Ngu Thế Nam là một người cương trực, đó là tính cách của ông ta, bất khuất, kiên trì nguyên tắc, nhưng ông ta cũng không phải người ngu xuẩn, khi ông ta ý thức được bản thân không thể từ bên ngoài điều tra được chút chứng cớ nào, ông ta liền thay đổi sách lược, không tiếp tục điều tra nữa mà kiên nhẫn chờ đợi kết quả Tiền Xương Bình âm thầm điều tra, nhưng Ngu Thế Nam cũng không biết rằng, Tiền Xương Bình đã bị Trương Huyễn bắt giữ và nhốt lại rồi.
Hai ngày này, Ngu Thế Nam có chút hăng hái cùng Vi Vân Khởi đi thị sát tình hình khôi phục cuộc sống ở quận Bắc Hải, đây là hứng thú cá nhân của ông ta, ông ta có nghe được quận Bắc Hải phát triển rất mạnh, đã muốn nhìn tận mắt từ lâu.
Ngu Thế Nam cùng đi, ông ta cưỡi ngựa dọc theo sông Cự Dương đi thẳng về phía bắc, hai bên bờ sông trong mấy trăm bước đủ loại cây cỏ lớn nhỏ, kéo dài mấy trặm dặm, hoành tráng đồ sộ, từng bầy dê bò nhàn nhã ăn cỏ uống nước hai bên bờ sông, một kênh dẫn nước dài hẹp được guồng nước quay bằng sức gió rất lớn dẫn từ sông Cực Dương, thông với ruộng tốt mênh mông không giới hạn ở hai bên.
- Đây là cây đậu dại!
Ngu Thế Nam ngắt một cây đậu dại xanh biếc lên cười nói:
- Đã sớm nghe nói quận Bắc Hải gieo trồng loại cỏ này để nuôi súc vật, hôm nay mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Đây không chỉ là cỏ nuôi súc vật.
Vi Vân Khởi cười nói:
- Đợi tới mùa thu, chúng ta sẽ tập trung cây đậu dại lại phơi khô, nếu xảy ra tai nạn gì, đó chính là lương thực cứu mạng, năm trước chúng ta góp nhặt hai vạn thạch cây đậu dại, tuy nhiên đại bộ phận cũng chỉ làm giống để gieo xuống, phủ kín mấy con sông quận Bắc Hải, đợi tới năm sau, chúng ta sẽ lấy những cây đậu dại này tới Hà Bắc cứu tế nạn dân.
- Ta rất hâm mộ Vi huynh có thể có cơ hội làm những chuyện thiết thực ích nước lợi dân, nói thật, ta cũng hy vọng Thánh thượng có thể để ta về địa phương làm quan, cho dù chỉ làm huyện lệnh ta cũng vui lòng.
Ngu Thế Nam cảm thán nói.
Vi Vân Khởi khẽ lắc đầu:
- Ta chỉ may mắn đi theo Trương tướng quân, cỏ nuôi súc vật này được gieo trồng, bến thuyền được xây dựng cải tạo, xưởng thuyền được khôi phục, còn có đất đai được trồng trọt lương thực, không có chỗ nào không phải là kết quả nhờ hành động mạnh mẽ của Trương tướng quân, không giấu gì Bá Thi huynh, bộ Binh mùa thu năm trước bắt chúng ta diệt trừ hết những cây cỏ lớn, không cho tiếp tục gieo trồng, nhưng Trương tướng quân lại nói với chúng ta không cần để ý tới yêu cầu vô lễ của bộ Binh.
Ngu Thế Nam ngạc nhiên:
- Vì sao lại không cho gieo trồng cỏ nuôi súc vật?
- Bởi vì bộ Binh hoài nghi chúng ta muốn nuôi dưỡng chiến mã, không được thái phó phê chuẩn. Huynh cũng biết, bộ Binh nghiêm cấm các nơi tự nuôi dưỡng chiến mã mà.
- Vậy các ngươi muốn nuôi dưỡng chiến mã riêng sao?
Ngu Thế Nam cười như không cười hỏi.
Vi Vân Khởi cười cười nói:
- Như ta đã nói với Bá Thi huynh đó! Năm trước chúng ta nuôi dưỡng mười ba vạn con dê, bò bốn ngàn con bò, ngựa, la, lừa ước chừng hơn hai ngàn con, hiện nay số dê chúng ta nuôi dưỡng đã tăng vọt lên ba mươi vạn con, bò cũng tăng lên mười ngàn con, ngựa, la, lừa cũng sắp tăng đến vạn con. Tới sang năm lại tăng gấp đôi, quận Bắc Hải sẽ thành quận chăn nuôi đứng đầu thiên hạ, không chỉ có thể, số cá chúng ta bắt cũng đứng đầu thiên hạ, giúp dân chúng Thanh Châu không chỉ có ăn no mặc ấm, còn có thể ăn thịt cá thịt dê, nhà nhà đều có súc vật kéo xe, chúng ta muốn cho Thanh Châu trở thành địa khu giàu có nhất thiên hạ, chân chính thực hiện quốc thái dân an, đây là mục tiêu Trương tướng quân theo đuổi, cũng không chỉ đơn giản là đánh giặc diệt phỉ.
Ngu Thế Nam yên lặng khẽ gật đầu, những câu nói của Vi Vân Khởi đã khắc trong tâm khảm ông ta, lúc này, phía trước xuất hiện hơn mười nóc nhà dân, một vị lão nhân vội vàng lùa một đám dê, Ngu Thế Nam vội xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ đàn dê, ông ta cười hỏi lão chăn dê:
- Lão trượng, những con dê này đều của lão sao?
Lão già cười ha hả nói:
- Một nửa là của ta, một nửa là của quân đội, ta nuôi dưỡng dê cho quân đội kiếm chút tiền dầu đốt đèn, sang năm định nuôi thêm trăm con dê nữa.
- Thì ra là thế, nghe giọng nói, hình như lão tượng không phải người địa phương nhỉ!
- Ta là người huyện Thanh Hà, dẫn người nhà chạy nạn tới nơi này, đã sắp được bốn năm rồi.
- Nghe nói quận Thanh Hà đã được Trương tướng quân thu phục rồi, lão trượng không muốn trở về sao?
Lão già lắc lắc đầu:
- Ở nơi này có nhà, còn có năm mươi con dê, tại sao phải trở về?
- Lão trượng có bao nhiêu đất, có thể nói cho ta biết không?
- Chuyện này có gì không thể, nhi tử lớn nhất của ta có ba mươi mẫu đất, con thứ có một trăm hai mươi mẫu đất, vốn ta cũng có ba mươi mẫu ruộng tốt, gần hai mươi mẫu ruộng đay và năm mươi con dê cùng một con bò, ta thích nuôi dê hơn.
Ngu Thế Nam thật ra cảm thấy khó hiểu:
- Vì sao đứa con cả của lão trượng chỉ có ba mươi mẫu, mà con thứ lại một trăm hai mươi mẫu?
Lão già nhếch miệng mỉm cười:
- Vị tiên sinh này lần đầu tiên tới quận Bắc Hải rồi! Ba mươi mẫu là nghiệp điền, mỗi người đều có, nhưng con thứ của ta ở quân Thanh Châu, lập không ít quân công, kiếm chín mươi mẫu quân công điền, tương lai còn có thể để lại cho cháu ta.
Trong lòng Ngu Thế Nam cảm thấy rất khiếp sợ, chế độ này hoàn toàn không giống với triều đình, dường như quận Bắc Hải đã thành lập chế độ riêng của mình rồi.
Lúc này, Vi Vân Khởi đi tới cười nói:
- Bá Thi huynh đừng giật mình, đây là được Thánh thượng cho phép đó, lúc trước y không thể thưởng tiền và lương thực, liền đồng ý với chúng ta lấy quân công đổi đất đai, về phần tiêu chuẩn thì do chúng ta hạch định, chúng ta căn cứ vào lượng đất đai của quan phủ còn tồn để quyết định.
Lão già nhận ra Vi Vân Khởi, vội vàng đi ra thi lễ:
- Hóa ra là Vi sứ quân, tiểu dân thất lễ rồi.
- Lão trượng không cần đa lễ, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt, quan học của huyện đã xây xong rồi, tháng sau có thể nhập học ngay, bảo tôn tử của ngươi tới đọc sách đi! Phí dụng vẫn theo lời tướng quân hứa trước đó, năm năm ăn ở toàn bộ miễn phí.
- Thật tốt quá!
Lão già vui mừng đến nối liên tục thở dài:
- Tỏ tông chúng ta ba đời này rốt cuộc cũng có người biết chữ rồi.
Rời khỏi nhà dân, Ngu Thế Nam rốt cuộc không kìm nổi kinh ngạc hỏi han:
- Ông ấy chỉ là một lão nông nuôi dê, cháu của ông ấy có thể vào quan học? Hơn nữa còn là ăn ngủ toàn bộ miễn phí?
- Lúc trước khi tướng quân quyết định, ta cũng kinh ngạc giống huynh vậy.
Vi Vân Khởi cười cười, xoay người lên ngựa, Ngu Thế Nam cũng lên ngựa theo, không hiểu nhìn Vi Vân Khởi, chờ đợi lời giải thích của y.
- Sau đó ta nghĩ thông suốt, Trương tướng quân là muốn hoàn toàn giải quyết căn nguyên náo động của triều Tùy, Bá Thi huynh nên biết ta định nói tới điều gì?
- Huynh nói đến… sĩ tộc?
Vi Vân Khởi khẽ gật đầu:
- Không chỉ có sĩ tộc, cũng bao gồm cả quý tộc Quan Lũng, mấy trăm năm qua sĩ tộc lũng đoạn học thức, cũng lũng đoạn quyền lực, Trương tướng quân cho rằng chỉ có cho con cháu bần hàn cơ hội, cuối cùng mới có thể đánh tan sự lũng đoạn của sĩ tộc, cho nên mục tiêu của chúng ta là sáu quận Thanh Châu mỗi đứa nhỏ đều có cơ hội đọc sách, bất kể giàu nghèo thế nào, không chỉ mở rộng học thức, còn có thư tịch, giấy bút, những thứ này cũng phải sản xuất số lượng lớn, giúp giá của nó đủ rẻ, cho dù gia đình người bình thường cũng có thể có được, trải qua mười năm hai mươi năm cố gắng, ưu thế của sĩ tộc cũng sẽ dần dần biến mất thôi.
Ngu Thế Nam càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng ông ta cúi đầu thở dài một tiếng:
- Hiện giờ ta mới biết, Trương tướng quân đúng là người phi thường, có lẽ hắn thật sự có thể làm nên đại sự, tuy rằng ta xuất thân thế gia, nhưng ta cũng hy vọng có thể nhìn thấy ngày ưu thế của sĩ tộc tiêu vong.
- Vì sao Bá Thi huynh không ở lại Thanh Châu?
- Ta?
Ngu Thế Nam không khỏi sửng sốt, những lời này thật sự quá đường đột.
Vi Vân Khởi khẽ gật đầu, lấy ra một phong thư đưa cho Ngu Thế Nam:
- Đây là thư tự tay Trương tướng quân viết cho huynh, hắn kính nể nhân phẩm và học thức của Bá Thi huynh đã lâu, hi vọng huynh có thể ở lại Thanh Châu, thực hiện được hoài bão thật sự của mình!
Ngu Thế Nam nhận lấy thư, nhưng ông ta không xem ngay, mà im lặng hồi lâu, nói với Vi Vân Khởi:
- Mời Vi huynh chuyển cáo cho Trương tướng quân, có lẽ có một ngày ta sẽ tới Thanh Châu, nhưng hiện giờ không được!
…
Ngu Thế Nam cuối cùng không ở lại quận Bắc Hải lâu, hai ngày sau, Dương Đàm đưa thư tới, kết thúc cuộc điều tra vẫn chưa có kết quả của Ngu Thế Nam, Ngu Thế Nam lập tức lên đường trở về Giang Đô, cuộc điều tra về việc Trương Huyễn ám thông với Bột Hải hội không giải quyết được gì.
Từ khi Cao Tuệ tới, Phòng Huyền Linh đại diện cho Trương Huyễn nhất trí ra giá hai vạn lượng vàng, hai trăm ngàn thạch lương thực với Cao Tuệ, quân Tùy thả mười lăm nhân vật nòng cốt cuối cùng của Bột Hải hội ra, đến đây, cuộc tranh giành chỗ đứng ở Hà Bắc trải qua nửa tháng rốt cuộc đã hạ màn.
Cuộc tranh giành chỗ đứng ở Hà Bắc trên thực tế cũng là cuộc chiến tranh đoạt Thanh Châu lần nữa của Trương Huyễn, Trương Huyễn mượn tình thế chiến tranh để khống chế quận Tế Bắc – quận trung tâm lớn nhất trong sáu quận Thanh Châu, dùng phương thức trú binh khống chế trung tâm quận Tề.
Nhưng loại khống chế này cũng mang đến cho Trương Huyễn một loạt hậu quả, trong đó hậu quả gay gắt nhất chính là vết rạn nứt trong quan hệ giữa hắn và triều đình, bắt đầu trở nên bằng mặt không bằng lòng.
Tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, Trương Huyễn tuyệt sẽ không đi theo vết xe đổ của Dương Nghĩa Thần và Trương Tu Đà, hắn sẽ đi một con đường của riêng mình.