Một nước cờ của Trương Huyễn cực kỳ cao minh, khiến bản thân hắn thoát khỏi nguy cơ của triều đình, chỉ cần Trương Huyễn thu liễm, không hành động quá giới hạn, thiên tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không cân nhắc lật đổ hắn như thế nào nữa.
Trong lòng Bùi Củ lại bắt đầu hối hận, lúc trước mình vì sao muốn dùng thứ nữ đám cưới với hắn? Để Lô gia đoạt tiên cơ, Bùi gia mất đi một người có thể dựa vào.
~~~~
Theo một trận mưa thu đến, nóng bức rốt cuộc qua đi, mùa thu mát mẻ tới đại địa Thanh Châu.
Trương Huyễn từ Liêu Đông trở về đã hai tháng, hai tháng này tuy triều đình bên kia không yên bình, nhưng Liêu Đông lại chưa xảy ra chuyện ngoài dự liệu, tất cả đều đang từng bước thực thi kế hoạch di dân của hắn, đem dân cư các nơi Liêu Đông di chuyển Yến Thành và Liễu Thành, dựa vào hai tòa thành kiên cố này để khống chế Liêu Đông.
Nhưng Trương Huyễn từ đầu tới cuối không bỏ xuống được vẫn là Cao Lệ, hắn biết thế lực Cao Lệ ở Liêu Đông bị nhổ, lại mất đi Ti Xa thành điểm tựa trên bán đảo Liêu Đông, Cao Lệ sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Buổi sáng hôm nay, Trương Huyễn dẫn dắt người nhà một đường ngồi thuyền đi chơi mùa thu, tới cửa sông Cự Dương.
Có lẽ là bởi một mùa hè đều bị bắt ở lại trong nhà không dám ra ngoài, ba thê tử của Trương Huyễn đều bừng bừng hứng thú, Võ Nương tính cách hướng ngoại cùng Tân Vũ xuất thân thảo nguyên thì không cần phải nói, ngay cả Lô Thanh luôn luôn văn tĩnh cũng vừa nói vừa cười, ba người lấy Trương Huyễn trêu ghẹo, khiến trên thuyền lớn tiếng cười không ngừng suốt đường.
Lô Thanh nhớ con ngủ ở trong khoang thuyền, xoay người đi khoang thuyền nhỏ bên cạnh. Võ Nương đi đến trước cửa sổ thuyền, nàng nhìn dòng nước rộng lớn hai bên bỗng kinh ngạc hỏi: “Phu quân, cửa sông bên này sao bỗng nhiên rộng thêm?”
Tân Vũ tiến lên nhìn nhìn, cười nói: “Nhị tỷ, nơi này hẳn là đến cửa sông rồi.”
Võ Nương giật mình, nàng nhìn biển lớn xa xa ánh sóng mênh mông, mắt cũng có chút trở nên ngây ngốc, lẩm bẩm, “Thì ra đây là Bột Hải!”
Trương Huyễn đi đến phía sau ái thê, ôm cái bụng hơi nhô lên của nàng cười nói: “Hiệp nữ trước nay kiến thức rộng rãi, còn chưa từng thấy Bột Hải sao?”
Võ Nương lườm hắn một cái, “Có người đã sớm đáp ứng, đi Bột Hải cùng ta một chuyến, kết quả đi đến trấn Cự Dương liền đem ta bỏ lại, nói là xưởng thuyền không có gì đáng xem, ta còn thật không biết Bột Hải bộ dáng gì đâu!”
Trương Huyễn xấu hổ gãi gãi đầu. Võ Nương không nói, hắn thật sự quên mất chuyện này.
“Ha ha! Thật ra Bột Hải cũng không chỉ như vậy! Không sai biệt lắm với Đông Hải.”
Lúc này, Tân Vũ ở cửa khoang thuyền nghe thân binh bẩm báo vài câu, liền quay đầu nói: “Phu lang, bên ngoài hình như có người tìm.”
Trương Huyễn không thích lúc này bị ai quấy rầy, nhưng hắn cũng rõ, nếu không phải tình huống đặc thù, thân binh thủ vệ ở bên ngoài cũng sẽ không quấy rầy hắn. Hắn liền đi ra cửa khoang thuyền hỏi: “Là ai tìm ta?”
“Đại soái, là giáo úy trinh sát tuần hành bến tàu, nói là có việc gấp bẩm báo.”
Trương Huyễn gật gật đầu, đi ra khoang thuyền ngoài, tới đầu thuyền, một gã giáo úy tiến lên quì một gối hành lễ, “Tham kiến đại soái!”
“Có việc gấp gì?”
“Khởi bẩm đại soái, sứ giả Cao Lệ đã đến, là ngồi thuyền tới đây, chúng ta chưa để hắn vào eo biển, đem thuyền của bọn hắn ngăn trở ở ngoại hải.”
Sứ giả Cao Lệ Trương Huyễn chờ đợi mãi rốt cuộc đến, hắn cướp lấy thành Ti Xa, tiêu diệt quân đội của Cao Khai Đạo, nhổ thế lực Cao Lệ ở Liêu Đông, Cao Lệ sao có thể không chút động tĩnh.
Chiến sự Liêu Đông ở Giang Đô ồn ào huyên náo, Trương Huyễn cũng đoán được là Cao Lệ âm thầm phát tán tin tức, Cao Lệ là muốn lợi dụng triều đình để ép mình rút quân khỏi Liêu Đông, nhưng loại lời đồn truyền bá này không có bất cứ ý nghĩa gì, hắn đã viết trước một phần chiến báo cho thiên tử Dương Quảng, lại gặp được Bùi Củ, để Bùi Củ đem Ninh Thọ Đức mang về Giang Đô, làm xong những chuẩn bị này, một chút lời đồn đã không uy hiếp được mình, nhưng hắn muốn Cao Lệ trả giá đắt vì phát tán lời đồn.
Trương Huyễn lập tức ra lệnh: “Không cho phép thuyền Cao Lệ vào quân cảng, bảo bọn hắn đi bến tàu Hoàng Hà lên bờ!”
***
Một chiếc thuyền hàng khoảng ngàn thạch bỏ neo ở trên mặt biển xa xa, đó là thuyền Uyên Cái Tô Văn ngồi, cũng là một chiếc thuyền hàng vượt biển rất bình thường, Tân La có rất nhiều thuyền hàng như vậy đi hướng Giang Đô.
Ở chung quanh thuyền hàng quay quanh hai mươi mấy chiếc thuyền trinh sát tuần hành của Tùy quân, không cho phép bọn hắn tới bến tàu eo biển, Uyên Cái Tô Văn khoanh tay đứng ở đầu thuyền lớn, xa xa nhìn quân cảng. Từ Tùy quân vượt biển tập kích Ti Xa thành cùng Liêu Đông, phụ thân Uyên Thái Tộ đã cực kỳ coi trọng đối với quy mô chiến thuyền của Thanh Châu quân.
Toàn bộ triều dã Cao Lệ đều đã đem Trương Huyễn coi là đại địch cuối cùng của Cao Lệ, Uyên Cái Tô Văn cũng không ngoại lệ. Hắn cũng chú ý chiến thuyền của Thanh Châu quân, hắn cho rằng Trương Huyễn cướp lấy Ti Xa thành mục đích rất có thể là vì từ thủy lộ tấn công Bình Nhưỡng, tái diễn một màn năm đó Lai Hộ Nhi dẫn thủy quân đại quân xâm nhập Bình Nhưỡng.
Uyên Cái Tô Văn chăm chú nhìn thật lâu, đáng tiếc thuyền hắn cách quân cảng xa chút, không thấy rõ tình hình trong cảng, mơ hồ chỉ nhìn thấy cột buồm rậm rạp, như một rừng rậm cột buồm, làm hắn âm thầm kinh hãi, nếu nhìn từ quy mô cột buồm, Trương Huyễn ít nhất đã có được mấy trăm chiếc hải thuyền.
Vốn tưởng thuỷ quân Tùy triều giải tán, Cao Lệ sẽ mất đi một tai hoạ ngầm to lớn, không ngờ nhanh như vậy uy hiếp Cao Lệ gặp phải lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này, một chiếc khoái thuyền đi đến, giáo úy Tùy quân trên thuyền hô lớn: “Bên trên có lệnh, nơi này không cho phép đỗ thuyền, đi cảng Hoàng Hà bỏ neo lên bờ.”
“Chúng ta từ cửa sông Cự Dương đi vào không được sao?”
“Không được, lập tức rời khỏi!”
Uyên Cái Tô Văn ngăn thuyền phu cầu tình, tiến lên chắp tay nói: “Tại hạ là sứ giả Cao Lệ, xin hỏi đại soái của các ngươi có ở quận Bắc Hải hay không?”
“Đại soái ngay tại quận Bắc Hải, ngươi có thể đi huyện Ích Đô tìm ngài.”
“Đa tạ!”
Uyên Cái Tô Văn khoát tay, “Đi cửa sông Hoàng Hà!”
Con thuyền kéo buồm, hướng cửa sông Hoàng Hà ngoài mấy trăm dặm ở phía tây chạy đi.
~~~~
Hai ngày sau, Uyên Cái Tô Văn ngồi xe ngựa đi vào huyện Ích Đô, hắn đối với nơi này tất cả đều rất tò mò, hơn nữa hắn biết quận Bắc Hải là hang ổ của Trương Huyễn, thông qua quan sát quận Bắc Hải có thể nhìn ra Trương Huyễn là một con người như thế nào.
Trên bến tàu, hắn thấy thuyền hàng và thuyền đánh cá không đếm xuể, thấy trấn nhỏ bến tàu náo nhiệt phồn hoa, thấy bến tàu chỉnh tề sạch sẽ. Một đường nam hạ, khắp nơi là một mảng sinh cơ bừng bừng, không có khu vực đất hoang rộng lớn, hầu như toàn bộ đồng ruộng đều trồng đủ hoa màu, nơi nơi có thể thấy được nuôi dưỡng đàn dê cùng đàn bò, ở bờ sông Tể Thủy, hắn còn tận mắt thấy bãi chăn thả bên bờ sông trong truyền thuyết.