“Khốn kiếp!”
Cao Khai Đạo nổi trận lôi đình, đem tờ giấy xé nát, hắn thấy sĩ khí đã bắt đầu dao động, lập tức hạ lệnh: “Tiến công!”
Mệnh lệnh tiến công truyền xuống, tiếng trống thúc giục chiến lập tức gõ vang, ‘Thùng! Thùng! Thùng!’ binh sĩ tặc quân bắt đầu một lần nữa hò hét chạy đi, nhưng sĩ khí đã hạ rõ rệt, tốc độ chạy so với vừa rồi chậm đi không chỉ một nửa, rất nhiều người đều là mang theo sự bất đắc dĩ hướng phía trước xung phong.
Trương Huyễn lạnh lùng cười lên, quả thực như Lý Tĩnh nói, đối phương không cường đại, một khi sĩ khí biến mất, sức chiến đấu của bọn hắn thua xa Tùy quân, khó trách bọn hắn một tháng cũng không đánh hạ nổi Liễu Thành, chỉ là một đám ô hợp trang bị hoàn mỹ mà thôi.
“Xuất kích!”
Trương Huyễn cũng chợt hạ đạt mệnh lệnh xuất kích, “Giết!” Một vạn binh sĩ Tùy quân phẫn nộ hò hét, như sóng lớn vỡ đê, mãnh liệt hướng phía quân đội Cao Khai Đạo ngoài hai trăm bước giết tới.
Hai quân ầm ầm va chạm, chiến đao chặt chém, trường mâu đâm. Máu thịt hai bên bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảng.
Đặc biệt năm trăm trọng giáp bộ binh như một nắm đấm sắc bén, trường đao như bức tường đẩy lên, không gì cản nổi, giết cho tặc quân người ngã ngựa đổ, đầu trận tuyến hỗn loạn.
Tuy quân đội Cao Khai Đạo là nhân số gấp hai có thừa Tùy quân, nhưng bọn hắn vẫn không thể chắn được thế công sắc bén của Tùy quân, bị giết cho liên tiếp bại lui, hỗn loạn không chịu nổi. Cao Khai Đạo kêu đến khàn cả giọng, vẫn khó có thể ổn định đầu trận tuyến quân đội.
Tô Định Phương dẫn ba ngàn quân cánh phải kịch chiến với cánh trái quân địch, tuy Tô Định Phương là lần đầu một mình đảm đương một phía dẫn quân tác chiến, nhưng hắn không luống cuống, mà là đặc biệt dũng mãnh, làm gương cho binh sĩ, dẫn ba ngàn huynh đệ kịch chiến với quân địch.
Tô Định Phương tuy là chủ tướng cánh trái, nhưng hắn chủ yếu phụ trách phối hợp, tác chiến cụ thể thì do ba gã thiên tướng phụ trách. Bọn họ đều dẫn một ngàn quân từ ba phía hướng tặc quân tiến công.
Chiến mã chạy nhanh, Tô Định Phương liếc thấy chủ tướng cánh trái đối phương, cách hắn khoảng trăm bước. Tô Định Phương trong lòng mừng thầm, lập tức đem đao treo trên yên, rút xạ điêu bảo cung, cầm hai mũi tên nanh sói, cắn một mũi, một mũi tên khác đặt lên dây cung, kéo cung như trăng tròn, từ bên cạnh bắn đi một mũi tên.
Một mũi tên này vừa ác vừa chuẩn, trúng cổ tướng địch Hàn Chí Minh, Hàn Chí Minh kêu hự một tiếng, từ trên ngựa ngã xuống. Thân binh của hắn sợ hãi, vội vàng cứu hắn dậy, không ngờ mũi tên thứ hai của Tô Định Phương ‘Vù!’ bắn tới. Hàn Chí Minh vô lực trốn tránh, bị một mũi tên bắn thủng trán, chết ngay tại chỗ.
Cánh trái quân Cao Khai Đạo mất đi chủ tướng, lòng quân nhanh chóng tán loạn, trong hỗn loạn có binh sĩ bắt đầu chạy trốn.
Lúc này, một giáo úy chạy vội tới trước mặt Cao Khai Đạo bẩm báo: “Đại vương, cánh trái không chống đỡ được, Hàn tướng quân đã mất!”
Cao Khai Đạo chấn động, vội vàng thét ra lệnh: “Truyền hậu quân trợ giúp cánh trái!”
Tặc quân vung lệnh kỳ, năm ngàn hậu quân ở xa xa cắm cờ lập tức hướng cánh trái sắp tan tác chạy đi, vãn hồi thế cục nguy cấp.
Trương Huyễn thấy rõ, hậu quân kẻ địch đã xuất, hắn chờ đợi chính là giờ khắc này. Hắn lập tức thét ra lệnh: “Truyền lệnh kỵ binh xuất kích!”
“Ô —— ô —— “
Mấy chục cái kèn sừng hươu vang lên trầm thấp, thanh âm quanh quẩn cánh đồng. Lúc này, xa xa xuất hiện một đường đông nghìn nghịt, càng lúc càng gần, mặt đất bắt đầu run rẩy lên, không bao lâu, một mũi kỵ binh Tùy quân ba ngàn người từ sau lưng quân đội Cao Khai Đạo đánh tới.
Kỵ binh Tùy quân đột nhiên giết ra khiến Cao Khai Đạo thất thố không kịp đề phòng, hắn bị dọa hồn phi phách tán, bỗng phát hiện mình thế mà không thể ứng đối, nếu hậu quân của hắn còn chưa xuất động, hắn có thể ra lệnh hậu quân khẩn cấp đối kháng, lấy cung nỏ hoặc là ném đoản mâu dày đặc để ngăn cản thế tiến công của Tùy quân, sau đó lại điều chỉnh binh lực, vây công kỵ binh Tùy quân, có lẽ hắn còn có một đường sinh cơ.
Nhưng hiện tại hậu quân của hắn đã đưa vào chiến đấu, trong tay hắn đã không còn sót lại bao nhiêu quân, bất đắc dĩ, chỉ đành vội ra lệnh: “Trung quân quay đầu, nghênh chiến Tùy quân!”
Vô luận Cao Khai Đạo điều binh khiển tướng thế nào, hắn cũng không thể vãn hồi kết cục thất bại, quân đội của hắn đã mất hết sĩ khí, lòng quân sụp đổ, không có ai nghe hắn chỉ huy nữa, Tùy quân sát khí không thể ngăn cản cùng thanh thế như núi sập đất nứt khiến tặc quân sợ vỡ mật, bọn hắn tranh nhau chạy trốn, binh bại như núi đổ, kẻ đầu hàng vô số kể, Cao Khai Đạo thấy tình thế không ổn, dẫn dắt mấy chục thân vệ chạy trốn hướng tây...
Một cuộc đại chiến tanh máu ở sau khi giằng co hơn một canh giờ đã kết thúc, một trận chiến này Tùy quân thương vong hơn ngàn người, nhưng cũng sáng tạo chiến tích huy hoàng, giết địch sáu ngàn, bắt được hơn một vạn bảy ngàn người, chỉ có hơn một ngàn người chạy thoát chiến trường.
Bùi Hành Quảng dẫn kỵ binh tiếp tục đuổi theo tặc binh, Tùy quân thì bận rộn quét dọn chiến trường, từng đội tù binh ủ rũ bị binh sĩ Tùy quân áp giải đi về phía trong huyện Yến Thành, các loại binh giáp thu được chồng chất như núi.
Trương Huyễn tới trước khôi giáp chồng chất, thu được hai vạn bộ khôi giáp, toàn bộ đều là minh quang khải giáp. Minh quang khải giáp không phải là bì giáp hoàn toàn, mà là dùng thép tốt chế tạo mà thành mấy mảnh mỏng, bảo vệ mấy chỗ yếu hại.
Đặc biệt mảnh giáp thép tốt trước sau ngực bụng, hầu như có thể bảo vệ toàn bộ chỗ yếu hại của binh sĩ.
Minh quang khải giáp bởi vì giá trị chế tạo cực cao, cho nên ở Tùy quân cũng chỉ có Kiêu Quả quân mặc giáp trụ, quân đội bình thường cũng chỉ có thể quan quân lữ soái trở lên có thể mặc. Lô minh quang khải giáp này là vật chiến tranh Cao Lệ lần thứ hai để lại, chiến dịch Cao Lệ lần thứ hai bởi vì Dương Huyền Cảm tạo phản, khiến thiên tử Dương Quảng từ Liêu Đông vội vã rút quân, dẫn tới lượng lớn quân tư lương thực không thể chở đi, rơi hết vào trong tay Cao Lệ.
Trương Huyễn mấy năm trước ở Bắc Hải đánh đắm ba mươi vạn kiện binh giáp là vật tư chiến dịch Cao Lệ lần đầu tiên, khôi giáp chủ yếu lấy giáp da làm chủ.
Mà chiến dịch Cao Lệ lần thứ hai trang bị binh giáp tốt hơn nhiều, trong kho hàng trấn Trữ Xa ở Liêu Đông có mười vạn bộ minh quang khải giáp hoàn toàn mới, kết quả rơi hết vào trong tay người Cao Lệ, Cao Khai Đạo cũng bởi người Cao Lệ ủng hộ mạnh mẽ mà chiếm được ba vạn bộ binh giáp minh quang khải, nhưng cuối cùng lại thành toàn Trương Huyễn.
“Đại soái, bắt được một người Cao Lệ!” Một binh sĩ chạy tới bẩm báo.
Trương Huyễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười mấy binh sĩ áp giải một nam tử mặc trường bào đi tới. Nam tử này ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt ngạo mạn, hắn nhìn thoáng qua Trương Huyễn, đầu lại ngẩng lên, không nói một lời.