Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 565 - Chương 522: Thân Thích Phương Xa

Chương 522: Thân thích phương xa
Chương 522: Thân thích phương xa

Huyện Cao Đường quận Hà Gian, một mã đội người Đột Quyết từ phương bắc tới cực kỳ gây chú ý, hơn mười đại hán người Đột Quyết vội vàng cưỡi hơn mười thớt tuấn mã chạy vội trên quan đạo rộng lớn, không ngừng dậy lên từng trận bụi cát cuồn cuộn.

Mã đội ước chừng đi được hai dặm đã tới bến thuyền Đà Thủy, từ nơi này vượt qua Đà Thủy, phía nam là quận Hà Gian. Có lẽ là vì chiến tranh đã ngừng, người chờ qua sông trên bến thuyền Đà Thủy khá nhiều, người từ nam chí bắc, nông phu bán đồ ăn, cùng với bình dân đi thăm bạn bè, khiến bến thuyền nhộn nhịp, náo nhiệt dị thường.

Chi mã đội Đột Quyết này đến lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, lúc này một thương nhân chậm rãi đi tới trước, cẩn thận đánh giá hơn mười con tuấn mã này, gã hiển nhiên là người biết hàng, càng nhìn mắt càng mở to, cuối cùng gã kích động nói với đại hán Đột Quyết dẫn đầu:

- Ngựa này bán cho ta một con đi! Ta trả ngươi ba trăm lượng hoàng kim.

- Không bán!

Đại hán Đột Quyết cầm đầu không chút do dự từ chối gã.

- Vậy năm trăm lượng hoàng kim, thế nào, bán cho ta một con đi.

Thương nhân lại nâng giá lên.

Người chung quanh bắt đầu xôn xao, lại có người bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim mua một con ngựa, đây là loại bảo mã gì, chẳng lẽ là Thiên lý mã sao?

Vô số người cất tiếng huyên náo, người Đột Quyết dường như đã từng trải, đại hán cầm đầu không kiên nhấn nói với thương nhân:

- Người đây thật không biết tốt xấu, loại ngựa này ngươi mua được sao? Đừng làm phiền người ta.

Thương nhân thấy y không chịu bán, lập tức vẻ uể oải, lẩm bẩm:

- Ngươi nói đúng, năm trăm lượng hoàng kim làm sao có thể mua được!

- Vị đại ca kia, đây rốt cuộc là ngựa gì, ngay cả năm trăm lượng hoàng kim cũng không đủ.

Người bên cạnh mồm năm miệng mười hỏi thương nhân.

Thương nhân thở dài nói:

- Đây là ngựa giống Đột Quyết thuần chủng, ngàn vàng khó mua, bọn họ lại có mười con, ta làm kinh doanh súc vật nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua, cho dù là ở Đột Quyết cũng vô cùng quý giá.

Người xung quanh xôn xao cả lên, lúc này mấy tên nam tử thanh tráng đưa mắt liếc nhìn nhau ra dấu, lập tức trên bến thuyền có một con thuyền đi nhanh đến.

Lúc này, đại hán Đột Quyết dẫn đầu cất tiếng Hán lưu loát hô:

- Ai chở chúng ta qua sông, chúng ta ra giá gấp ba lần tiền đò!

Lập tức có mấy thuyền đò tranh nhau tỏ ý muốn chở bọn họ, người Đột Quyết vội vàng dẫn ngựa lên hai chiếc thuyền lớn. Thuyền chậm rãi chạy về hướng bờ bên kia. Tên thương nhân kia đứng trên bến thuyền, hồn bay phách lạc nhìn hơn mười thớt ngựa dần đi xa, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

Không bao lâu, mã đội Đột Quyết đã cập bờ, lại tiếp tục thẳng quan đạo đi về hướng nam, nhưng chưa đi được một dặm, chỉ thấy một đội mấy trăm kỵ binh hung hăng chạy tới, một lát đã bao vây lấy bọn họ.

Gã thiên tướng cầm đầu hô:

- Những người này là gian tế Đột Quyết, bắt hết cho ta!

Đại hán Đột Quyết cầm đầu mắng:

- Cái chó má gì đây. Chúng ta không phải người Đột Quyết, chúng ta là người Thiết Lặc. Cho dù là chủ công Đậu Kiến Đức của các ngươi cũng không dám vô lễ như vậy!

Thiên tướng nghe thấy y gọi thẳng tên chủ công của mình, lại không dám đường đột, gã vội vàng khoát tay, ngăn đám binh lính chuẩn bị lên cướp ngựa, ôm quyền nói:

- Xin hỏi các hạ là vị nào? Sao lại biết Đậu công của chúng ta?

- Chúng ta là người của bộ tộc Bạt Dã Cổ Câu Luân. Chiến mã các ngươi hơn phân nửa đều là mua từ chỗ chúng ta, ta mới vài năm không tới Trung Nguyên, chẳng lẽ các ngươi đã không nhận ra ta rồi?

Thiên tướng chấn động:

- Chẳng hay ngài là Đồng Thái thiếu tù trường?

- Hừ! Biết tên của ta còn muốn cướp ngựa của ta, các ngươi thật to gan.

Thiên tướng vội vàng thi lễ:

- Hiểu lầm! Hiểu lầm! Có thám tử nói phát hiện gian tế Đột Quyết chúng ta mới tới thôi, không ngờ là thiếu tù trưởng!

- Gian tế gì, rõ ràng là hám chiến mã của ta, ta nói cho các ngươi biết, những chiến mã kia nếu các ngươi cướp được sẽ cực kỳ xui xẻo, nếu thức thời thì để ta đi đi.

Tên thiên tướng này tuy rằng không dám vô lễ, nhưng đối phương vội vàng mang nhiều ngựa giống quý hiếm như thế, nếu không hỏi rõ ràng mọi mặt, bên trên trách tội xuống, mình cũng chịu không nổi, gã liền thật cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi thiếu tù trưởng, những chiến mã này là hàng hóa của chúng ta à?

Đồng Thái của bộ tộc Bạt Dã Cổ dĩ nhiên là cậu cả của Trương Huyễn, huynh ruột của Tân Vũ, lần này y xuôi nam là phụng lệnh phụ thân đưa tới cho Trương Huyễn hơn mười thớt ngựa giống tuấn tú nhất, tiện cho Trương Huyễn gây giống chiến mã, mặt khác còn mang theo hơn một ngàn hạt giống cỏ linh lăng tím, đây là năm trước Trương Huyễn đã viết thư cho phụ thân Đồ Lặc của Tân Vũ, hi vọng nhận được sự trợ giúp từ ông, Đồ Lặc không chút do dự xuất ra ngựa giống bọn họ trân quý nhất, bảo nhi tử mang đến Thanh Châu.

Những con ngựa này đều được ngụy trang một chút, thoạt nhìn không có gì khác với ngựa thường, hơn nữa bọn họ đút số tiền lớn cho tướng phòng giữ biên ải, nên không bị làm khó dễ, bình an vô sự qua địa bàn của La Nghệ, lại thật không ngờ ở bến Đà Thủy bị người khám phá ra những chiến mã quý giá này.

Cũng may bộ Câu Luân có quan hệ rất tốt với Đậu Kiến Đức, Đồng Thái cũng đã tới Hà Bắc vài lần, bán lượng lớn ngựa cho Đậu Kiến Đức, gần vạn con chiến mã của Đậu Kiến Đức, đại bộ phận đều mua từ tay bộ Câu Luân.

Đồng Thái lắc đầu:

- Những con ngựa này ta phải đưa tới phía nam, không phải hàng hóa của các ngươi.

Thiên tướng do dự, hồi lâu nói:

- Chuyện này… chỉ sợ phải đợi Đậu công chúng ta đồng ý, ta mới có thể để các vị xuôi nam.

Đồng Thái giận dữ, vừa định mở miệng, lúc này xa xa có một đội kỵ binh chạy tới, cũng thật khéo, đúng lúc Đậu Kiến Đức chuẩn bị lên huyện Cao Đường phía bắc, đúng lúc gặp bọn họ.

Thiên tướng liền vội vàng tiến lên bẩm báo chuyện này, Đậu Kiến Đức nhìn những con ngựa đó, hiện giờ gã hơi động tâm, chiến mã thảo nguyên bán cho trung nguyên phần lớn đã bị thiến, loại ngựa cực hiếm này, còn là ngựa giống Đột Quyết thuần chủng, đây chính là bảo bối đó!

Đậu Kiến Đức tiến lên cười ha hả nói:

- Thì ra là Đồng Thái hiền chất, hai năm không gặp.

Đồng Thái chắp hai tay về phía gã:

- Sức khỏe Đậu công nhìn qua không tệ, phụ thân bảo ta thay người vấn an Đậu công.

- Đa tạ phụ thân ngươi!

Đậu Kiến Đức vừa liếc nhìn những con ngựa giống này, cười hỏi:

- Không biết những con ngựa này chuẩn bị bán cho ai?

- Ngựa này không phải hàng hóa, là của hồi môn phụ thân cho nữ nhi, là đặc biệt đưa tới cho Trương Huyễn.

Người xung quanh kinh hô, sắc mặt Đậu Kiến Đức thoáng thay đổi, chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ hiền chất không biết chúng ta đang đánh với Trương Huyễn sao?

Đồng Thái khẽ lắc đầu:

- Chúng ta không tham dự vào cuộc chiến của các người, đây là của hồi môn của muội muội ta, nếu Đậu công muốn cướp của hồi môn đi, không chỉ trở thành kẻ thù của Bạt Dã Cổ chúng ta, ta nghĩ Trương Huyễn cũng sẽ không chịu bỏ qua, xin Đậu công suy nghĩ kỹ!

Nếu liệt kê người hiện giờ Đậu Kiến Đức sợ nhất, đã không phải là thiên tử Dương Quảng, cũng không phải Cao Liệt của Bột Hải hội, mà là Trương Huyễn. Một trận chiến quận Tế Bắc, giết cho Đậu Kiến Đức rét lạnh trong lòng, ít nhất giai đoạn này gã không dám trêu chọc Trương Huyễn nữa.

Dù những con ngựa giống này khiến gã động tâm, nhưng nghĩ tới vì vậy khiến Trương Huyễn nổi giận, gã vẫn không thể không từ bỏ lợi ích trước mắt.

- Được rồi! Nể giao tình nhiều năm của chúng ta, ta không làm khó dễ các ngươi.

Đậu Kiến Đức lập tức ra lệnh:

- Để bọn họ tới quận Thanh Hà, dọc đường không được làm khó dễ!

Hai ngày sau, Đồng Thái suất lĩnh mã đội tới huyện Cao Đường, tuy rằng quân Tùy tập trung ở huyện Cao Đường, nhưng ở cửa vào quan đạo đều xây dựng các trạm canh gác và chạm khói lửa, cho nên khi mã đội vừa tiến vào quận Thanh Hà, huyện Cao Đường đã nhận được thư bồ câu từ trạm canh gác.

Cũng thật khéo, Trương Huyễn vừa lúc đang thị sát vụ gieo trồng mùa hè ở huyện Cao Đường, phía bắc Hoàng Hà cũng không gieo trồng lúa nước, sau khi kết thúc vụ lúa mì mùa hè, tiếp theo là mùa kê, chỗ đất đai hơi cằn cỗi thì trồng đậu, như vậy mùa thu có thể thu hoạch lương thực cho một quý.

Mã đội đến đã nằm trong dự liệu của Trương Huyễn, chính hắn viết thư cầu viện Đồ Lặc, hi vọng có thể được vài thớt ngựa giống tốt, tính toán thời gian, sẽ đưa đến trong khoảng thời gian này, nhưng Trương Huyễn lại không ngờ, Đồng Thái tự mình dẫn đầu mã đội.

Mã đội do Đồng Thái suất lĩnh đi vào quân doanh trước, Trương Huyễn suất lĩnh mọi người đã chờ lâu.

- Lão đệ, nhiều năm không gặp!

Đồng Thái hào sảng cười to, tiến lên ôm thật mạnh Trương Huyễn, Trương Huyễn lại đánh giá Đồng Thái một chút, chỉ thấy y râu rậm, làn da ngăm đen thô ráp, sớm đã không còn vẻ tuấn lãng năm nào, dường như đã già đi chục tuổi, chỉ có ánh mắt vẫn trong suốt như xưa.

- Lão đệ, muội tử của ta đâu?

Đồng Thái vỗ vỗ vai Trương Huyễn cười hỏi.

Y cũng không phải là không hiểu lễ nghi trung nguyên, chỉ vì Trương Huyễn là em rể y, mới tùy ý như vậy.

Trương Huyễn khẽ cười nói:

- Nàng đương nhiên ở nhà, nhưng nhà của ta ở quận Bắc Hải, phải đi thuyền tới.

- Được! Sau khi xong việc bên này, ta đi thăm muội ấy.

Đồng Thái khoát tay về phía sau:

- Dắt ngựa lên!

Chúng thủ hạ dắt mười thớt ngựa giống lên trước, thuộc cấp của Trương Huyễn vốn đứng ở đằng xa, không quấy rầy Trương Huyễn và Đồng Thái gặp mặt, hiện giờ chiến mã được dắt tới, mọi người đều tiến lên trước, đánh giá cao thấp hơn mười con chiến mã này.

Thoạt nhìn những con ngựa này đều là lương mã tốt, nhưng so ra dường như hơi kém hơn bảo mã khỏe mạnh, đối phương ngàn dặm xa xôi lại chỉ đưa tới hơn mười thớt ngựa tốt.

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn về phía đầu lĩnh mã phu Ngô Cương, Ngô Cương vốn là mã phu lúc trước Trương Huyễn dẫn tới từ kinh thành, hiện tại đã thăng làm giáo úy, phụ trách việc quản lí mấy ngàn con chiến mã, thủ hạ có hơn hai trăm mã phu.

Y cũng là người lành nghề về ngựa, y không nói lời nào tiến đến trước hơn mười con chiến mã, nhẹ nhàng vuốt ve lông ngựa, gật đầu nói:

- Đều đã được nhuộm màu, cho nên mới có vẻ loang lổ, trên thực tế chúng nó đều là chiến mã thuần sắc.

Bình Luận (0)
Comment