Lúc này, giáo úy bắt được hắn tiến lên bẩm báo, “Khởi bẩm đại soái, người này trà trộn ở trong tù binh, bị tù binh khác báo lên, hắn tên Ninh Thọ Đức, người Cao Lệ, là quân sư của Cao Khai Đạo.”
“Quân sư?”
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, nói với Ninh Thọ Đức: “Ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng quân sư, quân sư thế mà không phòng thủ được kỵ binh của ta, để người ta chê cười!”
Ninh Thọ Đức rốt cuộc nhịn không được lạnh lùng nói: “Ta biết quân đội các ngươi sẽ từ đường thẳng bắc thượng, nhưng Cao Khai Đạo thật sự ngu xuẩn, không chịu nghe theo ta khuyên bảo, làm cho hai mặt thụ địch, cái này có gì quan hệ với ta?”
“Ngươi tên Ninh Thọ Đức?” Trương Huyễn lại hỏi.
Ninh Thọ Đức đã đáp lời Trương Huyễn, liền không ngạo mạn không thèm để ý nữa, trong lòng hắn rõ, đối phương tạm thời còn chưa muốn giết hắn, trong lòng hắn có một tia hy vọng lấy lại tự do.
“Phải thì làm sao?” Ninh Thọ Đức hừ lạnh một tiếng.
“Vậy ngươi hẳn biết ta là ai?” Trương Huyễn lại thản nhiên nói.
“Ta sao có thể không biết, trên dưới Cao Lệ đều hận không thể giết ngươi cho sướng, đặc biệt chủ nhân nhà ta, hận ngươi thấu xương!”
“Chủ nhân của ngươi hẳn chính là Uyên Thái Tộ đi!”
Ninh Thọ Đức ý thức được mình nói lỡ, hắn âm thầm ảo não, xoay đầu đi không thèm để ý tới Trương Huyễn nữa.
Trương Huyễn lại cười cười, “Ngươi không cần hối hận gì, ta sớm đã biết Uyên Thái Tộ đang có ý đồ với Liêu Đông, chỉ là một ngày còn Trương Huyễn ta, hắn bỏ cái ý đó đi, ta cũng không giết ngươi, giữ lại ngươi ta dùng vào việc khác.”
~~~~
Bùi Hành Quảng dẫn kỵ binh một đường đuổi theo bại binh, hắn nhận được mệnh lệnh của Trương Huyễn, chỉ cần đầu hàng liền có thể tha cho bọn chúng một mạng.
Bởi vậy hắn không ngừng phái người đem tù binh đuổi được đưa về Yến Thành huyện, lúc chạy tới huyện Liễu Thành, bên người hắn chỉ còn lại có hai ngàn kỵ binh.
Lúc này, phía trước xuất hiện một mũi Tùy quân, số lượng khoảng trăm người, một gã đại tướng cầm đầu dáng người khôi ngô, tướng mạo thô, tay cầm một thanh bản môn đại đao. Hắn phóng ngựa tiến lên hô to: “Là quân đội của chiêu thảo sứ Trương tướng quân phải không?”
“Đúng vậy!”
Bùi Hành Quảng cao giọng nói: “Ta chính là Hùng vũ lang tướng Bùi Hành Quảng dưới trướng Trương soái, người tới là ai?”
Người tới chính là chủ tướng Liễu Thành Lô Xích Phong, hắn nghe nói đối phương là mãnh tướng Bùi Hành Quảng danh chấn thiên hạ, trong lòng kính nể, vội vàng thi lễ nói: “Tại hạ Lô Xích Phong, là tướng thủ thành Liễu Thành, nghe uy danh Bùi tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, may mắn ba đời của Lô mỗ.”
Bùi Hành Quảng làm người kiêu ngạo, hắn nghe nói đối phương biết mình, trong lòng rất thoải mái, liền hỏi: “Ta là đến đuổi theo bọn Cao Khai Đạo, Lô tướng quân cũng tung tích hắn không?”
Lô Xích Phong thở dài, “Ta chính là chuẩn bị đi nói cho chiêu thảo sứ tướng quân, tình huống có chút quỷ dị, ta cũng không biết là duyên cớ gì?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cao Khai Đạo sáng sớm dẫn quân đi Yến Thành nghênh chiến, nhưng hắn lại âm thầm phái sáu ngàn quân mai phục ở ngoài Liễu Thành, chuẩn bị phục kích chúng ta, nhưng bị chúng ta nhìn thấu, chúng ta từ đầu tới cuối đóng cửa không ra, nhưng ngay tại nửa canh giờ trước, một mũi kỵ binh U Châu khoảng ba ngàn người lại xuất hiện, bọn họ thế mà lại mang theo sáu ngàn người này đi hướng nam, Cao Khai Đạo các ngươi đuổi theo cũng trong đội ngũ này, có người đã nhìn thấy hắn.”
Bùi Hành Quảng thầm cả kinh, vội hỏi: “Tướng quân làm sao biết là quân đội U Châu?”
“Đại tướng cầm đầu ta nhận thức, là tướng tâm phúc Phan Luân của La Nghệ, đóng ở quận Ngư Dương, cho nên ta biết đối phương là U Châu quân.”
Bùi Hành Quảng tuy tranh cường háo thắng, nhưng hắn dù sao không phải người lỗ mãng, U Châu quân xuất hiện khiến tình thế trở nên phức tạp, hắn không thể tự tiện hành động, phải lập tức bẩm báo đại soái.
Huống hồ đối phương có chín ngàn người, còn có ba ngàn kỵ binh, bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ. Bùi Hành Quảng trầm ngâm một lát nói: “Chúng ta giữ được huyện Liễu Thành trước, ta theo tướng quân đi Liễu Thành, ta đồng thời lại phái người cho chủ soái nhà ta biết!”
Lô Xích Phong mừng rỡ, hắn chỉ lo lắng Liễu Thành binh lực không đủ, có kỵ binh của Bùi Hành Quảng, Liễu Thành liền có thể kê cao gối ngủ ngon rồi.
“Đa tạ tướng quân giúp đỡ, chúng ta về Liễu Thành đi.”
Bùi Hành Quảng phái người đi truyền tin cho Trương Huyễn, hắn thì theo Lô Xích Phong chạy hướng Liễu Thành.
~~~~
Giữa trưa hôm sau, Trương Huyễn dẫn năm ngàn binh sĩ đến Liễu Thành, tướng thủ thành Lô Xích Phong và thái thú Đặng Cảo ở cửa thành nghênh đón Trương Huyễn đã đến.
Trương Huyễn đại bại Cao Khai Đạo, mang đến rung động thật lớn cho hai người, làm bọn họ tâm phục khẩu phục. Một mặt khác U Châu quân đã đón đi tàn quân của Cao Khai Đạo, trong lòng hai người cũng vô duyên vô cớ thêm một phần lo lắng Cao Khai Đạo sẽ ngóc đầu trở lại. Cho nên đối với Trương Huyễn đến, bọn họ ôm kỳ vọng rất lớn.
Hai người tiến lên hành lễ, “Chiêu thảo sứ tướng quân cứu lại Liêu Đông tình thế nguy hiểm, chúng ta vô cùng cảm kích!”
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đáp lễ thành khẩn nói với hai người: “Lô tướng quân và Đặng sứ quân tử thủ Liễu Thành, khiến Liêu Đông chưa rơi vào tay tặc nhân, công ở xã tắc, trong lòng Trương Huyễn chỉ có kính nể!”
“Tướng quân quá khen rồi, mời vào thành nói chuyện.”
Trương Huyễn đem quân đội giao cho Bùi Hành Quảng thống soái, hắn theo hai người vào thành, trong thành khắp nơi đều chất đống các loại vật thủ thành, gỗ lăn, máy bắn đá bán thành phẩm, binh khí hư hao, tên gãy vân vân. Trên thành dưới thành có từng đám dân phu cùng binh sĩ mỏi mệt đứng, bọn họ thấy Trương Huyễn dẫn đại đội viện quân vào thành, đều nhịn không được cùng nhau hoan hô lên.
Lô Xích Phong cảm khái nói: “Chúng ta và Cao Khai Đạo kịch chiến một tháng, không có viện quân, không có hi vọng, mọi người đều sắp tuyệt vọng rồi, nếu không phải Trương tướng quân đến, tất cả chúng ta đều phải chết không thể nghi ngờ, mọi người đối với tướng quân đều vô cùng cảm kích.”
Trương Huyễn hướng mọi người phất phất tay, lại cười ha ha nói với Lô Xích Phong: “Mọi người đều là Tùy thần, đây là việc trong phận sự của ta, tướng quân không cần để ở trong lòng.”
Tuy là nói như vậy, Đặng Cảo so với Lô Xích Phong nhìn vấn đề càng thêm thấu triệt. Trương Huyễn là Hà Bắc chiêu thảo sứ, không phải Liêu Đông chiêu thảo sứ, không có ý chỉ thiên tử, Trương Huyễn tự tiện dẫn quân giết đến Liêu Đông chính là vượt quyền nghiêm trọng, đây là việc triều đình tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Đặng Cảo liền mơ hồ đoán được Trương Huyễn dẫn quân vào Liêu Đông dụng ý rất sâu, không phải đơn giản như hắn nói, nhưng Đặng Cảo cũng không phải người cổ hủ, Trương Huyễn đánh bại Cao Khai Đạo, bảo vệ tính mạng bọn họ, như vậy khiến Đặng Cảo cũng mang lòng cảm kích, chỉ cần Trương Huyễn làm không quá trắng trợn, hắn cũng nguyện nghe theo Trương Huyễn an bài.