Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 566 - Chương 523: Ba Bút Cùng Vẽ

Chương 523: Ba bút cùng vẽ
Chương 523: Ba bút cùng vẽ

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, hóa ra màu lông được ngụy trang, bọn họ lại tiếp tục truy hỏi, nhất là Bùi Hành Nghiễm, y là thủ lĩnh kỵ binh, y sớm đã coi những chiến mã này là vật của mình, bởi vậy y hỏi cẩn thận khác thường.

Nhưng Ngô Cương lại không phản ứng gì, sắc mặt của y càng ngày càng nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve những chiến mã này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Đại soái, những con ngựa này… đều là… bảo bối đó!

Ngô Cương run giọng nói với Trương Huyễn.

Đồng Thái mỉm cười:

- Đúng vậy, vẫn là người lành nghề mới biết hàng, chúng đều là ngựa Đột Quyết thuần chủng, hơn nữa là ngựa giống ngàn dặm chọn ra một, sinh ở ven hồ Câu Luân, cho dù ở thảo nguyên cũng là bảo vật vô giá, đây là của hồi môn phụ thân cho Tân Vũ, tổng cộng mười lăm thớt.

Trương Huyễn cười toe toét, hắn không ngờ Đồ Lặc cho mình mười mấy thớt ngựa giống tốt nhất, trại ngựa bên sông hắn thành lập đã sắp được hai năm, nuôi hơn ngàn con ngựa, nhưng đều là ngựa kéo bình thường, không có một con chiến mã nào, nguyên nhân căn bản là không có ngựa giống tốt.

Có hơn mười thớt ngựa cực phẩm Đột Quyết này, có thể tưởng tượng chiến mã của mình sẽ tăng rất mạnh trong vài năm, sao hắn có thể không vui cho được.

- Đồng Thái, nếu là của hồi môn, ta cũng sẽ không nói cảm tạ nữa, đến đại doanh nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chiêu đãi các vị thật hậu hĩnh.

- Đợi một chút! Còn hạt giống cỏ đệ cần.

Đồng Thái lại đưa tay chặn lại, thủ hạ đưa lên mười bao lớn hạt cỏ, Đồng Thái cười nói:

- Đây là một ngàn cân hạt giống cỏ linh lăng tím, là cỏ nuôi súc vật tốt nhất thảo nguyên, sức sống rất mạnh, bên bờ biển cũng có thể sinh trưởng, vốn lệ thường của thảo nguyên cũng không đưa ra ngoài, nhưng đệ là phu quân của em gái ta, cũng là người nhà, chúng ta mới phá lệ đó.

Trương Huyễn mừng rỡ, cỏ linh lăng tím này có thể sinh trưởng trên bãi bùn của quận Bắc Hải và quận đông Lai, vừa có thể cải tạo đất bị nhiễm phèn, cũng có thể hình thành đồng cỏ lớn, một công đôi việc.

Trong lòng Trương Huyễn cảm động, vội vàng mời mọi người vào trướng nghỉ ngơi, bảo quân sĩ giết heo làm thịt dê, mở đàn rượu ngon, chiêu đãi khách quý từ xa tới.

Đại tiệc trong trướng vải bày đầy thịt trên núi rượu biển. Tất cả tướng lĩnh từ thiên tướng trở lên đều tham dự yến hội, hai gã lực sĩ đô con biểu diễn kỹ thuật đô vật trong trướng, thỉnh thoảng lại giành được từng đợt tiếng ủng hộ.

- Ta nghe Tân Vũ nói, lúc nàng rời khỏi thảo nguyên, trong bộ tộc Bạt Dã Cổ hình như có chút mâu thuẫn, không biết đã giải quyết hay chưa?

Trương Huyễn bưng bát rượu cười hỏi.

Đồng Thái cười ha hả:

- Lão đệ nói thật khéo léo, đâu phải chỉ là mâu thuẫn, là khai chiến giữa các bộ lạc lớn. Tuy nhiên đã giải quyết xong rồi.

- Giải quyết như thế nào?

Trương Huyễn lại dường như vu vơ mà hỏi.

Trương Huyễn rất quan tâm đến những đấu tranh trong nội bộ thảo nguyên, hắn đã cưới Tân Vũ, trên thực tế cũng đã thành lập một quan hệ đặc thù nào đó với thảo nguyên, hơn nữa y cũng quan tâm đến sự phát triển của bộ Câu Luân.

Đồng Thái hiển nhiên là coi Trương Huyễn như huynh đệ của mình, y không giấu diếm chút nào nói:

- Chuyện này nói ra rất dài. Nhưng đơn giản mà nói, Bạt Dã Cổ có mười mấy bộ lạc, Nhưng lớn nhất cũng có ba bộ lạc, bộ Côn Luân, bộ Khẳng Đặc và bộ Bắc Hoàn, các tiểu bộ lạc khác đều phụ thuộc ba đại bộ lạc này. Dựa theo lệ thường, đại tù trưởng liên bộ lạc Bạt Dã Cổ do ba đại bộ lạc thay phiên đảm nhiệm, năm trước đến lượt phụ thân ta, nhưng bộ Khẳng Đặc lại nhận được sự ủng hộ của người Đột Quyết, không chịu giao Kim Lang đầu, năm trước mùa thu chúng ta cùng bộ Khẳng Đặc bạo phát chiến tranh…

Nói đến đây, Đồng Thái thở dài tiếp tục:

- Bộ Khẳng Đặc vẫn mạnh hơn chúng ta, lại có người Đột Quyết ủng hộ, vừa bắt đầu chúng ta liên tục mất đi lợi thế, kỵ binh bộ Khẳng Đặc vẫn đánh tới Câu Luân hồ, cũng may ngày đông giá rét sắp đến, bọn họ mới không thể không ngừng công kích, nếu không chúng ta sẽ bị diệt tộc, nhưng sau đầu xuân thế cục lại nghịch chuyển, đại quân Đột Quyết xuôi nam, tất cả bộ Bắc Hoàn lại gia nhập với chúng ta, chúng ta còn đánh tới chân núi Khẳng Đặc, bộ Khẳng Đặc không thể không dâng Kim Lang đầu lên, lại hứa hẹn hàng năm nộp cống dê, trên thực tế, bộ Khẳng Đặc đã không tồn tại, bị chúng ta chia thành năm bộ lạc, hiện tại cha ta đã trở thành đại tù trưởng liên hợp các bộ Bạt Dã Cổ.

- Vậy thái độ của người Đột Quyết thì sao?

Trương Huyễn lại hỏi.

- Nội đấu Đột Quyết cũng rất lợi hại, Thủy Tất Khả Hãn và mấy huynh đệ của gã tranh đấu gay gắt, mâu thuẫn đã công khai, hiện tại bọn họ vẫn tạm thời chưa rảnh bận tâm tới chúng ta, kì thực cho dù người Đột Quyết tiến đến tấn công, chúng ta cùng La, Hồi Hột liên kết đối kháng, cũng chưa chắc đã sợ bọn họ, cho nên Thủy Tất Khả Hãn tháng trước đã phái sứ giả đến Câu Luân hồ, chính thức thừa nhận địa vị lãnh tụ bộ Bạt Dã Cổ của cha ta.

Trương Huyễn giơ bát rượu lên cười nói:

- Đêm nay chúng ta uống thoải mái trận này, sáng mai ta phái thuyền đưa các huynh đến quận Bắc Hải thăm Tân Vũ.

Đồng Thái lại lắc đầu nói:

- Ta nói đi thăm Tân Vũ chỉ là thuận miệng thôi, sáng mai ta sẽ trở về, năm nay người Khiết Đan thừa dịp chúng ta chiến tranh, đã mở rộng ra bãi cỏ phía tây, nếu can thiệp không có tác dụng, chỉ sợ khó tránh khỏi một hồi chiến tranh.

- Cần ta hỗ trợ không?

Trương Huyễn hỏi.

Đồng Thái khẽ lắc đầu:

- Các ngươi không giúp được, quá xa, trừ phi là La Nghệ đồng ý xuất binh, tuy nhiên La Nghệ khi ở quận Bắc Bình lại có lui tới mậu dịch với người Khiết Đan, quan hệ vẫn vô cùng chặt chẽ, cha ta lại rất lo lắng La Nghệ sẽ ngầm trợ giúp Khiết Đan.

Dừng một chút Đồng Thái lại nói:

- Còn một việc muốn nói với ngươi, Cao Khai Đạo từng phái người đến bộ lạc chúng ta mua ngựa giống, bọn họ muốn bồi dưỡng chiến mã, người mua ngựa nói cho ta biết, bọn họ được La Nghệ ngầm đồng ý từ quận Bắc Bình vào Liêu Đông.

Trương Huyễn ngẩn ra, Cao Khai Đạo là dư bộ của Cách Khiêm, sao La Nghệ có thể cho phép bọn họ từ quận Bắc Bình vào Liêu Đông, phương diện này ẩn giấu trò gì đây?

- Vậy các huynh bán ngựa giống cho bọn họ sao?

Đồng Thái lắc đầu:

- Ngựa giống không thể bán, chỉ bán cho bọn họ hơn trăm thớt chiến mã bình thường, nghe nói bọn họ lại tới Khiết Đan mua ngựa giống rồi.

Trầm tư một lát Trương Huyễn cười nói:

- Được rồi! La Nghệ bên kia ta có thể nói một câu, ít nhất khiến y duy trì trung lập, ta muốn hỏi một chuyện nho nhỏ, mặt khác lần này các người trở về, ta có thể chuẩn bị cho các người một chút hàng hóa, xem các người cần gì?

Đồng Thái mừng rỡ, nếu Trương Huyễn có thể thuyết phục La Nghệ không cần ngầm trợ giúp Khiết Đan, bọn họ sẽ không sợ người Khiết Đan nữa.

- Đa tạ lão đệ hỗ trợ, nếu có thể, lần này ta muốn mang chút muối về!

Tất cả mọi người mỉm cười, Bùi Hành Nghiễm vỗ ngực một cái nói:

- Bên này chúng ta thứ khác không có, chứ muối thì dư thừa, chỉ cần các người đem đi được!

Sáng sớm hôm sau, Đồng Thái suất lĩnh thủ hạ cáo từ rời đi, Trương Huyễn cho hai người bọn họ trăm con lạc đà, thu hoạch ngàn cân muối lớn trở về thảo nguyên, Trương Huyễn một đường đưa bọn họ tới quận Thanh Hà, lúc này mới trở về huyện Cao Đường.

Vào đêm, trong đại trướng trung quân, Trương Huyễn khoanh tay đứng trước bức bản đồ, im lặng thật lâu không nói gì, mấy tháng qua, một ý nghĩ vẫn quanh quẩn trong nội tâm hắn, nhưng suy xét thấy cần đứng vững gót chân, Trương Huyễn liền không không thực thi vội, mãi đến lần này Đồng Thái đưa ngựa giống xuôi nam, nhắc tới chuyện Cao Khai Đạo tiến vào Liêu Đông, tới một mức độ nào đó mới nhắc nhở hắn, thời cơ đã chín muồi.

Sau hồi lâu trầm tư, Trương Huyễn quay đầu cười nói với Lý Tĩnh đứng phía sau:

- Dược Sư còn nhớ ba kế sách ngài đã khuyên ta khi mới tới Thái Nguyên không?

Lý Tĩnh khẽ gật đầu:

- Đại soái chọn ra trong ba kế sách, trực tiếp lên Thanh Châu ở phía bắc, sự thật chứng minh, lựa chọn của đại soái hoàn toàn chính xác.

- Nhưng ta lại rất động tâm với kế sách thứ nhất.

Lý Tĩnh bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, y có chút hiểu nói:

- Đại soái muốn chiếm đoạt bán đảo Liêu Đông?

Trương Huyễn nhặt cây gỗ lên chỉ về bản đồ trên tường nói:

- Đây là Ti Xa Thành phía nam bán đảo Liêu Đông, ta có được tình báo từ ngư dân ở đó, trước mắt tòa thành trì này có chừng một ngàn quân Cao Câu Ly đóng quân, nếu nắm được nó, chúng ta sẽ có một cây cầu có ý nghĩa trọng đại nối giữa quận Đông Lai và Liêu Đông.

Lúc này, Phòng Huyền Linh vẫn trầm mặc gặng hỏi:

- Đại soái cảm thấy La Nghệ cũng có cấu kết với Cao Câu Ly sao?

Vấn đề này hơi đường đột, dường như không liên quan trực tiếp đến đề tài đang thảo luận, nhưng Trương Huyễn và Lý Tĩnh đều hiểu được, Phòng Huyền Linh đã hỏi tới chỗ mấu chốt nhất.

Trương Huyễn chậm rãi nói:

- Mặc dù không có chứng cớ trực tiếp, nhưng Cao Khai Đạo sau khi Cách Khiêm thất bại dẫn dư bộ rút lui đến quận Liễu Thành Liêu Đông, nếu như không có La Nghệ cho phép, làm sao Cao Khai Đạo có thể dẫn hai vạn quân đội thông qua quận Bắc Bình tiến vào hành lang Liêu Đông được?

Trương Huyễn lại nhặt quyển trục bên cạnh lên:

- Đây là thư từ qua lại thu được từ chỗ Bột Hải hội, là phong thư Vương Cao Nguyên Cao Câu Ly viết cho Cao Liệt, trên đó có nhắc tới Cao Khai Đạo, hi vọng Cao Khai Đạo có thể trở thành một cây cầu giữa Cao Câu Ly và Bột Hải hội, bởi vậy có thể chứng minh Cao Khai Đạo thật ra là thành viên vương tộc Cao Câu Ly, mà La Nghệ để mặc Cao Khai Đạo lên Liêu Đông ở phía bắc, liền chứng minh rằng giữa La Nghệ và Cao Câu Ly cũng có quan hệ không thể cho ai biết.

- Vậy đại soái chuẩn bị như thế nào?

Phòng Huyền Linh lại tiếp tục hỏi:

- Chỉ xuất binh Ti Xa Thành sao?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Ta tính toán hai bút cùng vẽ, cùng lúc chuẩn bị chiếm lĩnh Ti Xa Thành, mặt khác ta chuẩn bị đề nghị La Nghệ liên kết tấn công Cao Khai Đạo, ta muốn nhìn xem y có thái độ gì.

Lúc này, Lý Tĩnh tiếp lời nói:

- Ta có một đề nghị, tốt nhất có thể tiếp tục dẫn một lực lượng triều đình đến U Châu, kiềm chế và giám sát La Nghệ, để ngừa La Nghệ có ý đồ với Liêu Đông.

Trương Huyễn lại nhìn Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh vui vẻ nói:

- Dược Sư đề nghị cực kỳ đúng lúc, tuy rằng La Nghệ không phải là Cao Liệt, nhưng vẫn phải phòng ngừa dã tâm bành trướng của y, phá vỡ thế cân bằng Hà Bắc quá sớm, đại soái có thể dâng thư lên Yến vương hoặc Thánh thượng, đề nghị triều đình tăng cường khống chế kho hàng Trác quận, phòng ngừa bị chúng phỉ dòm ngó.

Trương Huyễn im lặng hồi lâu, cuối cùng chấp nhận đề nghị của hai người:

- Cũng tốt, ta đây liền ba bút cùng vẽ!

(Ba bút cùng vẽ: nguyên văn “Tam quản tề hạ”, chỉ việc đồng thời tiến hành trên cả ba phương diện hoặc đồng thời sử dụng ba phương pháp cho cùng một sự việc.)

Bình Luận (0)
Comment