“Đại vương, đối phương không có lính cung nỏ!” Một gã thám tử chạy lên hô lớn.
Cao Khai Đạo ngửa mặt lên trời cười to, rút chiến đao thét ra lệnh: “Xuất kích!”
‘Thùng! Thùng! Thùng!’ Tiếng trống gõ vang rung động trời đất.
Quân đội của Cao Khai Đạo chợt phát động thế công, hai vạn quân đội chia làm ba đại trận, rợp trời rợp đất hướng phía Tùy quân giết tới, tiếng hò hét, tiếng rống, tiếng vó ngựa chạy chồm vang vọng cánh đồng.
Dưới lá cờ lớn, trận doanh Tùy quân vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, nhưng ở sau lưng lá cờ lớn, năm ngàn binh sĩ Tùy quân bắt đầu nhanh chóng biến hóa vũ khí, bọn họ đem trường mâu đặt xuống đất, từ phía sau tháo trường cung, rút ra từng mũi tên quân đội, giơ cung cài tên, mũi tên dài bày ra góc 45 độ hướng chéo về phía trước, đầu tên nanh sói sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh.
Trương Huyễn ngồi trên lưng ngựa, nhìn chăm chú phương xa hai vạn tặc quân càn quét đến, một vạn trung quân như cơn sóng mãnh liệt, ở trên cánh đồng phập phồng chạy chồm. Trong mắt Trương Huyễn cũng lộ ra ý cười lạnh như băng, hắn đã sớm vứt bỏ đọ sức với đọ máu đơn thuần, trừ năng lực đánh nhau trên chiến trường của binh sĩ, hắn đồng thời còn chú trọng vận dụng chiến thuật cùng sách lược.
Hắn từ năm Đại Nghiệp thứ chín đã qua lại với các lộ loạn phỉ, đối với đặc điểm tác chiến của loạn phỉ hắn sớm rõ như lòng bàn tay, trước mắt cánh quân này của Cao Khai Đạo thoạt nhìn như lũ bất ngờ bộc phát, thế tới hung mãnh, nhưng bọn hắn lại không có sức duy trì.
Chỉ cần suy yếu hữu hiệu sĩ khí loạn phỉ, sức chiến đấu của bọn chúng sẽ theo sĩ khí biến mất mà giảm mạnh, cung tiễn bắn không thể nghi ngờ chính là thủ đoạn đả kích tốt nhất.
Phía sau, Tần Dụng có chút khẩn trương, hắn thấp giọng nhắc nhở Trương Huyễn: “Đại soái, tặc quân đã tiến vào hai trăm bước!”
Trương Huyễn gật gật đầu, chiến thuật của bọn họ đã trải qua huấn luyện đầy đủ, sẽ tuyệt không thất thủ.
Bụi đất bay lên, vàng mù mịt đầy trời, quân đội của Cao Khai Đạo càng chạy càng gần. Hai trăm bước, một trăm năm mươi bước, một trăm hai mươi bước, một trăm bước... Đã dần dần tới gần tầm bắn sát thương của trường cung.
Đúng lúc này, Tùy quân phát động cung trận, ở trong một trận tiếng trống trận, hàng chiến kỳ thứ nhất che giấu cung binh nằm đổ hết, một chuỗi gió giật vang, năm ngàn mũi tên quân đội bay lên trời, ở không trung bày thành một mảng mưa tên dày đặc, phát ra tiếng vang quỷ dị, gào thét hướng đỉnh đầu tặc quân bắn tới.
Mấy ngàn tặc quân chạy dẫn đầu nhất thời người ngã ngựa đổ, tên dài bắn thủng mũ giáp, đầu người nháy mắt bị bắn thủng, tuy minh quang khải giáp bảo vệ hữu hiệu chỗ yếu hại của binh sĩ, nhưng cánh tay, đùi, cổ, khuôn mặt không được khải giáp bao trùm đều thành đối tượng mũi tên tiến công.
Trên trăm con chiến mã xen lẫn ở trong đội ngũ cũng bị bắn trúng, hí thảm ngã xuống, đem binh sĩ trên ngựa đè chặt ở dưới thân, một trận mưa tên đã giết hơn sáu trăm binh sĩ, khiến sự kiêu ngạo điên cuồng của quân đội Cao Khai Đạo bị kiềm chế.
Bọn hắn vẫn chưa dừng sự tiến công, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tiếp tục hướng trận doanh Tùy quân giết tới. Lúc này, đợt mưa tên thứ hai lại đánh úp lại, lại là một mảng người ngã ngựa đổ. Giờ phút này, bộ đội tiên phong của bọn hắn cách đại doanh Tùy quân đã không đủ năm mươi bước.
“Bắn tiếp!”
Trương Huyễn lớn tiếng thét ra lệnh. Trong lòng hắn rất rõ, ở trong huấn luyện hoàn toàn có thể bắn ba lượt, mà trong năm mươi bước có thể bắn thủng áo giáp.
Lượt tiễn trận thứ ba mấu chốt nhất của Tùy quân đã phát động, một trận tiếng trống gõ vang, năm ngàn cây trường cung đồng thời bắn, một mảng mưa tên dày đặc bay lên trời, ở không trung hình thành một đám mây tên màu đen thật dài, nháy mắt biến thành điểm đen, rợp trời rợp đất hướng phía tặc quân đón đầu bắn tới.
Nỏ tiễn Tùy quân hùng bá thiên hạ, không chỉ có tầm bắn xa, hơn nữa lực đạo mạnh mẽ, ở trong năm mươi bước, cho dù là minh quang khải giáp cũng không ngăn được, nhất là bắn từ không trung, tên khi hạ xuống càng chứa trọng lực bản thân, khiến minh quang khải của binh sĩ của Cao Khai Đạo thành bài trí.
Binh tiễn như mưa rơi gào thét mà đến, dày đặc khiến người ta không thở nổi. Tên dài xẹt xẹt hạ xuống, binh tiễn xuyên giáp lực đạo mạnh mẽ mà trầm trọng xuyên thủng giáp da của bộ binh, các binh sĩ ùn ùn trúng tên ngã xuống đất, tiếng kêu rên khắp nơi. Binh sĩ của Cao Khai Đạo giống như hoa màu bị bão tố tàn phá, ngã xuống từng mảng, huyết quang văng khắp nơi, từng người kêu rên bi thảm chết đi, sĩ khí quân địch kịch liệt biến mất, bọn hắn bắt đầu dao động, tháo chạy, tản ra, giống như gió mạnh thổi phá mây đen, chỉ một thoáng mây tan mù tán.
“Rút lui!” Cao Khai Đạo thấy binh sĩ tử thương thảm trọng, không thể không hạ lệnh rút lui, tặc quân rút lui về phía sau như thủy triều.
Đợt tiến công thứ nhất của quân đội Cao Khai Đạo bị tan rã, bọn hắn bị đả kích nặng nề, Tùy quân chỉ bắn ra ba lượt tên, hai vạn quân đội đã giảm quân số mười lăm phần trăm, gần ba ngàn người tử thương.
Cao Khai Đạo ở phía sau xem cuộc chiến hít ngược ngụm khí lạnh, hắn lần đầu tiên lĩnh giáo chiến thuật biến ảo của Trương Huyễn, từ trường mâu binh chợt biến thành cung binh, quân đội huấn luyện hoàn mỹ vượt xa mình. Hắn rốt cuộc hiểu quân đội của Trương Huyễn vì sao có thể trăm trận trăm thắng, ở chỗ huấn luyện, huấn luyện các loại chiến thuật, có thể ở trong nháy mắt thay đổi tận tình phát huy trên chiến trường, cái này khiến lòng tin của Cao Khai Đạo bắt đầu nhanh chóng hạ thấp.
Lòng tin của chủ tướng Cao Khai Đạo còn biến mất, càng không cần nói binh sĩ bình thường, sĩ khí vốn dâng cao ở dưới cung tiễn mạnh mẽ của Tùy quân nhanh chóng biến mất, khẩu hiệu giết địch vừa rồi kêu vang dội như núi cũng theo đó tan thành mây khói, mỗi người đều thấp thỏm bất an cân nhắc đường lui của mình.
Những binh sĩ này phần lớn đều là nông dân bình thường đến từ Hà Bắc, muốn đến Liêu Đông kiếm một khoản tiền, nhưng hiện tại đối mặt quân đội Trương Huyễn uy chấn thiên hạ, giữ mạng mình như thế nào mới là đại sự hạng nhất bọn hắn quan tâm.
Lúc này, trận doanh Tùy quân phát ra vài tiếng vang lớn, chỉ thấy mấy điểm đen bay đến không trung, bỗng vỡ vụn ra, không trung bay lả tả rải ra hiện rất nhiều tờ giấy bằng bàn tay, đây là máy bắn đá Tùy quân bắn ra đạn giấy, nhiều tới mấy ngàn tờ.
Những tờ giấy này bị gió thổi đến trên trận địa quân đội Cao Khai Đạo, rất nhiều người đều nhặt được. Bọn họ truyền xem cho nhau, trong quân đội vang lên một mảng tiếng khe khẽ nói nhỏ, có binh sĩ biết chữ đọc ra lời nói bên trên, trong mắt mỗi người đều chớp động ánh mắt phức tạp, rất nhiều người đều thể hiện ra tim đập thình thịch.
Có người đem tờ giấy đưa cho Cao Khai Đạo, chỉ thấy bên trên viết: ‘Thanh Hà thông thủ Trương Huyễn kính báo toàn bộ huynh đệ Hà Bắc, cha mẹ vợ con các ngươi đều đã dời đến Tề quận và quận Bắc Hải, đều chờ đợi các vị về nhà đoàn tụ, chỉ cần các ngươi đầu hàng, ta lấy danh nghĩa Hà Bắc chiêu thảo sứ bảo các vị hương thân bình an, phân phối đất đai cùng gia viên, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không, Liêu Đông sẽ là bãi tha ma của các ngươi.’