không phải nói Trương Huyễn, hắn đương nhiên muốn lợi dụng chúng ta để kiếm tiền, ta chỉ sợ thiên tử Đại Tùy buộc hắn giao người, dù sao hắn cũng là thần tử Đại Tùy!
Hai người đều nhất thời trầm mặc, đúng lúc này phía trước truyền tới một tiếng “Két!...”
Có quan viên hô:
- Lục Tự Kiệm, ngươi có thể ra ngoài.
Mọi phạm nhân trong nhà giam đều đứng cả lên, vịn vào song sắt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Lục Tự Kiệm một thân mặc áo tù kích động đi ra, quan viên ôn nhu nói với gã:
- Đi theo ta! Đại soái đã phê chuẩn, ngươi có thể về nhà.
Lục Tự Kiệm liền vội vàng theo quan viên đi ra ngoài, đi vài bước, gã lại quay đầu hướng mọi người khom người thi lễ:
- Các vị, ta thật sự chịu không nổi nữa, ta liền đi trước một bước vậy.
Gã xoay người liền bước nhanh tới hướng bậc thềm đá đi tới.
- Phì!
Cốc Dự hung hăng nhổ nước miếng lên mặt đất, thấp giọng mắng:
- Đồ hèn nhát!
Cao Đàm lại bất ngờ trầm mặc, y bắt đầu ý thức được độc chiêu của Trương Huyễn, để chính bọn họ chuộc thân, mà không phải hội Bột Hải tới chuộc người, tuy rằng khởi nguồn đều giống nhau, nhưng gíá trị lại bất đồng, điều này vô hình chung liền gieo vào hội Bột Hải hại giống chia rẽ.
Cùng lúc đó, mọi người trong phòng giam đều trầm mặc, Lục Tự Kiệm lần nữa có được tự do khiến rất nhiều người rơi vào trầm tư.
Ban đêm, trong đại trướng quân doanh, Phòng Huyền Linh đang báo cáo kết quả ngày đàm phán đầu tiên với Trương Huyễn, ngày đầu tiên chẳng qua là đôi bên bắt đầu tiếp xúc, đề xuất những điểm mấu chốt, chứ chưa có chính thức chào giá.
- Dựa theo bàn định trước đó của chúng ta, hôm nay ty chức tiết lộ cho Cao Tuệ giá cả mà Lục Tự Kiệm tự mình đưa ra, tám trăm lượng hoàng kim và năm nghìn thạch lương thực đổi lấy tự do.
- Thái độ của nàng ta ra sao?
Trương Huyễn chắp tay rời đi hai bước hỏi.
- Ty chức nhìn ra được, cách ra giá này khiến nàng ta hơi khó tiếp nhận, cho nên nàng ta đề xuất yêu cầu chúng ta và phạm nhân không thể trực tiếp giao dịch.
- Nàng ta đang lo lắng cái gì?
Trương Huyễn mỉm cười.
Phòng Huyền Linh cũng cười nói:
- Nàng đang lo lắng tiền thuế thu được đều bị chúng ta bóc lột hết. Đám người Bột Hải đó bây giờ đã có chút khẩn trương rồi, đương nhiên, một khi mấy kẻ đó lấy lại tự do rồi sẽ bắt đầu tự mình đau lòng vì tài sản đã mất. Sẽ thầm hận hội Bột Hải không chịu ra sức cứu mình, tổn thất này bọn họ nhất định phải đòi lại từ hội Bột Hải. Sự tình này khiến hội Bột Hải về sau có chút khó làm rồi.
- Theo như ngươi nói, là muốn để cho bọn họ tự cứu mình sao?
Phòng Huyền Linh chậm rãi gật đầu:
- Cho nên ty chức vẫn luôn kiến nghị để cho Cao Tuệ đi gặp những người này một lần. Cho bọn họ một chút hy vọng, sau đó lại cho bọn họ từ từ thất vọng. Thậm chí tuyệt vọng, cuối cùng khiến bọn họ không thể không tự bỏ tiền chuộc thân, bọn họ sẽ căm hận hội Bột Hải đã không chịu cố hết sức cứu mình. Cho dù bọn họ biết là chúng ta cố ý làm khó, nhưng bọn họ sẽ đối với hội Bột Hải ngầm sinh oán hận. Đây là điều khó tránh khỏi.
Trương Huyễn đương nhiên biết điểm này, hắn không chịu đem những người này giao cho triều đình, chính là muốn lợi dụng những kẻ cường hào Hà Bắc này, trờ thành người ủng hộ hắn.
Trương Huyễn cười nói:
- Chuyện này cũng rất thú vị, ta nghĩ có thể để Cao Tuệ gặp những người này một lần, để cho nàng uy hiếp bọn họ một phen, có lẽ càng hiệu quả.
Lúc này tham quân ở trước cửa trướng đi vào bẩm báo:
- Đại soái, người đã đưa tới rồi.
- Mời y vào!
Một lát sau, Lục Tự Kiệm bị binh lính dẫn vào đại trướng, y có chút kinh sợ khom mình thi lễ:
- Tham kiến đại soái!
- Không cần khách khí, mời Lục công tử ngồi!
Trương Huyễn mời Lục Tự Kiệm ngồi xuống, vài tên thân binh mang hộp đựng đồ ăn tiến vào dọn lên mấy thứ rượu và đồ nhắm, Lục Tự Kiệm không biết tại sao Trương Huyễn lại mời y, trong lòng cảm thấy có chút bất an, tuy nhiên xem ra Trương Huyễn là có ý mời y uống rượu, y lại thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phòng Huyền Linh đưa mắt ra hiệu cho , hai người lập tức lui xuống, trong đại trướng chỉ còn có hai người Trương Huyễn và Lục Tự Kiệm.
- Ta chỉ là muốn nhờ Lục công tử chút chuyện nhỏ.
Trương Huyễn rót cho y đầy một chén rượu cười nói:
- Thả lỏng một chút, không có việc gì cần ghi nhớ, chúng ta tựa như khách uống rượu tùy ý tâm sự.
Lục Tự Kiệm cần rượu như mạng sống, trong tù không được uống rượu, sớm đã làm y mê muội, y nhấc chén lên, đem rượu uống một hơi cạn sạch, hí mắt hưởng thụ một lát, liền cười hỏi:
- Trương đại soái là muốn biết nội tình trong hội Bột Hải sao?
Trương Huyễn lắc lắc đầu, lại rót cho y một chén rượu đầy:
- Ta chỉ muốn hỏi một chút Lục công tử có cảm thấy hội Bột Hải có thể thành công hay không?
Trương Huyễn vừa cười bổ sung:
- Nói một chút về quan điểm của Lục công tử.
Lục Tự Kiệm thở dài một hơi:
- Thẳng thắn mà nói, lúc trước ta cho rằng khả năng hội Bột Hải thành công rất lớn, bởi mắt thấy triều Tùy suy bại, nó đã vô lực chiếu cố tới Hà Bắc, Bột Hải lại có Đậu Kiến Đức cùng…
Lục Tự Kiệm bỗng nhiên do dự một chút, Trương Huyễn liền cười nói:
- Mời nói tiếp, ta đã sớm biết Đậu Kiến Đức và La Nghệ là người của hội Bột Hải, ta cũng thu được thư từ của hai người đó viết cho Hội chủ của các người.
Lục Tự Kiệm yên lặng gật gật đầu, lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật La Nghệ và Đậu Kiến Đức đều chưa thể tin tưởng được, mấu chốt là sự ủng hộ của Cao Câu Ly, còn có quân đội của chúng ta, ta liền cảm thấy khả năng khôi phục triều Tề rất lớn, nhưng trải qua lần… phong ba này, ta liền không đề cao hội Bột Hải nữa rồi, chỉ cần có tướng quân ở đây, Cao Liệt nhất định đại bại.
Trương Huyễn gật đầu cười, lại nói:
- Kỳ thực ta cũng hy vọng có thể cùng với Bắc Tề giao hảo, dù sao ta còn phải ở lại Thanh Châu và Hà Bắc một thời gian dài, vốn ban đầu ta cũng không muốn đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần hội Bột Hải rút quân khỏi U Châu là được, thật sự là bởi vì lương thảo của chúng ta không đủ, cho nên mới không thể không dùng tới hạ sách này.
Lục Tự Kiệm sợ tới mức vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Không dám nhận, cái này là tiền chuộc của tiểu nhân, nhất định phải giao cho đại soái.
- Như vậy đi! Hoàng kim ta không cần tới nữa, đó là tài sản của tổ tiên ngươi để lại, nhưng lương thực vẫn là cần Lục công tử trợ giúp quân lương cho chúng ta rồi, tấm lòng trợ giúp của Lục công tử, Trương Huyễn sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Lục Tự Kiệm lập tức vừa mừng vừa sợ, kết quả này y như thế nào cũng không nghĩ ra, không chỉ có miễn đi hoàng kim, bản thân lại nhận được ân tình của Trương Huyễn, việc này đối với gia tộc y thật là chuyện tốt!
Y thấp người thi lễ:
- Ơn của đại soái, Lục Tự Kiệm cũng xin khắc trong tâm khảm.