Bùi Củ cười khoát tay nói:
- Hiền chất ngồi xuống nói chuyện!
Thôi Triệu ngồi xuống, khom người cười nói:
- Ta muốn lần nữa cảm tạ thế thúc dìu dắt khuyển tử, mặt khác Thôi gia đang tích cực chuẩn bị hôn sự, thời gian sẽ không kéo quá dài.
Bùi Củ thản nhiên cười cười, trong lòng tự nói, y đối với tôn tế Thôi Văn Tượng này rất không hài lòng, cũng không phải bởi vì có ngự sử tố cáo Thôi Văn Tượng là đi thanh lâu uống rượu tìm hoa, Bùi Củ cũng sẽ không để ý tiểu tiết nhỏ bé này, mà là không ngờ Thôi Văn Tượng lại uống rượu tìm hoa cùng một chỗ với Nguyên Mẫn, hơn nữa nói một câu không thỏa đáng, cuối cùng Thôi Văn Tượng lại bị ngự sử cho là cùng phe phái với quý tộc Quan Lũng, kết luận lại chỉ có hai chữ “Ngu xuẩn”.
Không thể nói Thôi Văn Tượng còn trẻ nên có thể không hiểu biết chính trị, vậy Trương Huyễn kia là cái gì chứ? Chỉ có thể nói Thôi Văn Tượng kế thừa tự phụ, kiêu ngạo của phụ thân mình, lại không có một chút đức tính nên có của một con cháu thế gia, kiên định mà khiêm nhường.
So sánh ra, những người trẻ tuổi Lư Khánh Nguyên, Thôi Nguyên Hàn, Lý Thanh Minh này chân chính là con cháu thế gia, chịu đựng thiết thực, trong quân đội của Trương Huyễn từng bước phát triển, tích lũy kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ đều có thể tự mình đảm đương một phía, trở thành trụ cột tài năng, mà cháu rể tương lai của mình lại là một tên ngu xuẩn ăn chơi trác táng.
Mặc dù suy nghĩ của Bùi Củ đối với Thôi Văn Tượng vô cùng bất mãn, nhưng y phải lợi dụng Bác Lăng Thôi thị để liên hệ với sĩ tộc Hà Bắc, vì vậy bây giờ y tạm thời không muốn hủy bỏ hôn sự này.
Bùi Củ ha hả cười nói:
- Biểu hiện của Văn Tượng tại Lạc Dương không tệ, tuy nhiên ta cảm thấy y thích hợp làm quan tại địa phương hơn, đợi thêm hai năm nữa ta lại nghĩ biện pháp để y có thể đảm nhiệm chức thái thú, trước tiên từ thái thú quận nhỏ từ từ lên, từng bước từng bước làm lớn.
Thôi Triệu vui mừng quá đỗi, nếu như con mình có thể trở thành thái thú, vậy y sẽ nắm chắc phần lớn hơn để trở thành người kế vị gia chủ, mấy năm nay nhận định người kế vị gia chủ của Thôi thị luôn thay đổi, nguyên nhân căn bản chính là Thôi Triệu hy vọng con mình có thể thượng vị, y không tiếc vận dụng quyền lực và toàn bộ tài nguyên của mình để kéo dài nhận định người kế vị gia chủ này.
Hai người hỏi han qua loa một vài câu, Thôi Triệu liền chuyển đề tài, thấp giọng nói:
- Thế thúc nghe nói chuyện xảy ra ở Hà Bắc chưa?
Bùi Củ liền lập tức đoán được nhất định Thôi Triệu là vì sự kiện kia của Bột Hải hội mà đến, y bất động thanh sắc cười nói:
- Gần đây rất nhiều chuyện xảy ra ở Hà Bắc, hiền chất ý chỉ sự kiện gì?
- Hôm nay một vài quan viên sĩ tộc Hà Bắc tụ tập, Lư Trác nói Trương Huyễn bắt được một đám thành viên trọng yếu của Bột Hải hội. Chuyện này thế thúc có nghe nói chưa?
- Hôm nay hiền chất tham gia sĩ tộc Hà Bắc tụ tập sao?
So sánh với sự việc của Thôi Triệu. Bùi Củ lại càng quan tâm hơn quan hệ của Thôi gia và sĩ tộc Hà Bắc, y cũng không hy vọng chiếc cầu mà mình xây dựng trong Hà Bắc cuối cùng lại là một cây cầu gẫy.
Thôi Triệu hơi lúng túng nói:
- Trong khoảng thời gian này thân thể chất nhi không tốt lắm, liền để đệ đệ trong tộc là Thôi Lâm thay ta đi tham gia.
Trong lòng Bùi Củ thực sự có chút không vui, dự đoán của mình quả nhiên không sai. Thôi Triệu không chịu hạ thấp mình để đi tham gia tụ tập của sĩ tộc Hà Bắc, như vậy chỉ sẽ ngày càng bị loại trừ. Cuối cùng sẽ trở thành người ngoài, chính mình làm sao còn có thể trông cậy vào y để đem Bùi gia nhập vào sĩ tộc Hà Bắc đây?
Nhưng dù sao Thôi Triệu cũng là gia chủ, Bùi Củ cho dù là bề trên cũng không trách móc ngay trước mặt. Y nhịn xuống bất mãn trong lòng, lại đem chủ đề lôi vào việc của Bột Hải hội:
- Sự tình ngươi nói ta cũng có nghe qua, hôm trước La Nghệ đưa quân báo tới, trong đó có nhắc tới một chút về chuyện này. Nhưng nội dung rất sơ sài, rốt cục chân tướng như thế nào, chúng ta cũng không biết rõ nữa.
Trầm mặc một lát, Thôi Triệu chậm rãi nói:
- Thế thúc không cảm thấy rằng chuyện này vạch trần dã tâm tự lập binh của Trương Huyễn sao?
Ánh mắt của Bùi Củ là loại lão luyện cay độc, y liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của Thôi Triệu. Muốn lợi dụng mình lật đổ Trương Huyễn, y đương nhiên hiểu được dụng ý của Thôi Triệu.
Trong lòng Bùi Củ không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, đến một cái Công bộ thị lang nho nhỏ không ngờ lại cũng muốn lật đổ Trương Huyễn, lật đổ được Trương Huyễn, Lư Trác mất đi chỗ dựa vững chắc, Thôi Triệu y một lần nữa lại trở thành người đứng đầu sĩ tộc Hà Bắc sao?
Bởi vậy có thể thấy được người này tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy một mẫu ruộng còn ba phần đất của mình trước mắt, căn bản không xứng đáng làm gia chủ của Bác Lăng Thôi thị, bảo sao con của y ngu xuẩn như vậy, quả nhiên là cha nào con nấy.
- Chuyện này vô cùng trọng đại, không có chứng cứ xác thực ai cũng không dám nói bừa, một khi bức Trương Huyễn làm phản, hiền chất, ta và ngươi đều không chịu nổi trách nhiệm này.
Bùi Củ thuận miệng nói một câu liền ngăn chặn lời nói của Thôi Triệu, Thôi Triệu ngây người một lúc lâu, rốt cục y hiểu được thái độ của Bùi Củ, Bùi Củ căn bản là không muốn rước họa vào thân, trong lòng Thôi Triệu tức khắc vô cùng thất vọng.
- Vậy chất nhi không quấy rầy thế thúc, cáo từ trước.
Thôi Triệu đứng dậy cáo từ, nhìn bóng dáng Thôi Triệu đi xa, trong lòng Bùi Củ có chút cảnh giác, ngu xuẩn tự phụ, không biết thức thời, người như thế căn bản không xừng làm gia chủ Thôi gia, sớm hay muộn cũng sẽ bị thay đổi, đám hỏi của mình và Thôi Triệu nhất định phải hoãn lại, cháu gái của mình ngàn vạn lần không thể gả cho một cái cây khô được.
Bùi Củ ngẫm nghĩ một chút, liền gọi tùy tùng đến, mang thư đưa cho y:
- Ngươi đi Thanh Châu một chuyến, mang phong thư này giao cho Trương Huyễn, nhớ kỹ, nhất định phải giao tận tay cho Trương Huyễn.
… . . .
Trên thuyền lớn của tướng quốc, Ngu Thế Cơ chắp tay đứng ở trên mép thuyền, nhìn chăm chú đội Kiêu Quả kỵ binh ở trên bờ, mấy tháng trước đội kỵ binh này vẫn là thần thái sáng láng, nhưng bây giờ lại mang vẻ phờ phạc, uể oải không phấn chấn.
Đương nhiên Ngu Thế Cơ biết vấn đề là ở đâu? Dương Quảng dùng huân quan thay thế tước vị, lại ban cho mỗi người vài thước vải vóc làm phần thưởng, liền coi như hoàn thành xong phân chia quân công trong cuộc chiến Nhạn Môn, sao có thể không khiến nhiều người tức giận đây?
Ngu Thế Cơ cũng biết đây là chủ ý của chính mình đưa ra, nhưng tại sao y lại phải đưa ra chủ ý bẩn thỉu này, bởi vì y nhìn thấu tâm tư của thiên tử, bất quá y chỉ là nói ra ý nghĩ thực sự trong lòng thiên tử mà thôi.
Tuy rằng Ngu Thế Cơ tự mình an ủi như vậy, nhưng trong lòng của y cũng vô cùng sợ hãi, sợ rằng có một ngày quân đội sẽ tạo phản, chính mình cũng sẽ bị xử lý hoàn toàn, hơn nữa hiện tại mình đang nắm quyền, như vậy liền nhận định sẽ phải đứng mũi chịu sào.
- Phụ thân, con đến rồi.
Phía sau truyền đến thanh âm của con cả Ngu Hi, Ngu Thế Cơ gật gật đầu:
- Y hiện tại như thế nào?
- Hồi bẩm phụ thân, thánh thượng y…
Không đợi Ngu Hi nói tiếp, Ngu Thế Cơ liền khoát tay:
- Nơi này không phải nơi để nói chuyện, chúng ta vào trong khoang thuyền rồi nói.
Phụ tử hai người trở vào trong khoang thuyền, Ngu Hi là quan bái phù tỷ lang, nắm giữ ngọc tỷ của thiên tử, vẫn đi theo bên người thiên tử Dương Quảng. Cùng với phụ thân ngồi vào chỗ của mình, lúc này Ngu Hi mới tiếp tục nói:
- Thánh thượng vẫn đắm chìm vào tửu sắc, trí nhớ suy giảm đi rất nhiều, hơn nữa tính tình trở nên vô cùng nóng nảy dễ giận, nghe hoạn quan nói, tối hôm qua đến hoàng hậu cũng bị y chửi mắng thậm tệ.
- Vì sao?
Ngu Thế Cơ thực sự cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng bị chửi mắng thậm tệ.
Ngu Hi thở dài:
- Vẫn là vì Tiêu tướng quốc, thánh thượng mắng bọn họ là Tiêu gia họa quốc, nói các thế gia trong thiên hạ làm loạn là bắt đầu do Tiêu gia.
Một lúc lâu Ngu Thế Cơ không nói gì, từ sau khi trở về từ quận Nhạn Môn, thánh thượng dường như thay đổi hoàn toàn, nôn nóng dễ giận, đầu tiên Ngu Thế Cơ nghĩ rằng thánh thượng là vì bị quân Đột Quyết vây khốn kích thích nên mới như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, thánh thượng không chỉ là nóng nảy dễ giận, hơn nữa còn bắt đầu đắm chìm vào trong tửu sắc, không hỏi đến chính vụ, Ngu Thế Cơ dần dần ý thức được, thánh thượng đúng là đã hoàn toàn mất đi lòng tin vào Đại Tùy rồi, có điểm cam chịu rồi.
Vấn đề lớn nhất trước mắt là triều đình mất đi khống chế với các quận trong thiên hạ, điển hình nhất chính là sự kiện thánh thượng hạ chỉ yêu cầu tất cả các quận trong vòng ba mươi ngày mang binh tụ tập vào Trác quận, chuẩn bị tấn công lại Cao Câu Ly lần nữa, kết quả không quận nào quan tâm.
Ngay sau đó lại hạ chỉ truyền gọi thái thú các quận vào kinh thành, kết quả chỉ có vài thái thú vùng Hà Lạc, các quận khác thì tìm đủ loại lý do không đến, hơn nữa thuế phú năm nay ở các nơi đều sụt, biết rõ các nơi làm giả triều đình cũng không làm gì được, hiện tại triều đình chỉ có thể sống bằng tiền lúc trước qua ngày.
- Phụ thân!
Ngu Hi thấp giọng hỏi:
- Hiện tại các quan viên đều lưu truyền một sự kiện, nói Trương Huyễn đã bắt được toàn bộ thành viên Bột Hải hội, hắn lại không chịu báo lên triều đình, không biết tin tức này là thật hay giả?
Ngu Thế Cơ khẽ hừ một tiếng, mở ra một vài tấu chương trên bàn, đây là một vài quan viên Thanh Châu cáo trạng Trương Huyễn bắt giữ được thành viên Bột Hải hội nhưng lại âm thầm làm giao dịch với Bột Hải hội, chỉ có đều các tấu chương này đều bị y giữ lại, cũng không lưu truyền ra ngoài.
Ngu Thế Cơ rất rõ ràng lời đồn đại của con trai là từ đâu tới, hẳn là phần quân báo hôm trước của La Nghệ, không có thông qua chính mình mà trực tiếp mang đến chỗ Yến vương, vì vậy các loại lời đồn đều nổi lên bốn phía.
Ngu Thế Cơ lạnh lùng nói:
- Nhất định điều này là do các đồng liêu hỏi ngươi đi! Loại chuyện này ngươi không cần biết, biết rõ quá nhiều đối với ngươi càng không tốt.
- Vâng! Con không dám hỏi nữa.
Đúng lúc này truyền đến bẩm báo của thị vệ ngoài cửa:
- Khởi bẩm Ngu tướng quốc, Yến vương cho mời qua, nói là có chuyện trọng yếu cần bàn bạc.
Ngu Thế Cơ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đã biết, ta qua ngay.
Từ sau khi Dương Quảng trở về từ quận Nhạn Môn, chính vụ hàng ngày đều ném cho trưởng tôn Dương Đàm xử lý, trên cơ bản là y không hỏi đến chính vụ nữa rồi, nhưng dù sao Dương Đàm vẫn không có danh hiệu giám quốc thái tôn, quyền lớn trong triều đình vẫn do Ngu Thế Cơ nắm giữ, quyền lực trong Lại bộ thì do Bùi Củ khống chế vững chắc, mà binh quyền thì vẫn đang nằm trong tay thiên tử Dương Quảng.
Dương Đàm chỉ phê duyệt chính vụ, nếu có một chút ngờ vực thì Dương Quảng cũng không quản, chỉ nói một câu là cùng thảo luận xử lý với các trọng thần, liền đẩy đi sạch sẽ.
Mặc dù Dương Đàm vô cùng căm hận Ngu Thế Cơ, nhưng y cũng không có cách nào, trừ phi hoàng tổ phụ tước đoạt quyền lực của Ngu Thế Cơ, nếu không y chỉ có thể viết lên ý kiến của mình dưới lời phê của Ngu Thế Cơ, nhưng ý kiến của y lại không có chút quan trọng gì.
Dương Đàm ngồi trong khoang thuyền đọc lại lần nữa quân báo của La Nghệ, đây là quân báo của La Nghệ đưa lên hoàng tổ phụ, vì vậy trực tiếp đưa đến nơi này của y, không ngờ trong quân báo nói Trương Huyễn quét sạch hang ổ của Bột Hải hội, mới khiến cho Bột Hải hội rút khỏi U Châu, điều khiến Dương Đàm suy nghĩ vạn lần là Trương Huyễn phá được hang ổ của Bột Hải hội, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Vậy tại sao Trương Huyễn lại không đưa quân báo tới?
Lúc này, thị vệ bên ngoài cửa khoang bẩm báo:
- Điện hạ, Ngu tướng quốc đã đến.
Dương Đàm chán ghét nhíu mày:
- Để y vào!
Một lát sau, Ngu Thế Cơ vội vàng đi đến, khom người thi lễ:
- Thần Ngu Thế Cơ tham kiến Yến vương điện hạ, chúc điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
- Được rồi, không cần phải nói thiên tuế gì đó với cô.
Dương Đàm lạnh lùng nói:
- Cô không thích nghe!
Ngu Thế Cơ đã sớm tập thành thói quen với thái độ ác liệt của Dương Đàm, nhưng y cũng không có để trong lòng, một tên tiểu tử thối, lấy cái gì đấu cùng mình?
- Không biết điện hạ tìm vi thần có chuyện gì?
Dương Đàm cầm quân báo của La Nghệ vỗ mạnh lên bàn một cái:
- Có phải Ngu tướng quốc muốn che giấu cái gì với cô hay không?