Thôi Hoán cười khổ một tiếng, “Huynh trưởng nói rất đúng!”
Không bao lâu, tửu bảo dâng rượu và thức ăn cho bọn họ. Thôi Hoán rót đầy cho Lô Trác một chén rượu, thấp giọng nói: “Việc Liêu Đông huynh trưởng nghe nói chưa?”
Lô Trác gật gật đầu, nhướng mày nói: “Ta cũng nghe nói, Trương Huyễn thế mà lại xuất binh Liêu Đông diệt phỉ. Hắn là Hà Bắc chiêu thảo sứ, Liêu Đông và hắn có quan hệ gì đâu, tự tiện vượt lãnh thổ xuất binh, đây chính là tội lớn đó!”
“Thật ra hắn cũng có lý do, Cao Khai Đạo là thủ hạ cũ của Cách Khiêm mà! Hắn xuất binh Liêu Đông là đi tiêu diệt tàn phỉ Hà Bắc chạy trốn, tựa như loạn phỉ Giang Hoài chạy đến Từ Châu, Trương Huyễn không phải vẫn xuất binh Từ Châu sao? Loại chuyện này triều đình cũng không cách nào chỉ trích.”
“Nhưng nghe nói hắn đóng quân ở Yến quận, cái này không phải tiêu diệt tàn phỉ, ta lo lắng chính là một điểm này.” Lô Trác lo lắng nói.
Thôi Hoán cũng biết Lô Trác lo lắng có đạo lý, Trương Huyễn căn bản không phải đi diệt phỉ, mà là thừa dịp Liêu Đông binh lực suy yếu, cường thế vào trú đóng Liêu Đông. Nếu hắn sau khi diệt phỉ kết thúc liền toàn thân mà lui, cũng miễn cưỡng có thể giải thích là vì tiêu diệt dư phỉ Hà Bắc. Nhưng đóng quân không đi, vậy có chút bụng dạ khó lường, không thể giải thích với triều đình.
Thôi Hoán không tiếp đề tài Lô Trác nói, hắn lại thấp giọng nói: “Huynh trưởng không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Chuyện Liêu Đông xảy ra thế mà lại có thể truyền tới Giang Đô, hơn nữa là chuyện xảy ra hơn một tháng trước, hiện tại mới bắt đầu truyền ra, nói có cái mũi có mắt, đây là duyên cớ gì?”
Lô Trác cũng là người rất khôn khéo, hắn lập tức hiểu Thôi Hoán ám chỉ, chau mày nói: “Vậy chẳng lẽ là có người cố ý ở Giang Đô phát tán tin tức bất lợi đối với Trương Huyễn, sẽ là đối đầu của hắn sao?”
Thôi Hoán gật gật đầu, “Ta cảm thấy đây có thể là La Nghệ phái người phát tán.”
“Không thể nào!”
Vẻ mặt Lô Trác có chút mất tự nhiên. La Nghệ là em rể hắn, Trương Huyễn là con rể hắn, hai người đều là rể Lô gia, nói tới La Nghệ còn là dượng của Trương Huyễn, hắn không hy vọng xảy ra loại việc thân thích nội chiến này.
Thôi Hoán hiểu điều Lô Trác lo lắng, vội vàng an ủi: “Đây chỉ là cá nhân ta suy đoán, bởi vì lần trước La Nghệ trong chiến báo nhắc tới việc thành viên Bột Hải hội bị bắt, ta mới nghĩ có thể hay không lần này lại là La Nghệ tiết lộ, nhưng rất có thể là ta quá lo rồi, huynh trưởng không cần để ở trong lòng.”
Trong lòng Lô Trác hiểu, một khi Trương Huyễn chiếm cứ Liêu Đông, uy hiếp lớn nhất sẽ là U Châu, thật ra La Nghệ hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ đành thầm thở dài.
“Chuyện này truyền rất lợi hại sao?” Lô Trác lại lo lắng hỏi.
“Toàn bộ thành Giang Đô đều đang thảo luận chuyện này, triều dã đều biết.”
Trái tim Lô Trác trầm xuống, nếu toàn thành đều đang thảo luận chuyện này, như vậy thiên tử hẳn là cũng biết rồi.
~~~~
Ở nam thị Giang Đô có một cửa hàng độc quyền nhân sâm, tên là Phù Dư lão điếm, là một thương nhân Cao Lệ mở, trừ nhân sâm, còn bán xương hổ mật gấu các dược liệu quý hiếm, cũng là cửa hàng Cao Lệ lớn nhất toàn bộ Đại Tùy.
Chủ nhân cửa hàng là một thương nhân Cao Lệ, khoảng năm mươi tuổi, tên ban đầu của hắn không ai biết, chỉ biết là tên Hán của hắn là Vương Tiên, làm người rất hiền lành, thích giúp người, mọi người đều gọi hắn Vương lão chưởng quầy.
Một bối cảnh khác của Phù Dư lão điếm này lại là điểm tình báo vương triều Cao Lệ thiết lập ở Trung Nguyên, Vương Vũ đương nhiên cũng có khác một thân phận, hắn chân thật thân phận là Cao Lệ phái ra một gã mật thám, phụ trách thu thập Giang Đô tình báo.
Ở lầu hai của nhà sau cửa hàng, Vương Tiên đang nói chuyện với một nam tử trẻ tuổi, nam tử này tuổi khoảng ngoài hai mươi, có bộ râu rậm, hình thể cường tráng, hắn chính là trưởng tử Uyên Cái Tô Văn của Uyên Thái Tộ, lần này hắn phụng lệnh phụ thân đến Giang Đô truyền bá khắp nơi chuyện Trương Huyễn xuất binh Liêu Đông, đồng thời cũng muốn tìm hiểu một phen tình hình gần đây của triều đình Đại Tùy.
“Lần này Trương Huyễn xâm phạm nghiêm trọng lợi ích Cao Lệ, phụ thân rất tức giận, đã đem hắn coi là đại địch cuối cùng của Cao Lệ, cũng là cái đinh trong mắt chúng ta.”
Ngữ khí Uyên Cái Tô Văn rất căm tức, làm Vương Tiên có chút bất an, hắn thấp giọng nói: “Chỉ bởi vì Trương Huyễn chiếm lĩnh Liêu Đông sao?”
“Liêu Đông?”
Uyên Cái Tô Văn hừ mạnh một tiếng, “Nếu chỉ là Liêu Đông thì thôi. Đương nhiên, Liêu Đông cũng quan trọng, là cây cầu chúng ta tiến vào U Châu thậm chí Trung Nguyên, nhưng vì một Liêu Đông còn chưa đến mức khiến Trương Huyễn trở thành đại địch cuối cùng của Cao Lệ.”
Nói đến đây, Uyên Cái Tô Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyên nhân quan trọng hơn là hắn đã chiếm lĩnh thành Ti Xa!”
Vương Tiên chấn động, “Thành Ti Xa bị hắn chiếm rồi?”
Uyên Cái Tô Văn không nói thêm gì nữa. Hắn khắc chế lửa giận, chuyển đề tài hỏi: “Tin tức truyền hết ra ngoài chưa?”
Trong lòng Vương Tiên rối như tơ vò. Ti Xa thành bị chiếm lĩnh, cũng ý nghĩa cánh cổng bán đảo Liêu Đông bị mở ra, Bình Nhưỡng cũng gặp uy hiếp trực tiếp, lúc trước đại quân của Lai Hộ Nhi giết hướng Bình Nhưỡng, chính là từ Ti Xa thành xuất phát, chẳng lẽ Trương Huyễn muốn phát động chiến dịch Cao Lệ lần thứ tư sao?
Tuy trong lòng hắn có quá nhiều nghi vấn, nhưng hắn cũng nhìn ra Uyên Cái Tô Văn không muốn bàn vè chuyện này, hắn chỉ đành nhịn xuống lo âu trong lòng, khom người nói: “Khởi bẩm trưởng công tử, tin tức đã truyền khắp thành Giang Đô, ngay cả đại thần triều đình cũng đang thảo luận chuyện này, ta nghĩ thiên tử Tùy triều hẳn là cũng biết.”
Uyên Cái Tô Văn gật gật đầu, phụ thân hy vọng Tùy triều có thể hướng Trương Huyễn tạo áp lực, để hắn rút khỏi Liêu Đông, đây là kế phản gián tốt nhất, không đánh mà khuất phục binh lính người ta.
Hắn lại tiếp tục nói: “Chuyện này chưa chấm dứt, phải tiếp tục tuyên truyền, cứ nói Trương Huyễn chuẩn bị tự phong Liêu vương, cát cứ Liêu Đông tạo phản, phải nói cho cả thành đều biết, hiểu chưa?”
“Ty chức hiểu rồi, ty chức lập tức đi bố trí!”
Vương Tiên lại thật cẩn thận hỏi: “Trưởng công tử cảm thấy Trương Huyễn chiếm lĩnh Ti Xa thành, ý đồ là gì?”
“Ta không biết, phụ thân cũng không rõ. Theo lý, lấy thực lực hắn hiện tại còn chưa đủ để tấn công Cao Lệ, khả năng này tạm thời không cần lo, Ti Xa thành đối với hắn cũng không có ý nghĩa chiến lược gì, phụ thân cảm thấy hắn có thể là có mưu đồ khác, để ta đi nói chuyện với hắn.”
Trong lòng Uyên Cái Tô Văn thở dài, tuy mình ở Giang Đô chửi bới Trương Huyễn khắp nơi, nhưng hắn còn phải đi quận Bắc Hải một chuyến, chuộc về Ti Xa thành cùng với vài tên nhân vật quan trọng bị Trương Huyễn bắt được, chỉ không biết Trương Huyễn có thể công phu sư tử ngoạm hay không.