Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 563 - Chương 520: Tuổi Trẻ Khí Thịnh

Chương 520: Tuổi trẻ khí thịnh
Chương 520: Tuổi trẻ khí thịnh

Mặc dù Ngu Thế Nam là huynh trưởng của Ngu Thế Cơ, nhưng nhân phẩm tính cách lại hoàn toàn khác Ngu Thế Cơ, thậm chí hoàn toàn tương phản. Ngu Thế Cơ tham ăn hối lộ, Ngu Thế Nam thanh liêm, Ngu Thế Cơ khéo đưa đẩy gian trá, Ngu Thế Nam lại chính trực cương nghị, được triều dã thừa nhận sâu sắc.

Tuy nhiên Ngu Thế Cơ cũng không xem trọng việc huynh trưởng tới Thanh Châu điều tra vụ án Bột Hải hội, Ngu Thế Cơ hiểu rất rõ cách làm người của huynh trưởng, quá mức ngay thẳng không giỏi biến báo, làm thái thú một quận có lẽ còn có thể đảm nhiệm, nhưng loại chuyện điều tra giám sát này, quá mức nghiêm khắc mà không biết uyển chuyển, trái lại sẽ làm hỏng việc, Trương Huyễn vốn cũng không cần để ý tới y.

Một đoàn hơn hai mươi người của Ngu Thế Nam vào tới huyện Ích Đô, đi tới trước quận nha quận Bắc Hải, Vi Vân Khởi sớm đã nhận được tin tức đứng đợi ở bậc cửa, y vội vàng chào đón trước, chắp tay cười nói:

- Bá Thi huynh nhiều năm không gặp, đã lâu rồi nhỉ?

- Hóa ra là Vi hiền đệ, tha hương gặp cố nhân rồi!

Ngu Thế Nam từng rất có giao tình với Vi Vân Khởi, chỉ có điều nhiều năm không liên hệ, quan hệ có chút phai nhạt. Ông ta vội vàng xuống ngựa thi lễ với Vi Vân Khởi, hai người hàn huyên vài câu, nói mấy câu chuyện thú vị ngày xưa, lập tức cùng nhau cười lớn. Vi Vân Khởi vội mời họ vào quận nha, lại sắp xếp cho tùy tùng dẫn thủ hạ của Ngu Thế Nam đi nghỉ ngơi.

Trên nội đường, Vi Vân Khởi mời Ngu Thế Nam ngồi xuống, lại bảo người dâng trà, Ngu Thế Nam uống một ngụm trà hỏi:

- Trương tướng quân không ở quận Bắc Hải sao?

Vi Vân Khởi khẽ cười nói:

- Đây là hiểu làm của rất nhiều người, cho rằng Trương tướng quân sẽ ở quận Bắc Hải, kỳ thật mặc dù tư phủ của Trương tướng quân ở quận Bắc Hải, nhưng dù sao hắn cũng là thông thủ Thanh Hà, chiêu thảo sứ Hà Bắc, nếu Bá Thi huynh muốn tìm hắn, ta cảm thấy tới quận Thanh Hà thì tương đối hợp lí hơn.

- Thì ra là thế, ta cho rằng y vẫn chưa mở ra cục diện Hà Bắc, sẽ tạm ở quận Bắc Hải.

- Trước mắt vẫn chưa mở ra cục diện, nhưng sau khi toàn diệt hai vạn quân của Đậu Kiến Đức ở quận Tế Bắc, quân đội của hắn đã tiến vào chiếm giữa quận Thanh Hà, đã thành lập căn cơ ở huyện Cao Đường, cho nên ổn định quận Thanh Hà là việc cấp bách của hắn, phần lớn thời gian hắn đều ở quận Thanh Hà, chúng ta bên này chỉ là trọng địa hậu cần thôi.

Ngu Thế Nam trầm tư chốc lát hỏi:

- Lần này ta tới Thanh

Châu là phụng ý chỉ Yến vương đến đây giải trình tình huống của Bột Hải hội một chút. Nghe nói Trương tướng quân từng phục kích hang ổ của Bột Hải hội, khiến Cao Liệt phải rút quân từ U Châu, có chuyện này không?

Vi Vân Khởi thản nhiên nói:

- Chuyện này ta không phải người trong cuộc, chúng ta tâm sự riêng thì được, nhưng nếu Bá Thi huynh chính thức hỏi, chỉ sợ ta không thể trả lời.

Ngu Thế Nam hiểu ý của Vi Vân Khởi, vội vàng nói:

- Đương nhiên chỉ là tâm sự riêng. Chuyện này ta biết không liên quan gì đến Vân Khởi, ta cũng không chính thức hỏi Vân Khưởi.

Vi Vân Khởi gật đầu nói:

- Kỳ thật ta hiểu Yến vương điện hạ muốn tra cái gì, nhưng ta cảm thấy Bá Thi huynh điều tra kỳ thật không có chút ý nghĩa nào.

- Vì sao?

- Tra được thì có thể làm gì, tra không được thì lại phá hủy quan hệ quân thần hài hòa. Không có căn cứ sẽ sinh ra khoảng cách, hà cớ gì phải như vậy?

Ngu Thế Nam nhất thời im lặng, sau một lúc lâu nói:

- Bất kể nói thế nào, Bột Hải hội chính là kẻ thù số một của Đại Tùy, bất kể ra sao Trương tướng quân cũng không có quyền tự tiện xử trí bọn họ. Nếu tra ra được, ta phải mang toàn bộ những người này đi, nếu không tra được, ta cũng phải biết rõ sự thật, cho Yến vương điện hạ một câu trả lời. Đây là chức trách của ta, ta phải trung thực thực hiện.

Vi Vân Khởi mỉm cười:

- Một khi đã như vậy, ta sẽ không khuyên Bá Thi huynh nữa, tuy rằng lời đồn rất nhiều, có người nói Trương tướng quân bắt được toàn bộ thành viên Bột Hải hội, còn có người nói ngay cả hội chủ Cao Liệt của Bột Hải hội cũng đã bị Truơng tướng quân bắt, nhưng những tin này dù sao vẫn chỉ là đồn đại, cũng không phải là tình hình thực tế.

- Vậy tình hình thực tế là thế nào?

- Tình hình thực tế là Trương tướng quân quả thật đã dẹp được trọng địa hậu cần của Bột Hải hội, nhưng không phải hang ổ, bắt được hơn một ngàn tên lính, thiêu hủy lương thực của quân Bột Hải, khiến lương thảo quân Bột Hải không ăn thua gì, bị ép phải rút lui.

Ngu Thế Nam lại vẫn không tin tưởng, y liền cười lạnh một tiếng hỏi:

- Những tù binh đó ở đâu? Vân Khởi huynh có biết không?

Vi Vân Khởi thở dài:

- Đây chỉ là việc nhỏ, Trương tướng quân cho rằng cũng không cần thiết phải viết quân báo, những tù binh này cùng với tù binh của Đậu Kiến Đức, theo lệ thường đã được giải tán hồi hương rồi, gần hai vạn tù binh, chúng ta cũng không có nhiều lương thực để cung cấp nuôi họ như vậy.

Ngu Thế Nam sau một lúc lâu nói không lên lời, hồi lâu ông ta mới cười khổ nói:

- Chiếu theo lời Vân Khởi, lần này ta lên phía bắc điều tra, cũng không tra được gì sao?

Vi Vân Khởi cười cười:

- Nói không dễ nghe thì, nếu Bá Thi huynh muốn thu thập một vài lời đồn nhảm nhí vô căn cứ, vậy thì thu được rất nhiều, nhưng nếu như muốn tìm chứng cớ gì, ta nghĩ chỉ có thể uổng phí tâm tư, Bá Thi huynh nói đúng hay không?

Ngu Thế Nam hiểu ý của Vi Vân Khởi, Trương Huyễn sẽ không để lại bất cứ chứng cớ gì cho mình, trong lòng ông ta thầm nghĩ, xem ra từ bên ngoài không điều tra được gì, chỉ có thể xem xem Tiền Xương Bình bên kia có thu hoạch gì không?

Tiền Xương Bình đã tiến hành bí mật điều tra ở huyện Lịch Thành được hai ngày, thu thập được lượng lớn tình báo, bao gồm nhà giam quận Tề từng bắt giữ một vài phạm nhân đặc thù, bao gồm nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội là Cao Tuệ đến huyện Lịch Thành không chỉ một lần, rất nhiều người đều nghe nói bắt được không ít nhân vật trọng yếu, mặc dù rất nhiều tình báo, nhưng khiến Tiền Xương Bình cảm thấy buồn rầu chính là, y lại không tìm thấy bất cứ chứng cớ nào, thậm chí bao gồm ngục tốt của nhà giam quận Tề, cũng không tìm thấy một ai, nếu không có chứng cớ ủng hộ, vậy tất cả tình báo đều chỉ là đồn đại.

Lúc chạng vạng tối, Tiền Xương Bình rầu rĩ không vui trở lại nhà trọ, vừa về đến nhà trọ, lại phát hiện ngoài khách sạn có đầy binh lính quân Tùy đứng đó, trong lòng y cả kinh, vội vàng chen vào nhà trọ, đã thấy thủ hạ của y đều bị trói chặt trong sân, mắt bị che kín, miệng bị rẻ rách chặn lại.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tiền Xương Bình vội hỏi.

Lúc này, đám lớn binh lính từ trong khách sạn đi ra, tiểu nhị thấy Tiền Xương Bình vội vàng chỉ:

- Người này chính là thủ lĩnh!

Giáo úy cầm đầu khoát tay:

- Bắt lại!

Hơn mười binh lính đồng loạt xông lên, ấn ngã Tiền Xương Bình trên mặt đất, trói chặt lại. Tiền Xương Bình gấp đến độ la lớn:

- Ta là thị vệ Yến vương điện hạ phái tới, các ngươi không thể bắt ta!

Giáo úy tiến lên tát một cái, lạnh lùng nói:

- Nói hươu nói vượn, các ngươi rõ ràng là thám tử Bột Hải hội phái tới, dò hỏi quân tình quân Tùy, còn dám giả mạo thị vệ triều đình, mang đi cho ta!

Một túi vải bố trùm lên đầu Tiền Xương Bình, y cùng thủ hạ bị đẩy lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa cuốn theo bụi đất lao vun vút đi.

Đội thuyền của thiên tử trùng trùng điệp điệp qua sông Hoài, cách Giang Đô chưa tới một trăm dặm, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, bắt đầu xuống thuyền trước để chuẩn bị.

Dương Đàm theo một tên hoạn quan đi tới khoang thuyền hàng ngày của thiên tử, đây là lần thứ hai Dương Đàm gặp hoàng tổ phụ kể từ sau khi rời khỏi lạc Dương. Lần đầu tiên gặp hoàng tổ phụ là ở huyện Trần Lưu, từ đó về sau y không còn được gặp hoàng tổ phụ nữa, chỉ nghe nói tình trạng của hoàng tổ phụ không được tốt, khiến y vô cùng lo lắng.

Đi vào khoang thuyền, Dương Đàm liền cung kính quỳ xuống dập đầu trước mặt thiên tử Dương Quảng:

- Tôn nhi bái kiến hoàng tổ phụ!

Sắc mặt Dương Quảng tái nhợt, có vẻ vô cùng mỏi mệt, ông khoát tay:

- Bình thân!

Dương Đàm đứng lên, khoanh tay đứng trước mặt hoàng tổ phụ. Y không biết hoàng tổ phụ vì sao lại tìm mình, có lẽ là sắp tới Giang Đô, hoàng tổ phụ có lời gì muốn nói?

- Trẫm muốn biết, đoạn đường này đã xảy ra chuyện lớn gì?

- Hồi bẩm hoàng tổ phụ, cũng không có chuyện lớn gì. Chỉ là hoàng tổ phụ hạ chỉ phong La Nghệ làm đô đốc U Châu, ngoài chuyện đó ra, cũng không có chuyện gì khác.

- Vậy Trương Huyễn thì sao?

Dương Quảng lạnh lùng nói:

- Nghe nói ngươi phái ngự sử đi Thanh Châu điều tra Trương Huyễn, vì sao vậy?

- Tôn nhi đọc trong quân báo của La Nghệ có nói Trương Huyễn dẹp được sào huyện của Bột Hải hội, mới khiến cho quân đội Bột Hải hội rút lui khỏi U Châu.

- Bản chiến báo này trẫm cũng có đọc. Nó có thể nói lên điều gì?

- Tôn nhi hoài nghi, Trương Huyễn bắt được thành viên trọng yếu của Bột Hải hội, nhưng hắn lại giấu giếm không báo. Tôn nhi lo lắng hắn sẽ cùng Bột Hải hội đạt thành một loại giao dịch, sau đó thả những người này ra, khiến cơ hội toàn diện Bột Hải hội lần này thất bại.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Đây là do ngươi tự nghĩ ra sao?

- Hồi bẩm hoàng tổ phụ, là Lý Cương, tân khách thái tử nghĩ ra, bây giờ y là tham mưu trọng yếu của tôn nhi.

- Cũng là y bảo ngươi phái người đi Thanh Châu điều tra sao?

Dương Đàm không biết ý của hoàng tổ phụ, y rụt rè gật đầu:

- Lý Cương đề nghị tôn nhi điều tra hai mặt sáng tối, mới có thể tra ra chân tướng.

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, nói với hai bên:

- Truyền ý chỉ của trẫm, miễn chức của Thái tử tân khách Lý Cương, cách chức làm huyện thừa huyện Bành Thành!

Dương Đàm quá sợ hãi, ngã quỵ xuống đất:

- Hoàng tổ phụ, Lý Cương vô tội!

Dương Quảng cả giận nói:

- Y dạy tôn tử của ta làm việc ngu xuẩn đến cực độ, người như vậy còn có thể ở lại đông cung không?

- Tôn nhi không biết đã làm chuyện ngu xuẩn gì, khẩn cầu hoàng tổ phụ chỉ rõ!

Dương Đàm run giọng nói.

- Hừ! Ta đây hỏi ngươi, Ngu Thế Nam tới Thanh Châu đã điều tra được gì?

- Tạm thời vẫn chưa điều tra được gì.

Dương Đàm hạ giọng nói:

- Tôn nhi cảm thấy vẫn cần có thời gian.

- Vậy ngươi nói cho trẫm, nếu điều tra ra chứng cớ, ngươi định xử trí Trương Huyễn thế nào?

- Tôn nhi sẽ bãi miễn quân chức của hắn.

- Nếu hắn không chịu thì sao? Ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Ánh mắt Dương Quảng sáng quắc nhìn chằm chằm trưởng tôn.

Dương Đàm cắn răng nói:

- Vậy hắn chính là đang tạo phản, tôn nhi sẽ phái quân đội tiêu diệt hắn.

- Nếu quân đội ngươi phái ra bị hắn đánh bại, ngược lại hắn suất lĩnh đại quân giết tới Giang Đô, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Tặng giang sơn Đại Tùy cho hắn sao? Có phải ngươi nghĩ như vậy hay không?

Dương Đàm á khẩu không trả lời được, Dương Quảng tức giận đi qua đi lại trong khoang thuyền, chỉ vào Dương Đàm nổi giận nói:

- Quả thực ngu xuẩn mà! Ngươi cho rằng Trương Huyễn sẽ để Ngu Thế Nam tra ra được chứng cớ gì sao? Trẫm có thể nói rõ cho ngươi biết, không tra được cái quỷ gì đâu, không chỉ có thế, ngược lại còn có thể rút dây động rừng. Lần tới trẫm gọi Trương Huyễn vào kinh báo cáo công tác, hắn tuyệt đối sẽ không đến nữa! Tương lai có một ngày hắn cầm binh tự lập, trẫm nên làm thế nào đây?

Ánh mắt Dương Đàm đỏ lên, rốt cuộc y đã ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn, y không dám nói nửa câu nào nữa.

Dương Quảng lại tiếp tục nói:

- Lai Hộ Nhi ở Cao Câu Ly kháng chỉ bất tuân, trẫm coi như không biết gì cả, mãi đến khi y vào kinh mới ra tay, Ngư Câu La diệt phỉ ở Giang Nam nghĩ một đằng làm một nẻo, trẫm lấy cớ gọi gã vào kinh báo cáo công tác mới bắt gã hạ ngục, Dương Nghĩa Thần cũng giống như vậy, phong y làm Lễ bộ Thượng thư, lại hoàn toàn cướp đoạt quân quyền của y, đối phó với đại tướng chưởng quân không được trực tiếp ra tay.

Trương Huyễn cũng giống như vậy, ngươi cho là trẫm không chú ý đến Trương Huyễn sao? Y đã sinh một nhi tử lại không đưa vào kinh thành làm vật thế chấp, ngươi tưởng trẫm không biết sao? Báo cáo của La Nghệ trẫm còn xem cẩn thận hơn ngươi, nếu chỉ là lương thảo bị thiêu hủy, Cao Liệt sẽ rút quân sao? Trác quận vẫn còn lương thực vật tư đó thôi.

Nhất định là Trương Huyễn đã bắt được thành viên quan trọng của Bột Hải hội, nhưng trẫm giả như không biết gì cả, tới mùa thu Trương Huyễn đến báo cáo công tác, trẫm mới xử lí hắn ra trò, nhưng ngươi đã làm gì, không ngờ lại phái người đi điều tra hắn? Còn phái một người ngay thẳng như Ngu Thế Nam, đây chẳng phải là nói cho hắn biết, trẫm muốn giết hắn sao? Ngươi… ngươi quả thực làm trẫm quá thất vọng rồi.

Dương Đàm hối hận không thôi, rốt cuộc không kìm nổi khóc thút thít:

- Tôn nhi ngu xuẩn, làm hỏng đại sự của hoàng tổ phụ.

- Ngươi không ngu xuẩn, mà là ngươi không hiểu, ngươi vẫn cho rằng Ngu Thế Cơ là gian thần, cho rằng Ngu Thế Nam ngay thẳng, cho rằng Lý Cương ngay thẳng, trẫm cũng thừa nhận bọn họ rất ngay thẳng, nhưng rất nhiều chuyện đều bị hủy trong tay những đại thần ngay thẳng như thế, trẫm không muốn nói thêm với ngươi nữa, hy vọng ngươi nhớ kỹ bài học lần này, lập tức triệu hồi Ngu Thế Nam về, đừng để y gây đại họa ở Thanh Châu.

- Tôn nhi tuân lệnh.

Dương Đàm đứng dậy đi được vài bước, lại rụt rè hỏi:

- Hoàng tổ phụ, Trương Huyễn sẽ… tạo phản sao?

Dương Quảng thở dài:

- Nếu Ngu Thế Nam không tra được gì thì tạm thời sẽ không, chỉ có điều hắn cũng sẽ không trung với Đại Tùy nữa, chỉ có thể nghĩ cách từ từ tước đi quân quyền của hắn.

Bình Luận (0)
Comment