Tuy chiến sự Liêu Đông sau một tháng rưỡi rốt cuộc truyền tới Giang Đô, phố phường đường xá, trong ngoài triều dã đều đang nghị luận việc này, nhưng thiên tử Dương Quảng lại luôn bảo trì trầm mặc, không có bất cứ động tĩnh nào, thực sự khiến các đại thần triều đình khó hiểu, thiên tử từ bao giờ trở nên khoan dung như vậy?
Giang Đô cung, Yến vương Dương Đàm vội vã xuyên qua hành lang thật dài, tới ngự thư phòng của hoàng tổ phụ. Hắn vừa nhận được tin tức, hoàng tổ phụ đã mấy tháng không để ý tới triều chính rốt cuộc xuất hiện ở ngự thư phòng, Dương Đàm quyết định bắt lấy cơ hội này, thảo luận với hoàng tổ phụ việc Liêu Đông.
Từ sau khi Dương Đàm bởi chuyện Bột Hải hội khéo quá hóa vụng bị hoàng tổ phụ răn dạy, hắn không dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào với Trương Huyễn nữa, chỉ là âm thầm liên hệ cùng một số quan viên Thanh Châu, từ trong miệng bọn họ tìm hiểu tình huống Trương Huyễn ở Thanh Châu.
Tin tức Liêu Đông lần này Dương Đàm ở vài ngày trước đã nghe nói, trong lòng hắn rất tức giận. Rất hiển nhiên, Trương Huyễn đối với Liêu Đông xuống tay, nhưng tức giận thì tức giận, không có hoàng tổ phụ đồng ý, hắn vẫn không dám tự tiện làm ra quyết sách nào.
Dương Đàm bước nhanh đi đến trước ngự thư phòng, một lão hoạn quan đang trực vội vàng hướng hắn khom người thi lễ, Dương Đàm chỉ chỉ phòng, mắt nhìn hoạn quan.
Lão hoạn quan hiểu ý tứ hắn, cười nói: “Thánh thượng có đó, hiện đang nói chuyện với Bùi công, cần lão nô bẩm báo thay điện hạ không?”
Dương Đàm do dự một chút, vẫn gật gật đầu, hắn lo lắng hoàng tổ phụ và Bùi Củ nói chuyện xong sẽ bỏ đi.
Lão hoạn quan xoay người đi vào, một lát sau đi ra cười nói: “Điện hạ mời vào đi!”
Dương Đàm nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vội vàng vào ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, thiên tử Dương Quảng vẻ mặt mỏi mệt đang nói cái gì đó với Bùi Củ, lúc này Bùi Củ dừng câu chuyện, Dương Quảng giờ mới nhìn thấy Dương Đàm tiến vào, cười nói: “Đàm nhi có chuyện gì sao?”
Dương Đàm vội bước lên phía trước dập đầu, “Đàm nhi đặc biệt tới thỉnh an hoàng tổ phụ!”
Dương Quảng cười ha ha, “Trẫm biết ngươi là có việc mà đến. Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!”
“Hoàng tổ phụ... Là về...”
Dương Đàm ấp a ấp úng nói: “Về chiến sự Liêu Đông, hoàng tổ phụ nghe nói chưa?”
Dương Quảng và Bùi Củ nhìn nhau, Dương Quảng ôn hòa cười hỏi: “Trẫm đang đàm luận việc này với Bùi công. Ngươi có ý tưởng gì sao?”
Tinh thần Dương Đàm rung lên, thì ra hoàng tổ phụ cũng đang quan tâm việc này. Hắn vội nói: “Tôn nhi không có ý kiến đối với Trương Huyễn tiêu diệt Cao Khai Đạo, cứu viện Liễu Thành, nhưng nghe nói Trương Huyễn đóng quân Yến quận, tôn nhi thực sự không hiểu, hắn đây là dụng ý gì?”
Dương Quảng trầm ngâm một chút nói: “Mọi việc có nhân mới có thể có quả, Trương Huyễn binh phát Liêu Đông chỉ là một cái kết quả, ngươi làm hoàng thái tôn, trẫm hy vọng ngươi có thể nhìn thấy nguyên nhân hắn binh phát Liêu Đông. Đừng bởi vì Giang Đô đồn đãi mà bảo sao hay vậy.”
Trong lòng Dương Đàm ngẩn ra, lập tức âm thầm may mắn mình chưa gấp gáp làm quyết định, tựa như hoàng tổ phụ có ý tưởng khác.
“Tôn nhi không biết, xin hoàng tổ phụ dạy bảo.”
Dương Quảng lấy ra một phần tấu quyển, chậm rãi nói: “Đây là Trương Huyễn hơn hai tháng trước dâng một phần tấu quyển, hắn nói Cao Khai Đạo dẫn hai vạn quân từ Lâm Du quan tiến vào Liêu Đông, La Nghệ không ngăn cản, ngược lại thả bọn chúng vào Liêu Đông, đương nhiên, La Nghệ có lẽ là vì đem Cao Khai Đạo ôn thần này tiễn bước. Quân đội các nơi thường thường có loại động tác nhỏ này, trẫm cũng sẽ không muốn truy cứu, nhưng trong tấu quyển có một điểm trẫm đồng ý lời Trương Huyễn nói, đó là Cao Lệ đang nhìn trộm Liêu Đông.”
Dương Đàm như có chút đăm chiêu, “Hoàng tổ phụ là nói, Cao Khai Đạo và Cao Lệ có quan hệ?”
Dương Quảng nhìn thoáng qua Bùi Củ, Bùi Củ hiểu ý, nói tiếp: “Khởi bẩm điện hạ, Thôi Quân Túc mới từ quận Thanh Hà trở về, mang về một người Cao Lệ. Người này tên Ninh Thọ Đức, là phụ tá của Uyên Thái Tộ, đồng thời cũng là quân sư của Cao Khai Đạo, ở Liêu Đông bị bắt. Hắn đã khai, Cao Khai Đạo trên thực tế là hoàng tộc Cao Lệ.”
Tin tức này làm Dương Đàm rất chấn động. Hắn lập tức ý thức được chiến sự Liêu Đông không phải đơn giản như hắn nghĩ, có bối cảnh cực sâu, đề cập đến Cao Lệ.
Bùi Củ lại không chút hoang mang nói: “Sự tình chỉ sợ còn phức tạp hơn, nếu thân phận chân thật của Cao Khai Đạo là hoàng tộc Cao Lệ, như vậy La Nghệ vì sao muốn thả Cao Khai Đạo đi Liêu Đông. Chúng ta cũng biết Bột Hải hội và Cao Lệ sớm có cấu kết, như vậy La Nghệ và Bột Hải hội lại có quan hệ gì, nói thẳng, thế cục Hà Bắc đã không phải loạn phỉ tạo phản đơn giản như vậy.”
Trong lòng Dương Đàm rối như tơ vò, hắn quả thật không ngờ sự việc sẽ phức tạp như thế, cái này ý nghĩa thế lực Cao Lệ đã toàn diện xâm nhập Liêu Đông thậm chí Hà Bắc.
Dương Quảng chắp tay sau lưng đi vài bước, đứng ở trước cửa sổ chăm chú nhìn phương bắc, thở dài nói: “Đây là nguyên nhân trẫm muốn tấn công Cao Lệ một lần nữa, lúc trước trẫm chưa diệt nước này, quả thật có chút thất sách, mắt thấy nó lòng dạ lang sói, trẫm hiện tại lại bất lực.”
Bùi Củ vội vàng quỳ xuống, “Cũng là lỗi của lão thần!”
Dương Quảng lắc đầu, “Việc này không quan hệ với Bùi công, là trẫm làm ra quyết định, trẫm lo Tân La phát triển an toàn, mới quyết định giữ lại Cao Lệ.”
Trầm ngâm thật lâu, Dương Quảng lại chậm rãi lẩm bẩm: “Tuy Trương Huyễn cũng khiến trẫm không bớt lo, nhưng ít ra hắn vẫn là Tùy thần, có hắn, trẫm không cần lo Cao Lệ xâm nhập Trung Nguyên, nếu không, trẫm thật phải bị người trong thiên hạ nhạo báng.”
Nói đến đây, Dương Quảng lại nói với Dương Đàm: “Không cho phép triều thần tự tiện bàn luận cuộc chiến Liêu Đông nữa, kẻ trái lệnh nghiêm trị cho trẫm, hiểu chưa?”
“Tôn nhi rõ.”
~~~~
Bùi Củ rời Giang Đô cung, quay về quan trạch của mình ở Giang Đô. Hắn ngồi ở trên ngựa yên lặng nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ xe, trong lòng thực sự cảm khái vạn phần, năm đó thiên tử vừa mới đăng cơ, hùng tâm vạn trượng, bắc đánh Đột Quyết, tây quét Thổ Dục Hồn, mở mang bờ cõi, dời đô Lạc Dương, mở Đại Vận Hà, hùng tài vĩ lược cỡ nào, nhưng hiện tại hùng tâm của hắn sớm không còn sót lại chút gì, thế mà chỉ hy vọng Trương Huyễn có thể thay hắn giữ mặt mũi, thậm chí không truy cứu các loại hành vi vượt quyền của Trương Huyễn, làm người ta không thể không thổn thức.
Bùi Củ không khỏi lại nhớ tới Trương Huyễn, thủ đoạn của người này thực sự lợi hại, có thể nói lật tay làm mây, úp tay làm mưa, mắt thấy bởi việc Bột Hải hội trở mặt với triều đình, hắn lại chơi một chiêu cực kỳ đẹp, xuất binh Liêu Đông, phải biết rằng Cao Lệ luôn là yếu hại của thiên tử, kết quả hắn tiêu diệt Cao Khai Đạo, cắt đứt con đường Cao Lệ mở rộng về Hà Bắc phía tây, khiến thiên tử không thể không làm ra lựa chọn, hoặc là trở mặt với hắn, hoặc là dựa vào hắn kiềm chế Cao Lệ.