Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 562 - Chương 519: Công Tâm Vi Thượng

Chương 519: Công tâm vi thượng
Chương 519: Công tâm vi thượng

Trương Huyễn đi tới quân doanh, hắn vừa bước vào cửa lều lớn, Đặng Tiểu Bình đã chờ hắn từ lâu, liền vội vàng tiến lên bẩm báo:

- Đại soái, y đến rồi!

Trương Huyễn cười gật gật đầu:

- Mời y ngồi tạm một lát, ta sẽ tới ngay.

Trong phó trướng, Lục Tự Kiệm mặc một thân trường bào gấm, đang nhàn nhã đắc ý uống trà, ra tù được nửa tháng, y hoàn toàn khôi phục nguyên khí, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước, vẫn tiên phong đạo cốt như xưa.

Lần này y tới quận Tề là được Trương Huyễn đặc biệt phái người mời đến, nếu đã mời y đến, Lục Tự Kiệm đương nhiên cũng không lo lắng sợ hãi gì, còn có phần đắc ý, một đám đồng bạn căm thù vì y được thả ra trước, bây giờ chẳng phải vẫn ở trong tù sao?

Lúc này, màn trướng được vén lên, Đặng Tiểu Bình đi tới, cười nói:

- Lục tiên sinh, đại soái nhà ta tới rồi.

Lục Tự Kiệm vội vàng đứng lên, Trương Huyễn bước nhanh tới:

- Lục tiên sinh, đã lâu không gặp, khí sắc không tệ nhỉ!

- Đâu có! Đâu có! Toàn bộ nhờ đại soái chiếu cố, Lục mỗ mới có ngày hôm nay.

- Tiên sinh khách khí rồi, mời ngồi!

Trương Huyễn mời Lục Tự Kiệm ngồi xuống, lại bảo thân binh dâng trà, Đặng Tiểu Bình thì ngồi một bên.

- Không biết đại soái có chuyện gì cần đến tại hạ?

Lục Tự Kiệm cười bồi nói.

Trương Huyễn cười cười:

- Quả thật có việc xin tiên sinh giúp đỡ.

- Đại soái cứ nói, Lục mỗ chăm chú lắng nghe.

Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:

- Không giấu gì tiên sinh, ta vừa mới nhận được tin tức, ngự sử triều đình đã xuất phát từ quận Hạ Bì, là Bí thư lang Ngu Thế Nam, đến Thanh Châu điều tra về chuyện của Bột Hải hội, nếu ta không chịu nổi áp lực, Ngu Thế Nam sẽ trực tiếp dẫn người đi, chỉ sợ cuối cùng tính mạng của họ khó mà bảo toàn.

Nụ cười trên mặt Lục Tự Kiệm biến mất, có vẻ vô cùng lo lắng, y thấp giọng lẩm bẩm:

- Tại sao có thể như vậy?

- Chủ yếu là thời gian kéo dài quá lâu.

Trương Huyễn thở dài nói:

- Hội chủ của các người vẫn không có thành ý, khiến chuyện này chậm trễ không thể giải quyết.

- Ta có thể giúp đại soái làm gì?

Lục Tự Kiệm hỏi.

- Ta hy vọng tiên sinh có thể thay ta khuyên bọn họ một câu, nói những nguy hiểm họ sẽ gặp phải cho họ biết, ta có thể lấy cái giá thấp nhất thả họ về nhà, lời này là thật. Ta đã không còn lòng tin với Cao Liệt nữa rồi.

Lục Tự Kiệm liên tục gật đầu:

- Ta rất sẵn lòng vì đại soái!

Dừng một chút, y lại thật cẩn thận hỏi:

- Ta vẫn muốn biết, vì sao đại soái lại giúp chúng ta?

Trương Huyễn cười nói:

- Ta hy vọng Lục tiên sinh có thể hiểu rõ một chút, ta cũng không phải là giúp Bột Hải Hội. Ta và Bột Hải Hội vẫn luôn là kẻ thù, tuy nhiên các người đều là danh vọng đại tộc ở Hà Bắc, ta không hi vọng tương lai sĩ tộc Hà Bắc có một nhà nào phát triển hẳn lên, Lục tiên sinh hiểu ý ta chứ?

Lục Tự Kiệm yên lặng gật đầu:

- Ta hiểu thâm ý của đại soái. Được rồi! Ta nhất định sẽ dốc toàn lực khuyên bảo bọn họ.

Trương Huyễn quay đầu nhìn thoáng qua Đặng Tiểu Bình:

- Vậy vất vả cho Hoàng tham quân toàn lực phối hợp với Lục tiên sinh. Lục tiên sinh có yêu cầu gì, có chuyện gì khó xử, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng.

- Ti chức hiểu!

Sau nửa canh giờ, Đặng Tiểu Bình lại vội vàng đi vào đại trướng của Trương Huyễn, khom người bẩm báo:

- Khởi bẩm đại soái, vừa rồi ta và Lục Tự Kiệm có thương lượng một chút, y đề nghị chúng ta tách phạm nhân ra giam giữ, đối xử khác nhau.

- Sao phải đối xử khác nhau?

Trương Huyễn có hứng thú hỏi han.

Đặng Tiểu Bình đưa lên một bản danh sách nói:

- Đây là phân loại y đã làm. Một loại là phần tử ngoan cố của Bột Hải hội, như đám người Cao Đàm, Hộc Luật, những người này sẽ không tự chuộc mình ra, còn một loại giống như y, coi tính mạng của bản thân quan trọng hơn Bột Hải hội rất nhiều, có thể dễ dàng khuyên bảo, còn lại là một phe trung gian, chỉ cần giải thích quan hệ lợi hại cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ nguyện ý tự chuộc mình, Lục Tự Kiệm đề nghị chia ra ba loại người để giam giữ.

Trương Huyễn khẽ gật đầu:

- Chuyện này ngươi và Phòng quân sư thương lượng, hãy mau xử lý bọn họ cho tốt.

Theo đề nghị của Lục Tự Kiệm, thành viên Bột Hải hội không được giam giữ ở nhà giam quận Tề nữa, mà được chia ra nhốt tại các nhà giam ở các huyện, thời gian trôi qua nửa tháng, lòng kiên nhẫn của những người này đã bị mài mòn, quan trọng hơn là ngự sử triều đình đã tới, mà việc đàm phán hai bên lại thủy chung không thể thành công, có người mắng Cao Liệt không có thành ý, nhưng cũng có người nói Trương Huyễn chào giá quá cao, nhưng bất kể nói thế nào, đại bộ phận người cũng bắt đầu hoảng sợ, một khi bị bắt tới Giang Đô, bọn họ đều không sống được.

Lời khuyên của Lục Tự Kiệm rất hiệu quả, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đại bộ phận mọi người đều đồng ý tự chuộc mình, đổi lấy tự do.

Trong quan phòng quận nha, Phòng Huyền Linh lấy một chồng thư thật dày giao cho Trương Huyễn, cười nói:

- Hiệu quả còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng, trong bảy mươi sáu người có sáu mươi mốt người đồng ý chuộc mình, đều đã kí tên đồng ý rồi.

- Vậy còn mười lăm người nữa thì sao?

Trương Huyễn lật công văn cười hỏi.

- Mười lăm người này thuộc phái cố chấp, do Cao Đàm cầm đầu, y nói đại soái thi hành việc chuộc lại mình là để phân hóa Bột Hải hội, y kiên quyết không đồng ý, càng không đồng ý cách nói Cao Liệt không có thành ý, y nói chúng ta chào giá quá cao, mới khiến hiệp nghị không thể đạt thành.

- Người này thật ra rất tỉnh táo.

Trương Huyễn ném công văn lên bàn, nói với Phòng Huyền Linh:

- Nếu bọn họ cũng đã kí tên đồng ý, vậy thả bọn họ ra.

- Ta hiểu rồi, ta đi làm ngay.

Trương Huyễn gọi y lại:

- Ta vừa mới nhận được tin, Ngu Thế Nam đã tới Khúc Phụ rồi, y sẽ đi thẳng tới quận Bắc Hải, ta cũng sẽ tiếp đãi y ở quận Bắc Hải, ta phỏng chừng Dương Đàm sẽ âm thầm phái người đến quận Tề điều tra, quân sư bên này phải coi chừng một chút, đừng để bọn họ nắm được bất cứ nhược điểm gì.

Phòng Huyền Linh khẽ gật đầu:

- Xin đại soái yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.

Phòng Huyền Linh thi lễ lui ra, Đặng Tiểu Bình cũng đi ra ngoài, y đuổi theo Phòng Huyền Linh không hiểu hỏi:

- Đại soái không đợi bọn họ đưa tiền đến rồi mới thả người sao?

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho là đại soái chỉ vì chút hoàng kim và lương thực sao? Hơn nữa thả bọn họ, ta tin rất nhiều người sẽ chủ động đưa tiền và lương thực tới, đây thật ra là thủ đoạn rất cao minh, không chỉ phân hóa, mà còn lung lạc, Bột Hải hội sớm muộn cũng bại vong vì chuyện này.

Đặng Tiểu Bình hơi hiểu ra:

- Chẳng lẽ lời đại soái nói với Lục Tự Kiệm là thật, tương lai dùng bọn họ để giữ cân bằng sĩ tộc Hà Bắc?

Phòng Huyền Linh gật gật đầu:

- Đây kì thực là một kiểu hứa hẹn, tương lai sẽ đảm bảo vị trí chính trị cho bọn họ, những người này không ngu, ngươi cho là Lục Tự Kiệm ra sức như vậy là vì cái gì?

Lúc này Đặng Tiểu Bình mới chợt hiểu ra:

- Hóa ra đại soái đã suy nghĩ sắp xếp Bột Hải hội về sau.

- Đây gọi là cân bằng lợi ích, nếu Hà Bắc muốn ổn định và hòa bình lâu dài, phải suy xét lợi ích đủ mọi mặt, Bột Hải hội hoạt động nhiều năm như vậy, đều có nguyên nhân tồn tại của nó, không thể đơn giản tách ra cho qua chuyện, biện pháp tốt nhất chính là hợp nhất, khiến nó trở thành thứ để chúng ta sử dụng, hiểu chưa?

- Ti chức hiểu rồi.

~~~~

Sau hơn nửa tháng bị nhốt, đại bộ phận thành viên Bột Hải hội đều ký tên vào hiệp nghị tự chuộc mình, được quân Tùy bí mật đưa về Hà Bắc, rồi được phóng thích. Mà mười lăm thành viên cuối cùng không muốn chuộc mình cũng bị dời đến giam giữ ở quận Thanh Hà, do Phòng Huyền Linh tiếp tục đàm phán với Bột Hải hội.

Hai ngày sau, ngự sử Ngu Thế Nam do triều đình phái ra cũng đã vào quận Bắc Hải, đi tới huyện Ích Đô, mà cùng lúc đó, trên đường cái huyện Lịch Thành xuất hiện một thương đội không rõ lai lịch.

Thương đội này gồm có mười người, dẫn theo hơn một trăm con la, thu hoạch lượng lớn các loại hàng hóa phía nam, thoạt nhìn không khác gì thương đội bình thường, nhưng duy nhất khiến người ta không hiểu chính là, bọn họ đều là nam tử thanh tráng dáng người khôi ngô, ai cũng võ dũng có lực, hoàn toàn không giống với thương nhân lao lực bôn ba.

Thương đội này chính là thám tử Dương Đàm bí mật phái tới, đều là tinh nhuệ được chọn ra từ trong đám thị vệ đi theo Dương Đàm, người dẫn đầu tên là Tiền Xương Bình, là một Thiên Ngưu Bị thân Trực trường, tuổi chừng hơn ba mươi, làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên là vô cùng khéo léo có khả năng.

Lần này Tiền Xương Bình phụng mệnh đến phối hợp với Ngu Thế Nam điều tra tình hình tù binh của Bột Hải hội, trong tay y tạm thời vẫn chưa có manh mối gì, nhưng y cũng đã có phương hướng điều tra.

- Đầu lĩnh, chúng ta xuống đây trước đi!

Một gã thủ hạ đề nghị.

Tiền Xương Bình gật gật đầu, chỉ về nhà trọ Hội Tiên cách đó không xa:

- Ta tới nhà trọ kia!

Mọi người đi vào nhà trọ, một gã tiểu nhị nhiệt tình chạy ra chào đón:

- Hoan nghênh các vị đến ở trọ, phòng hảo hạng của tiểu điếm rất sạch sẽ, giá cả phải chăng, còn có chuồng súc vật có rào chắn, chúng ta sẽ phụ trách chăm sóc.

- Chúng ta muốn hai gian độc viện, có không?

- Có! Có! Các vị mời đi theo ta.

Tiểu nhị dẫn mọi người đi tới hậu viện, sắp xếp cho bọn họ hai gian độc viện, lại an bài đầy đủ vật dụng hàng ngày, rất nhanh liền đã làm quen với mọi người.

Tiền Xương Bình lấy một xâu tiền đưa cho tiểu nhị cười nói:

- Đây là tiền công của ngươi, mặt khác còn có việc muốn nghe ngóng một chút.

- Đa tạ Tiền gia!

Tiểu nhị vô cùng sung sướng nhận lấy tiền đồng, vội vàng nói:

- Tiền gia có chuyện gì cứ việc hỏi.

Tiền Xương Bình suy nghĩ một chút nói:

- Nghe nói thời gian trước quan binh khai chiến với Bột Hải hội? Bởi vì chúng ta chuẩn bị tới Hà Bắc, cho nên cần tìm hiểu chút tình hình.

- Đúng là quân đội U Châu có khai chiến với Bột Hải hội! Có điều quân Thanh Châu chúng ta cũng tham chiến, nghe nói bắt được không ít người.

Tiền Xương Bình chấn động tinh thần, vội vàng hỏi:

- Bắt được những người nào?

Tiểu nhị lắc đầu:

- Cụ thể là ai thì không rõ, tuy nhiên nghe nói có hơn một ngàn người, còn thu được lượng lớn lương thực và tiền đồng, chồng chất như núi bên bờ Hoàng Hà, đáng tiếc ta không đi xem.

- Vậy Bột Hải hội có cho người tới không?

- Chuyện này... Tiểu nhị như ta đây cũng không rõ lắm.

- Đa tạ!

Tiền Xương Bình tiễn bước tiểu nhị, liền sai bảo mọi người:

- Thời gian cấp bách, chúng ta chia nhau ra hỏi thăm tình hình!

Bình Luận (0)
Comment