Trên nội đường, Lý Uyên đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Tết Trung Nguyên là ngày tộc tế lớn thứ hai gần với năm mới, hắn đặc biệt xin phép chạy về Trường An hiến tế phụ tổ. Lý Uyên đương nhiên biết đêm nay là ngày phủ Võ Xuyên thành lập, rất quan trọng, nhưng Lý Uyên châm chước mãi, vẫn quyết định để từ đệ Lý Thần Thông thay mình tham gia lần nghi thức thành lập này.
Lúc này, dưới sảnh truyền đến một tiếng ho khan nhẹ nhàng, ngay sau đó là thanh âm Đậu Uy, “Thúc Đức đến đây bao lâu rồi?”
Lý Uyên vội bước lên phía trước khom người thi lễ, “Tiểu chất vừa tới không bao lâu, tham kiến Nhị thúc!”
Lý Uyên tuy là cháu rể Đậu Uy, nhưng Đậu Lý hai nhà là thế giao, Lý Uyên xưng hô Đậu Uy là thế thúc cũng không có gì không ổn.
Đậu Uy khoát tay, “Ngồi xuống đi!”
Hai người ngồi xuống, hai thị nữ dâng trà cho bọn họ. Đậu Uy uống ngụm trà hỏi: “Hiền chất sao không tham gia phủ Võ Xuyên thành lập đêm nay?”
“Hồi bẩm Nhị thúc, tiểu chất vốn muốn tới tham gia, nhưng châm chước lặp đi lặp lại, liền có chút băn khoăn.”
“Băn khoăn cái gì?” Đậu Uy truy hỏi.
“Tiểu chất biết thiên tử nhất định có nội ứng ở trong quý tộc Quan Lũng, tiểu chất có quân chức trong người, nếu bị thiên tử biết tiểu chất tham gia lần nghị sự này, chỉ sợ đối với ta rất bất lợi, sẽ phá hư kế hoạch của ta.”
Trong lòng Đậu Uy âm thầm khen ngợi, Lý Uyên thận trọng là rất cần thiết. Bọn họ đều là nhàn quan, cho dù bị Dương Quảng biết được cũng không sao cả, nhưng Lý Uyên khác, hắn là Hà Đông chiêu thảo sứ, một khi thiên tử biết hắn đang phản Tùy, tất nhiên sẽ bãi miễn hắn, khiến cố gắng mấy năm qua của Lý Uyên trôi theo dòng nước.
Đậu Uy liền không nhắc việc này nữa, chuyển đề tài hỏi: “Tình huống Kiến Thành thế nào?”
“Nó hiện tại không tệ, đã thành lập căn cơ ở vùng huyện Hà Nội, trong tay có được hai vạn năm ngàn tinh nhuệ, một khi chúng ta khởi binh ở Thái Nguyên, cánh quân này sẽ là tiền vốn của chúng ta, nhiều năm cố gắng như vậy không uổng phí.”
Đậu Uy gật gật đầu, “Không ngờ được nó một văn nhược thư sinh lại có thể làm thành một phen sự nghiệp, ta nghĩ nó hẳn là rất khác với trước kia rồi.”
“Quả thật như thế!”
Lý Uyên không chút che dấu khen ngợi đối với con trưởng, “Có thể nói nó đã thay da đổi thịt, trở nên trầm ổn mà có quyết đoán, ở trên người nó đã hoàn toàn không nhìn thấy sự văn nhược trước đây, cho dù là Lý Mật thật sự cũng không nhất định có thể mạnh hơn nó.”
“Nó còn chuẩn bị lại tiếp tục giả mạo nữa sao?”
“Tạm thời còn chưa nên bại lộ, nhưng như Ngụy Chinh, Từ Thế Tích bọn tâm phúc thủ hạ đều biết thân phận chân thật của nó. Ta cũng từng nói cho nó, một khi thủ hạ đáng giá tín nhiệm, nên chủ động thẳng thắn thân phận của mình, như vậy mới có thể chậm rãi thay thế Lý Mật.”
“Hiền chất nói không sai, nên cẩn thận một chút.”
Lúc này, Lý Uyên lại thật cẩn thận hỏi: “Ta nghe Thần Thông nói, đêm nay Độc Cô hội chủ cũng chưa tuyên bố việc lần trước Nhị thúc nói, đây lại là bởi vì điều gì?”
Lý Uyên quan tâm thái độ Độc Cô Thuận hơn bất cứ ai khác, có thể tuyên bố mình là đại biểu quý tộc Quan Lũng hay không? Thay thế địa vị Tùy Dương.
Tuy một khi tuyên bố sẽ mang đến cho hắn tai hoạ ngầm cực lớn, thiên tử đầu tiên sẽ không tha cho hắn, nhưng ích lợi này thật sự khiến hắn khó có thể từ chối. Hắn thà mạo hiểm cũng hy vọng có thể đạt được danh phận, nhưng Độc Cô Thuận hôm nay chưa tuyên bố, thực sự khiến trái tim Lý Uyên treo lên.
Đậu Uy hiểu hắn lo lắng, nhưng hắn quả thật không tiện nói rõ, chỉ đành nói lấy lệ: “Bản thân hiền chất cũng nói, một khi tuyên bố chỉ sợ sẽ lọt vào hôn quân trả thù, Độc Cô hội chủ là xuất phát từ bảo hộ ngươi mới chưa tuyên bố rõ ràng. Ngươi yên tâm, nhất định là ngươi!”
Lý Uyên trầm mặc, hắn nghe ra ý lấy lệ của Đậu Uy, một hồi lâu sau mới nói: “Độc Cô hội chủ đã nói rõ cho ta biết, sẽ ở giữa Lý thị cùng Nguyên thị lựa chọn một cái.”
Đậu Uy cũng trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “Ta chỉ có một câu, vận mệnh của mình không thể gửi gắm ở trên lựa chọn của người khác.”
***
Thiên tử vào trú Giang Đô đã mấy tháng, Giang Đô càng ngày càng giống một đô thành, trị an nghiêm mật, từng đội binh sĩ tuần tra ở phố lớn ngõ nhỏ, xe ngựa quyền quý hoa lệ tùy ý có thể thấy được, lượng lớn tài phú tụ tập Giang Đô, cũng khiến Giang Đô trở nên đặc biệt phồn hoa.
Buổi sáng hôm nay, một chiếc xe ngựa đỗ ở trước Quảng Lăng tửu quán, Quốc Tử Giám tế tửu Lô Trác từ trong xe ngựa đi ra, chưởng quầy ở cửa mời chào khách nhân vội lên đón, khom người cười lấy lòng, nói: “Lô công sớm như vậy đã tới rồi “
Quảng Lăng tửu quán là nơi Lô Trác thường đến, từ chưởng quầy đến tửu bảo đã rất quen thuộc đối với hắn. Lô Trác khẽ cười nói: “Thôi sứ quân đến chưa?”
“Đến rồi! Đến rồi! Ở vị trí cũ lầu hai, Lô công mời lên lầu!”
Lô Trác gật gật đầu, ở dưới một gã tửu bảo dẫn dắt, xách vạt áo bào bước nhanh đi về phía lầu hai.
Vẫn còn sớm, khách nhân lầu hai còn chưa nhiều, chỉ ngồi mấy bàn khách, ở cạnh cửa sổ, Thôi Hoán đang ngồi một mình ở trước bàn nhỏ, hắn xa xa thấy Lô Trác lên cầu thang, vội vàng cười đứng lên.
“Lô huynh tới rất đúng giờ đó!”
Lô Trác cười đáp lễ, “Lão đệ mời uống rượu, ta sao có thể muộn chứ?”
Hai người hàn huyên hai câu, ngồi xuống, Thôi Hoán nói với tửu bảo: “Rượu và thức ăn ta đặt có thể đưa lên rồi.”
“Được ạ! Hai vị chờ chút, lập tức sẽ có.”
Lúc này, Thôi Hoán hạ giọng nói với Lô Trác: “Lầu ba có quan viên Ngự sử đài, chúng ta nói chuyện coi chừng một chút.”
Lô Trác nhìn thoáng qua cầu thang, thản nhiên nói: “Miệng nhiều người xói chảy vàng, bây giờ còn có thể chặn miệng mọi người sao?”
“Ài! Hiện tại mọi người nói chuyện đều không kiêng nể gì, nhưng chúng ta vẫn cần cẩn thận một chút.”
Lô Trác gật gật đầu, cười hỏi: “Nghe nói hiền đệ sắp trở về quận Bột Hải đảm nhiệm thái thú, tin tức là thật hay không?”
“Ta cũng có nghe nói, nhưng nói thật, Cao Sĩ Đạt nếu không diệt
Về Bột Hải quận không có ý nghĩa gì, dù là một huyện lệnh, cũng sẽ cả ngày lo lắng Cao Sĩ Đạt diệt thành quy mô. Cuộc sống thật sự không dễ chịu, ta thà đi Thanh Châu làm một quận thừa.”
“Nhưng hiền đệ là gia chủ Thanh Hà Thôi thị. Kém nữa cũng phải ở Hà Bắc làm quan, khả năng đi Thanh Châu không lớn.”
Thôi Hoán thở dài, “Hiện tại Thanh Hà Thôi thị sớm ở phân tán các nơi của Hà Bắc, nhà tổ huyện Thanh Hà bên kia chỉ có mấy lão gia nhân trông nhà, nghe nói cỏ trong trang viên Thôi thị cũng đã mọc cao hơn một người rồi, Thanh Hà Thôi thị đã xuống dốc.”
“Lời không thể nói như vậy!”
Lô Trác an ủi hắn: “Tài sản đối với thế gia chỉ là vật ngoài thân, nhân tài và học thức mới là căn bản, chỉ cần hai loại này không mất, một khi loạn thế chấm dứt, thế gia sẽ nhanh chóng quật khởi, mặc kệ Thanh Hà Thôi thị hay là Phạm Dương Lô thị chúng ta đều giống nhau.”