Đàm phán được tiếp tục trong ngày hôm sau, quán rượu Vạn Cảnh đã bị quan phủ dán giấy niêm phong, tất cả mọi người đều bị bắt đi, sắc mặt Cao Tuệ âm u lạnh lẽo đứng trước cửa lớn của quán rượu, kết quả kiểm kê hôm qua khiến nàng không có cách nào vui mừng được, tất cả địa điểm tình báo bọn họ bố trí ở Tề quận đều bị diệt trừ, thám tử một mẻ bị bắt hết, chỉ có mấy thám tử bên ngoài may mắn không bị bắt.
Mặc dù việc này nằm trong dự liệu của Cao Tuệ, nhưng đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy, Cao Tuệ vẫn là không thể kìm nổi chán nản trong lòng.
Tuy nhiên trên một phương diện khác lại có một chút xoay chuyển, cuối cùng Trương Huyễn cũng đáp ứng yêu cầu của nàng, cho phép nàng được đi thăm nòng cốt của Bột Hải hội bị bắt.
Cao Tuệ ngồi ở trên xe ngựa chậm rãi dừng lại trước nhà giam quận nha, Pháp Tào tham quân Đặng Tiểu Bình đã đứng trước bậc thềm chờ đã lâu.
Đặng Tiểu Bình là trưởng tôn của gia tộc Hoàng thị ở quận Lịch Dương, trong cái thế gia lớn ở Giang Hoài, chỉ có gia tộc Hoàng thị nhận được ưu ái đặc biệt của Trương Huyễn, nguyên nhân căn bản nhất chính là gia tộc Hoàng thị khống chế gần năm phần quặng sắt ở quận Lịch Dương, hàng năm cung cấp cho quan phủ một số lượng sắt thô lớn, đây hoàn toàn là nguồn tài nguyên mà các thế lực lớn đều tha thiết muốn có được.
Cao Tuệ được thị nữ dìu xuống xe ngựa, Đặng Tiểu Bình liền vội vàng tiến lên thi lễ, Phòng quân sư hôm nay có việc gấp đi quận Bắc Hải rồi, tạm thời không thể đi cùng phu nhân.
Cao Tuệ khẽ giật mình, liền vội vàng hỏi:
- Khi nào thì Phòng quân sư trở về?
- Nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì tám chín ngày, chủ yếu là tốn thời gian đi đường trở về.
Cao Tuệ ngẩn cả người, chẳng lẽ muốn mình chờ năm sáu ngày sao?
Đặng Tiểu Bình hiểu được lo lắng của Cao Tuệ, cười nói:
- Phu nhân xin yên tâm, chuyện đàm phán đại soái tự khắc sẽ có an bài, cho dù quân sư không có ở đây thì vẫn còn người khác.
Lúc này Cao Tuệ mới tỉnh ngộ, chỉ cần Trương Huyễn còn ở tại Tề quận thì chuyện kia sẽ không có vấn đề, mình đã quá chú ý đến Phòng Huyền Linh, lại quên mất chủ soái Thanh Châu chân chính.
… . . .
Ánh dương ấm áp dần biến mất ở phía sau, Cao Tuệ đi vào địa lao tối tăm ẩm thấp, một cánh cửa sắt được mở ra, Cao Tuệ đi theo Đặng Tiểu Bình vào tầng hai dưới mặt đất.
- Phu nhân xin mời!
Đặng Tiểu Bình đẩy một cánh cổng lớn cuối cùng ra, Cao Tuệ chần chừ một chút rồi chậm rãi đi xuống bậc thềm…
- Phu nhân!
Không biết là ai hô lên một tiếng. Thành viên của Bột Hải hội trong phòng giam đều đi đến trước các song sắt, vui mừng nhìn Cao Tuệ không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Cao Tuệ nhìn những người bạn đồng sự bị giam trong nhà tù, trong nội tâm cảm khái ngàn vạn lần. Cách nhau gần như vậy mà nàng không có cách nào cứu được bọn họ, trong lòng nàng âm thầm thở dài, cao giọng nói với mọi người:
- Ta thay mặt cho hội chủ tới thăm mọi người, mọi người đã phải chịu ủy khuất rồi, mong mọi người hãy tin tưởng hội chủ. Nhất định hội chủ sẽ cứu mọi người ra ngoài!
- Phu nhân, chúng ta đến bao giờ mới có thể đi ra ngoài?
Một người cao giọng hỏi.
- Ta đang cố gắng hết sức!
Cao Tuệ lại nói với mọi người:
- Nếu hiện tại ta đã đứng ở nơi này, chứng tỏ ta sẽ cố gắng hết sức cứu mọi người ra ngoài.
Cao Tuệ quay đầu lại nhanh chóng nhìn thoáng qua cửa chính, Đặng Tiểu Bình không có đi theo vào, chỉ đứng xa xa cùng hai gã ngục tốt. Nàng thấp giọng nói với mọi người:
- Ta chỉ có một yêu cầu, hy vọng mọi người đừng lén tự đạt thành thỏa hiệp với quân Tùy. Chuyện này sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta, khiến chúng ta không thể cùng nhất trí thỏa hiệp với quân Tùy, điểm này vô cùng quan trọng. Mong mọi người phải nhớ kỹ!
- Nhưng Lục Tự Kiệm đã đi ra ngoài.
- Chuyện này ta biết!
Cao Tuệ căm tức nói:
- Ta không hy vọng có người thứ hai làm như vậy, Bột Hải hội không thể có thêm người thứ hai nhu nhược như vậy, cũng sẽ không dùng y thêm một lần nào nữa.
Phòng giam Cao Đàm nằm ở sâu bên trong nhất, y không nhìn thấy Cao Tuệ, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng, y nghe ra trong giọng nói của Cao Tuệ có ý uy hiếp, trong lòng y âm thầm lắc đầu, Cao Tuệ không thể uy hiếp mọi người như vậy, lần này hang ổ bị quét sạch một phần rất lớn là kết quả do Cao Liệt mang binh bắc thượng thất bại, trách nhiệm là ở Cao Liệt, vì vậy Cao Tuệ hẳn nên nói xin lỗi với mọi người, sau đó tỏ vẻ thành khẩn sẽ cứu mọi người ra ngoài.
Nhưng Cao Đàm cũng không nghe thấy Cao Tuệ xin lỗi, ngược lại lại nghe thấy Cao Tuệ uy hiếp với mọi người, khiến trong lòng y quả thực có chút thất vọng.
- Phu nhân!
Cao Đàm hô lên một tiếng, sau một lúc lâu không thấy đáp lại, lúc này có người phía trước đáp:
- Phu nhân đã đi rồi!
Xa xa truyền đến tiếng loảng xoảng “Đang” một cái thật mạnh, cửa bị đóng lại, tâm trạng mọi người đều như rơi vào vực sâu.
…
Mặc dù Cao Tuệ hứa hẹn sẽ mau chóng cứu mọi người ra ngoài, nhưng sự thật lại rất tàn khốc, liên tiếp vài ngày đều không chút tiến triển, Phòng Huyền Linh đi quận Bắc Hải chưa có trở về, Trương Huyễn lại đi quận Thanh Hà tuần tra việc gặt lúa mạch, khiến cho Cao Tuệ ở huyện Lịch Thành như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, sống một ngày dài như một năm.
Trong lòng Cao Tuệ hiểu được, đây là đối phương đang cố ý không nhìn đến mình, để dọa dẫm Bột Hải hội đến mức độ lớn nhất, nhưng nàng cũng không có cách nào, đối phương không chịu gặp nàng, vậy đến có hội đàm phán cũng không có, vậy cứu người như thế nào, trong lúc nhất thời lòng nàng như lửa đốt, mỗi ngày đều phái người đến quân doanh hỏi thăm tình hình của Trương Huyễn.
Tới ngày thứ sáu rồi mà vẫn như cũ không có tin tức gì, sáng sớm hôm nay, Cao Tuệ giống như thường ngày đi vào quận nha, nàng chủ yếu là tìm Đặng Tiểu Bình hỏi thăm tin tức, Đặng Tiểu Bình là người vẫn thường xử lý chuyện này nhất, nói cách khác, một khi phía trên có quyết định thả người, vậy đem người thả như thế nào, ngồi xe ngựa hay vẫn là ngồi xe bò, bố trí đội thuyền qua sông, thủ tục chuyển giao… những chi tiết nhỏ này đều do Đặng Tiểu Bình phụ trách, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phía trên phải có quyết định thả người.
Cao Tuệ rất rõ ràng điểm này, vì vậy nàng cũng không làm khó Đặng Tiểu Bình, chỉ sợ đến Đặng Tiểu Bình cũng không chịu gặp nàng, nàng thứ nhất là muốn biết khi nào thì Phòng Huyền Linh hoặc Trương Huyễn trở về, tiếp theo nàng muốn hiểu rõ tình hình trong ngục giam, tốt nhất có thể lại vào thăm tù trấn an mọi người một chút, nàng có thể tưởng tượng được mọi người trong ngục giam đang nôn nóng chờ đợi, nhưng khiến Cao Tuệ chán nản chính là, Đặng Tiểu Bình vẫn khéo léo từ chối yêu cầu của nàng lần nữa.
- Phu nhân, tin tức tốt!
Cao Tuệ vừa mới đi vào quận nha, Đặng Tiểu Bình liền cười chạy ra chào đón:
- Phòng quân sư đã trở về Tề quận rồi.
Cao Tuệ vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi:
- Người đang ở nơi nào?
- Hiện tại Phòng quân sư đang ở huyện Chúc A, phỏng chừng sáng ngày kia có thể trở về Lịch thành, nếu phu nhân sốt ruột muốn gặp y, cũng có thể đi huyện Chúc A tìm y.
Cao Tuệ lòng nóng như lửa đốt, tuy rằng đi huyện Chúc A mất thời gian nửa ngày, nhưng nàng đã không thể đợi được đến sáng ngày kia, nàng cảm tạ Đặng Tiểu Bình rồi không chút do dự xoay người ra ngoài đi về phía xe ngựa.
- Đi huyện Chúc A!
Cao Tuệ ngồi lên xe ngựa liền hạ lệnh.
… .
Đợi suốt sáu ngày, cũng không ngại mệt nhọc đi nửa ngày, rốt cục Cao Tuệ đã gặp được Phòng Huyền Linh tại một ruộng lúa mạch ngoài huyện Chúc A.
So sánh với sáu ngày trước, Phòng Huyền Linh đen gầy đi rất nhiều, y chỉ vào nông dân đang bận rộn trong ruộng lúa mạch áy náy nói với Cao Tuệ:
- Đây là chế độ Thanh Châu đã quyết định, tại vụ mùa gặt hái, bất kể là thu hoạch vụ hè hay là thu hoạch vụ thu, dù là chuyện lớn cũng phải dừng lại, tất cả mọi người đều phải vào trong ruộng thu hoạch, ngay cả đại soái chúng ta cũng đang thị sát tình hình gặt lúa mạch ở các nơi, vì vậy mấy ngày nay có chút không để ý đến phu nhân rồi.
Cao Tuệ đương nhiên biết Phòng Huyền Linh nghĩ một đằng nói một nẻo, cái gì mà dù là chuyện lớn cũng phải dừng lại, nếu ý chỉ của thiên tử đến cũng không để ý tới sao? Chiến tranh sắp bùng nổ cũng có thể bỏ mặc sao? Hiển nhiên chỉ là một cái cớ.
Mặc dù trong lòng Cao Tuệ rất bất mãn, nhưng chờ đợi đã dày vò nàng suốt sáu ngày, nàng không muốn lại thêm phức tạp nữa, Cao Tuệ dối trá mà cười khan một tiếng nói:
- Lương thực là gốc rễ để xây dựng đất nước, đượng nhiên phải coi trọng vạn phần, ta có thể hiểu được tâm tình của Phòng quân sư, bất quá hội chủ của chúng ta đợi kết quả thương lượng, mong Phòng quân sư có thể cho một chút thái độ trước, để ta có thể trở về nói rõ với hội chủ.
Phòng Huyền Linh cười cười, quay đầu nói với tùy tùng đi theo:
- Lấy công văn đó ra đây!
Không bao lâu, một gã tùy tùng giao cho Phòng Huyền Linh một quyển trục, Phòng Huyền Linh lập tức giao quyển trục cho Cao Tuệ:
- Đây là điều kiện thả người của đại soái nhà ta, đương nhiên chỉ là điều kiện ban đầu, nếu quý phương không thể tiếp nhận, chúng ta còn có thể tiếp tục thương lượng.
Cao Tuệ vội vàng nhận lấy rồi mở quyển trục ra, lòng của nàng chợt hụt hẫng hơn phân nửa, quả thực khiến cho nàng không dám tin vào hai mắt của mình, Trương Huyễn lại đề xuất mười vạn lượng hoàng kim, một triệu bao lương thực làm điều kiện, cho dù là đem bán toàn bộ Bột Hải hội, cũng không gom được tiền chuộc cao như vậy.
Sắc mặt Cao Tuệ trở nên vô cùng tái nhợt, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói:
- Đây chính là thành ý của các ngươi sao?
Lửa giận của Cao Tuệ cũng không khiến sắc mặt tươi cười của Phòng Huyền Linh biến mất, y vẫn như trước cười mỉm nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói, đây chỉ là báo giá ban đầu, các ngươi cũng có thể đưa ra phương án của chính mình, nhưng ý tứ của đại soái ta là hy vọng do chính Cao Liệt đưa ra phương án, loại chuyện này phải tự mình nhiều lần đàm phán mới đưa ra được kết quả, cần mất thời gian từ từ thương lượng, nôn nóng sẽ không thành.
- Kéo dài thời gian thì rất tốt hay sao? Triều đình biết thì phải làm sao bây giờ?
Cao Tuệ khắc chế lửa giận hỏi.
- Nếu triều đình đã biết thì cũng không còn cách nào, dù sao chúng ta là quân thần của triều Tùy, chúng ta cũng sẽ không tự đưa mình vào cảnh ngộ nguy hiểm, tuy nhiên nghe nói thiên tử đã khởi hành đi Giang Đô, chuyện này ta phỏng chừng sẽ không mạo hiểm quá lớn, ta khuyên phu nhân mau chóng trở về thương lượng cùng hội chủ các ngươi, không nên ở chỗ này chậm trễ thời gian, đương nhiên, nếu phu nhân không vội, coi như ta chưa nói gì.
Cao Tuệ vạn bất đắc dĩ đành oán giận rời khỏi huyện Chúc A, đi thuyền trở về Hà Bắc.