Mà huyện Ích Đô phồn hoa càng khiến hắn kinh ngạc hơn, hai bên đường cái đều là cửa hàng mới xây.
Trong cửa hàng chồng chất đầy các loại hàng hóa, người đi đường chen vai thích cánh, hầu như mỗi người đều hồng quang đầy mặt, quần áo sạch sẽ, phần lớn lấy vải đay sợi nhỏ làm chủ, tơ lụa không gặp nhiều, nhìn ra được, nơi này dân phong tôn trọng đơn giản, nhưng từng nam tử đều đeo kiếm, lưng thẳng tắp. Ai cũng đi lại vội vàng.
Điều này khiến trong lòng Uyên Cái Tô Văn càng thêm cảnh giác, ở dưới Trương Huyễn cai trị, quận Bắc Hải thế mà trở nên giàu có và đông đúc mà ngay ngắn có trật tự như thế, dân phong thượng võ, kẻ địch này quá đáng sợ rồi, một khi bị hắn lấy được Hà Bắc, Thanh Châu, Hà Bắc, Liêu Đông sẽ nối liền thành một mảng, sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của Cao Lệ.
Uyên Cái Tô Văn âm thầm hạ quyết định, vô luận như thế nào hắn phải nhắc nhở phụ thân, tuyệt không thể để Trương Huyễn phát triển an toàn.
Không bao lâu, xe ngựa của hắn ở chậm rãi dừng lại trên bậc thang quận nha, quận nha diện tích khoảng hai mươi mẫu. Nó chỉ là quận nha trên danh nghĩa, trên thực tế đã thành quân nha của Trương Huyễn. Quận nha thật sự chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ trong đó.
Tùy tùng mở cửa xe, Uyên Cái Tô Văn từ trong xe ngựa đi ra, hướng một gã quan quân trực tiến lên dò hỏi chắp chắp tay nói: “Xin thay ta bẩm báo Trương đại soái, sứ giả Cao Lệ Uyên Cái Tô Văn cầu kiến!”
Quan quân chạy vội vào, không bao lâu, Phòng Huyền Linh bước nhanh ra, ôm quyền hành lễ nói: “Tại hạ Phòng Huyền Linh, hoan nghênh Uyên tướng quân đến!”
“Thì ra là Phòng quân sư, ngưỡng mộ đã lâu, không biết Trương đại soái nhưng ở?”
“Đại soái ở nội đường chờ, mời theo ta!”
Phòng Huyền Linh rất khách khí dẫn Uyên Cái Tô Văn đi về phía nội đường, trong lòng Uyên Cái Tô Văn có chút khẩn trương, hắn từng ở trên chiến trường thấy Trương Huyễn một lần, khi đó Trương Huyễn còn là một Võ dũng lang tướng nho nhỏ, nhưng hiện tại đã là một phương chư hầu của Đại Tùy.
Đương nhiên, bản thân Uyên Cái Tô Văn cũng từ một thiếu niên công tử biến thành Bình Nhưỡng tướng quân của Cao Lệ, nhân vật số bốn trong quân đội, xếp ở sau phụ thân Uyên Thái Tộ, Đại Đối Lô Quyền Hoàn cùng với đại tướng quân Ất Chi Văn Đức.
Uyên Cái Tô Văn theo Phòng Huyền Linh bước nhanh đến nội đường, chỉ thấy Trương Huyễn cười tủm tỉm đứng ở trước bậc thang nhìn mình, giống như sớm đã biết mình đến, loại nụ cười này khiến cho hắn nghĩ tới một từ ngữ của người Hán: ‘Tiếu lí tàng đao’ .
Uyên Cái Tô Văn không dám chậm trễ, vội bước lên phía trước khom mình hành lễ, “Tham kiến chiêu thảo sứ tướng quân!”
Tuy Uyên Cái Tô Văn là con trưởng đệ nhất quyền thần Cao Lệ, địa vị có thể so với vương tử, mà Trương Huyễn chỉ là một chư hầu đại tướng địa phương, thấp hơn Uyên Cái Tô Văn một cấp, nhưng lần này là hắn cần nhờ vả Trương Huyễn, cho nên hắn tận lực dùng một loại tư thái khuất nhục đến bái kiến.
Trương Huyễn gật gật đầu, “Uyên công tử không cần đa lễ, mời vào nội đường một chuyến.”
Trương Huyễn đem hắn mời vào nội đường, hai người chia chủ khách ngồi xuống, Phòng Huyền Linh thì ngồi cùng ở bên, vài tên thân binh dâng trà cho bọn họ.
Uyên Cái Tô Văn lần này là tới đàm phán với Trương Huyễn, nhất là tù binh Cao Lệ trong tay Trương Huyễn. Binh sĩ bình thường thì thôi, chủ yếu là vài tên tướng lĩnh quan trọng, ví dụ như Kiếm Võ Kỳ chủ tướng Ti Xa thành, hắn vốn là Liêu Đông đô đốc, địa vị quân đội rất cao, lại có chính là Ninh Thọ Đức, đó là tâm phúc phụ tá phụ thân cực kỳ nể trọng.
Nhưng trừ mấy nhân vật quan trọng, mấu chốt nhất chính là Ti Xa thành. Một khi Trương Huyễn chiếm lĩnh Ti Xa thành, bán đảo Liêu Đông liền bị hắn khống chế, hơn nữa Ti Xa thành là cánh cổng đường biển của Bình Nhưỡng, đối với Bình Nhưỡng cực kỳ quan trọng, Uyên Cái Tô Văn cũng tính thông qua đàm phán đòi về.
Nếu đàm phán thất bại, vậy bọn họ chỉ có thể dùng võ lực đoạt lại, vô luận như thế nào, Ti Xa thành tuyệt không thể rơi vào trong tay Tùy quân.
Nhưng Trương Huyễn lại không đề cập tới việc đàm phán chút nào cả, cười tủm tỉm hỏi: “Thân thể lệnh tôn khỏe không?”
“Đa tạ tướng quân quan tâm, thân thể cha ta vẫn khỏe.”
“Ta còn nhớ một trận chiến lúc trước ở Liêu Đông, lúc ấy chúng ta là đối thủ, nhưng đó là ta quân chức không cao, trong tay chỉ có một ngàn binh sĩ, một trận chiến đó đánh rất thảm thiết, chúng ta may mắn thắng lợi, nhưng các ngươi cuối cùng cũng không thua.”
Uyên Cái Tô Văn hiểu ý tứ một câu cuối cùng của Trương Huyễn, là chỉ Tùy quân cuối cùng toàn quân rút lui, cái gì cũng chưa đạt được, Cao Lệ tuy bị ép đầu hàng, nhưng thực tế tổn thất không lớn, ít nhất Bình Nhưỡng chưa bị công phá, bọn họ bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này đàm phán.
“Sau khi trận chiến đó kết thúc, chúng ta cũng khắc sâu cảnh tỉnh, không muốn tác chiến với Đại Tùy nữa, chỉ muốn hảo hảo tu dưỡng sinh lợi, lại không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tướng quân thế mà lại dẫn quân chiếm lĩnh Ti Xa thành, loại chuyện này khiến chúng ta rất ngoài ý muốn, cũng rất đau lòng, Đại Tùy không nên...”
Chưa đợi Uyên Cái Tô Văn nói xong, Trương Huyễn đã lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy Uyên công tử là đi nhầm chỗ rồi, nên là Giang Đô đàm phán với triều đình mới đúng, sao lại tới tìm Trương mỗ ta, lãng phí tinh lực của mọi người, mời Uyên công tử!”
Trương Huyễn khoát tay, muốn tiễn khách, dọa Uyên Cái Tô Văn sắc mặt đại biến, Phòng Huyền Linh vội vàng khuyên nhủ: “Đại soái, Uyên tướng quân ở xa tới không dễ, nên để hắn nói hết lời, vậy mới là đạo đãi khách của chúng ta, đại soái cho Uyên tướng quân thêm một cơ hội.”
Trương Huyễn khẽ hừ một tiếng, “Ta còn có việc, nhờ quân sư đãi khách thay ta đi!”
Nói xong, hắn không để ý tới Uyên Cái Tô Văn, đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.
Mặt Uyên Cái Tô Văn lúc đỏ lúc trắng, hắn rốt cuộc lĩnh giáo được Trương Huyễn lợi hại, ở trước mặt ích lợi mắt Trương Huyễn không thể chứa được nửa điểm hạt cát.
Sau một lúc hắn mới áy náy nói với Phòng Huyền Linh: “Chiêu thảo sứ tướng quân có thể đã hiểu lầm ý tứ của ta.”
Phòng Huyền Linh thản nhiên nói: “Người ngay không nói tiếng lóng, về sau Uyên tướng quân nói chuyện với đại soái nhà ta tốt nhất thực tế một chút, đã có việc cầu người, thái độ đầu tiên phải đoan chính, ví dụ như đừng chụp mũ đè người, ví dụ như đừng ở sau lưng bắn tên trộm vân vân, nói lời không nên nói, làm việc không nên làm, như thế sẽ phải trả giá rất đắt.”
Uyên Cái Tô Văn âm thầm kinh hãi, hắn cảm giác trong lời nói của Phòng Huyền Linh có chuyện, cái gọi là lời không nên nói hắn có thể lý giải, như vậy việc không nên làm thì sao? Chẳng lẽ là chỉ Giang Đô...
Tuy Uyên Cái Tô Văn kinh hồn táng đảm, nhưng hắn đã không còn lựa chọn, chỉ đành kiên trì nói: “Ta lần này đến là hy vọng chiêu thảo sứ tướng quân có thể rút quân Ti Xa thành, mặt khác xin đem Kiếm tướng quân và Ninh tiên sinh trả lại, chúng ta đồng ý trả tiền chuộc bọn họ về.”