Ngu Thế Cơ khẽ mỉm cười:
- Sao điện hạ lại nói như vậy? Lão thần vì sao lại giấu diếm điện hạ chứ, không cần phải…
- Hừ! Rất nhiều chuyện người đều che giấu hoàng tổ phụ, đừng cho là ta không biết.
Dương Đàm căm tức nói với Ngu Thế Cơ.
Ngu Thế Cơ vẫn bình tĩnh như cũ nói:
- Lời nói của điện hạ thuộc loại tội khi quân, lão thần khó có thể tiếp nhận được, dựa theo chế độ của triều đình, tướng quốc có quyền lực của tướng quốc, cũng không phải mỗi sự kiện đều phải bẩm báo lên thánh thượng, tất cả quân vụ chủ yếu lão thần đều đã kịp thời bẩm báo, tuyệt đối không có nửa điểm giấu diếm.
- Như vậy cái gì là trọng yếu, cái gì là không trọng yếu, chừng mực này ai có thể nắm chắc?
- Vấn đề này điện hạ đã hỏi vi thần vô số lần, nhưng vi thần vẫn như cũ nguyện ý trả lời, hồi bẩm điện hạ, do môn hạ cấp sự quyết định.
- Môn hạ cấp sự là ai đảm nhiệm.
- Trước mắt tạm thời do Phong Đức Di đảm nhiệm.
- Hay cho một cái tạm thời!
Dương Đàm cười lạnh nói:
- Mấy tháng trước là do y tạm thời đảm nhiệm, bây giờ vẫn là y, cô muốn biết, cái tạm thời này rốt cuộc là bao lâu, một năm, hai năm hay vẫn là tám năm, mười năm?
- Điện hạ, bổ nhiệm này là do thánh thượng phê chuẩn, nếu hủy bỏ, cũng phải do thánh thượng quyết định, lão thần không có quyền thay đổi.
Dương Đàm hung hăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dài gầy âm hiểm của Ngu Thế Cơ, ánh mắt Ngu Thế Cơ rất bình tĩnh, giống hệt một cái giếng cổ, đến một tia gợn sóng cũng không có.
Dương Đàm bất đắc dĩ, chỉ đành oán giận nói:
- Sau này cô lại cùng ngươi tính toán rõ ràng, nhưng hiện tại cô muốn biết, lời đồn đãi của các quan rằng Trương Huyễn bắt được toàn bộ thành viên trọng yếu của Bột Hải hội, cô muốn biết, chuyện này rốt cục có phải là sự thật không?
- Chỉ là một chút lời đồn đại thôi, lão thần cảm thấy không có chứng cứ.
Dương Đàm mở quân báo của La Nghệ ra:
- Nhưng ở trong quân báo của La Nghệ cũng có nói, Trương Huyễn phá hang ổ của Bột Hải hội mới khiến cho Cao Liệt rút quân khỏi U Châu, Ngu tướng quốc không cảm thấy gì trong lời nói này hay sao?
Ngu Thế Cơ thản nhiên cười:
- La Nghệ là tướng quân, trong mắt tướng quân, hang ổ thường thường chỉ là vị trí hậu cần quan trọng, giống như việc Trương tướng quân phá hang ổ của người Đột Quyết, quả thật nếu như bắt được thành viên của Bột Hải hội, tin tưởng rằng La Nghệ sẽ nói rõ, ta cũng càng tin tưởng rằng Trương tướng quân sẽ đưa quân báo đến. Mà hiện tại đã được nửa tháng. Trước sau vẫn không thấy quân báo của Trương tướng quân đưa tới, vì vậy lão thần cảm thấy đây chỉ là một trận thắng nhỏ, vì vậy không cần phải… viết quân báo.
- Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, ở đây có vấn đề!
- Lão thần có thể hiểu được tâm trạng vội vàng muốn diệt trừ Bột Hải hội của điện hạ. Mắt thấy Bột Hải hội sẽ phát triển lớn mạnh ở Hà Bắc, chúng ta đều rất lo lắng. Tuy nhiên lão thần cho rằng, có Trương tướng quân trấn thủ ở Hà Bắc, Bột Hải hội sẽ không trở mình lên được, nguy cơ lần này của U Châu chính là ví dụ tốt nhất chứng minh.
- Nhưng cô vẫn cảm thấy là Trương Huyễn bắt được người của Bột Hải hội. Vậy phải làm thế nào?
- Điện hạ định bẩm báo lên thánh thượng sao?
Dương Đàm chần chừ một chút nó:
- Chính là hoàng tổ phụ muốn cô và Ngu tướng quốc bàn bạc.
Ngu Thế Cơ trầm mặc chốc lát nói:
- Nếu điện hạ không tín nhiệm Trương Huyễn, có thể phái ngự sử đi khen ngợi công lao cứu U Châu của Trương Huyễn. Đồng thời âm thầm điều tra chân tướng.
Dương Đàm gật gật đầu:
- Chính là ý của cô, để cho huynh trưởng ngươi, bí thư lang Ngu Thế Nam làm ngự sử được không?
Ngu Thế Cơ lắc đầu:
- Y làm người quá mức cổ hủ, chỉ sợ không đảm đương nổi nhiệm vụ này.
Ánh mắt Dương Đàm như dao đâm thẳng vào người Ngu Thế Cơ:
- Ta lại cho rằng y là quân thần trung thực, không hai mặt giống như những người khác, vì tư lợi của bản thân mà hại nước.
Trong lòng Ngu Thế Cơ giận dữ. Nhưng trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc nói:
- Điện hạ đã quyết định rồi, vậy liền hạ chỉ đi!
…
Ngu Thế Cơ cáo từ rút khỏi, lúc này, Lý Cương từ phòng trong đi ra, Lý Cương đã không nhậm chức ở phủ Kinh Triệu, từ đầu năm đều là tân khách của thái tử, trên danh nghĩa chỉ là hư chức, nhưng trên thực tế y là sư phụ kiêm phụ tá của Dương Đàm, Lý Cương cũng là bởi vì năm đó cứng rắn chống đỡ vụ án Thiên Tự Các với Vũ Văn Thuật đã để lại ấn tượng sâu sắc với Dương Đàm.
- Từ lời nói của Ngu Thế Cơ tiên sinh nhìn ra được cái gì không?
Dương Đàm vội vàng hỏi thăm.
Lý Cương lắc lắc đầu:
- Ngu Thế Cơ này lòng dạ sâu sa, từ bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn ra ý nghĩ thực sự trong lòng y, vừa rồi điện hạ làm nhục y như vậy, không ngờ khuôn mặt y vẫn không đổi thanh sắc, tuy nhiên y giải vây cho Trương Huyễn cũng nằm trong dự liệu của ta, người này không có lợi không dậy sớm, y thay Trương Huyễn nói chuyện như vậy, chỉ nói lên một sự kiện.
Dương Đàm hừ thật mạnh một tiếng:
- Năm đó cô coi trọng hắn như vậy, đề bạt hắn, không ngờ hắn đưa hối lộ cho Ngu Thế Cơ, khiến cho cô quá thất vọng.
- Điện hạ, người trong quan trường thân bất do kỷ, điều này ngược lại cũng bình thường, mấu chốt là rốt cuộc hắn có bắt được nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội hay không, đây mới là mấu chốt. Nếu hắn bắt được nhân vật trọng yếu của Bột Hải hội mà giấu kín không báo, điều này nói lên hắn đã có dị tâm rồi.
Dương Đàm chắp tay đi vài bước, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cô sẽ để cho Ngu Thế Nam đi điều tra vụ này rõ ràng, một khi đây là sự thật, cô tuyệt đối không tha cho hắn!
- Điện hạ, kỳ thật Ngu Thế Cơ nói không sai, Ngu Thế Nam làm việc thẳng thắn nhưng không chu toàn, điện hạ trông cậy vào y đi điều tra Trương Huyễn sẽ không có bất kỳ kết quả gì.
Dương Đàm ngạc nhiên:
- Không phải tiên sinh đề cử y sao?
Lý Cương cười nói:
- Binh pháp nói, thực giả hư chi, hư giả thực chi, Ngu Thế Nam chỉ là giả điều tra, mê hoặc Trương Huyễn, điện hạ nhất định phải phái người khác có khả năng cao âm thầm điều tra, sau đó mang chứng cứ điều tra cho Ngu Thế Nam, như vậy mới có thể tra ra được chân tướng.
Dương Đàm chậm rãi gật đầu:
- Vẫn là tiên sinh cao minh!
… .
Bột Hải hội và Trương Huyễn đàm phán đã tiến hành được hai đợt rồi, song phương đã đạt thành ý kiến chung, Trương Huyễn hứa sẽ không đem thành viên Bột Hải hội giao cho triều đình, nhưng ở phương diện tiền chuộc thì hai bên lại vẫn như cũ không thể đạt thành, Trương Huyễn đã giảm một nửa giá, tiền chuộc là năm vạn lượng và năm mươi vạn bao lương thực, nhưng Cao Liệt vẫn không thể nào tiếp nhận, Cao Liệt ra giá là ba vạn lượng hoàng kim và hai mươi vạn bao lương thực, nhưng Trương Huyễn lại không chịu nhận, bởi vì kém nhau quá lớn, đàm phán song phương nhất thời rơi vào tình thế căng thẳng.
Thời gian đã qua hơn nửa tháng, Cao Tuệ ba lần đi tới đi lui Thanh Châu và Hà Bắc, nhưng đều không thể đàm phán thành công, điều này quả thực khiến cho Cao Tuệ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Buổi tối, xe ngựa của Cao Tuệ chậm rãi dừng lại trước sơn trang Phòng gia tại vùng ngoại ô huyện Lịch Thành, nơi này là nơi phụ thân Phòng Huyền Linh là Phòng Ngạn Khiêm dưỡng bệnh, Cao Tuệ dưới tình huống không còn kế khả thi, chỉ có thể suy nghĩ từ Phòng gia tìm kiếm một cánh cửa, kỳ thật Cao Tuệ cũng hiểu được, quyền quyết định tại Thanh Châu là ở Trương Huyễn, chỉ có điều Trương Huyễn không ra mặt, chỉ để Phòng Huyền Linh ra mặt mà thôi.
Nhưng dù sao Phòng Huyền Linh cũng là quân sư, ở một phương diện nào đó y cũng có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Trương Huyễn, nếu Phòng Huyền Linh có thể khuyên bảo Trương Huyễn nhượng bộ thỏa đáng, như vậy song phương có thể đạt thành chung ý kiến.
Cao Tuệ chờ ở cửa trong giây lát, một gã quản gia đi ra nói:
- Phu nhân, thật sự xin lỗi, lão gia nhà ta thân thể bệnh nặng, thật sự không thể tiếp đãi khách được, không bằng phu nhân hãy lưu lại địa chỉ, đợi thân thể lão gia nhà ta bình phục, y nhất định đến cửa thăm hỏi!
Cao Tuệ khe khẽ thở dài, Phòng Ngạn Khiêm bị bệnh đã hơn một năm, chờ y bình phục thì không biết phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào, nàng chỉ đành lắc đầu nói:
- Thôi vậy, hy vọng lão gia nhà ngươi sớm ngày bình phục!
- Phu nhân đi thong thả!
Cao Tuệ lên xe ngựa lệnh:
- Quay trở lại huyện thành!
Xe ngựa dần dần chuyển động, chạy về phía huyện thành, chừng một khắc sau xe ngựa Cao Tuệ đến cửa nam huyện Lịch Thành, ngay tại chỗ này, một đội kỵ binh hối hả chạy ra từ trong thành, như gió bay điện chớp chạy ra ngoài thành, Cao Tuệ nhìn qua cửa xe, liếc mắt cái liền nhận ra người cầm đầu, nàng lập tức gấp đến độ hô to:
- Trương tướng quân! Trương đại soái xin dừng bước!
Người cầm đầu dĩ nhiên chính là Trương Huyễn, Trương Huyễn nghe thấy tiếng la, chậm rãi ghìm chặt dây cương, Cao Tuệ kích động vạn phần, từ bên trong xe ngựa vội vàng chạy ra, cũng bất chấp thể diện, xách váy chạy đến chỗ Trương Huyễn, một phát bắt lấy dây cương chiến mã run giọng nói:
- Trương tướng quân, van cầu ngươi!
Dưới tình thế cấp bách, nàng quỳ xuống trước chiến mã của Trương Huyễn.
Trương Huyễn nhướn mày:
- Phu nhân đây là đang làm cái gì vậy? Mau mau đứng lên!
- Trương tướng quân, chúng ta có thể nói chuyện thật tốt một chút hay không.
Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Chúng ta không cần phải bàn lại, ta chỉ có thể nói với phu nhân như vậy! Triều đình đã biết tin tức ta bắt được thành viên trọng yếu của Bột Hải hội, chỉ sợ rất nhanh sẽ có ngự sử đến bắt người, ta sẽ cố hết sức kéo dài thời gian, nhưng các ngươi cũng nên biểu hiện thành ý một chút, nếu không, ta không chịu được áp lực phía triều đình, các ngươi cũng đừng trách ta thất tín.
- Chúng ta đương nhiên có đầy đủ thành ý, chỉ có điều giá mà tướng quân đưa ra thực sự chúng ta chịu không nổi, tướng quân có thể nhường một chút hay không, khẩn cầu tướng quân!
- Được rồi!
Trương Huyễn thở dài:
- Nhìn phu nhân cầu xin như vậy, ta lại nhường một bước, bốn vạn lượng hoàng kim và bốn mươi vạn thạch lương thực, hàng đến thả người!
Cao Tuệ do dự thật lâu, hoàng kim nàng có thể đáp ứng, còn lương thực thì vẫn có chút không chịu được, lương thực tồn kho của bọn họ miễn cưỡng chỉ có bốn mươi vạn bao, nhưng nếu đưa cho Trương Huyễn, vậy quân đội bọn họ phải ăn không khí sao, đây chính là muốn bọn họ phải lựa chọn quân đội hay thành viên nòng cốt, bất kể là như thế nào, nàng vẫn phải trở về thương lượng cùng huynh trưởng.
- Khẩn cầu tướng quân cho ta thêm năm ngày, năm ngày sau nhất định ta sẽ cho tướng quân một câu trả lời rõ ràng.
- Chúng ta một lời đã định, ta đợi phu nhân thêm năm ngày nữa, năm ngày nếu không đến, ta liền coi như Bột Hải hội từ bỏ đàm phán, ta mang người giao cho triều đình lấy công.
- Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ đến!