Thật ra ở lúc phát hiện lương thực tiêu hao lớn hơn kế hoạch, bọn họ còn có một lần lựa chọn, có thể lập tức quay đầu về, nhưng tính cách quật cường không chịu thua của Hàn Khải Minh khiến hắn lựa chọn tiếp tục tiến lên.
Cơ hội lựa chọn đã biến mất, hiện tại hắn đã không còn đường sống lựa chọn.
Hàn Khải Minh dẫn mấy trăm thủ hạ tiến vào trấn nhỏ, trấn nhỏ đã mấy năm không có ai ở lại, sớm đã rách nát không chịu nổi, cỏ hoang mọc còn cao hơn người, mấy lầu gỗ cũng bởi hàng năm dầm mưa dãi nắng mà sụp, thỉnh thoảng có chồn hoang từ trong bụi cỏ lao ra, nhanh chóng từ trước mặt Hàn Khải Minh chạy qua.
Nhưng Hàn Khải Minh lại chẳng lòng dạ nào đánh giá trấn nhỏ bỏ hoang này, hắn trong lòng thực sự cảm thấy bất an. Theo lý, trấn nhỏ cách bờ biển không đến năm dặm, hắn sớm nên gặp được binh sĩ đi thuyền trước đến, nhưng đến nay chưa thấy một ai, chẳng lẽ bọn họ còn chưa tới sao?
Hàn Khải Minh rốt cuộc ý thức được mình đã phạm tối kỵ một mình xâm nhập. Theo lý, hắn nên phái vài tên kỵ binh đến dò đường trước, nếu ở thời gian ước định thuyền chưa đến, kỵ binh sẽ lập tức xuôi đường cũ quay về, ở nửa đường ngăn đại quân, như vậy đại quân cho dù quay đầu trở về, lương khô cũng miễn cưỡng đủ dùng, đó là lựa chọn lần đầu tiên của hắn, nhưng hắn không lựa chọn quay về.
Hàn Khải Minh đã hiểu mình đã phạm sai lầm lớn, hắn chưa phái kỵ binh đến dò đường, như vậy liền dẫn tới quân đội gặp phải phiêu lưu cực lớn, một khi thuyền vận lương xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ sẽ nhanh chóng lâm vào tuyệt cảnh.
Hàn Khải Minh xuyên qua trấn nhỏ, tới bờ biển, lòng hắn nhất thời như rơi xuống vực sâu. Bờ biển không có một vết chân, đội tàu vốn nên đến từ hai ngày trước cũng không có bóng dáng, trên bến tàu thiên nhiên trống rỗng, lương thực, vật tư, cái gì cũng không có.
Mọi người đều bị dọa ngây người, sau một lúc lâu, bọn họ nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì?
“Tướng quân, đây... đây là có chuyện gì?” Một gã giáo úy trong lòng run sợ hỏi.
Hàn Khải Minh lắc đầu, “Không nên hỏi ta, ta cũng không biết, ta cái gì cũng không biết!”
Lúc này, vài tên tướng lĩnh hướng bến tàu chạy đi, bọn họ dạo qua một vòng, bỗng chỉ vào mặt biển mắng to lên. Không có lương thực, bọn họ làm sao bây giờ?
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới chậm rãi từ trong cực độ chấn kinh phục hồi tinh thần, hầu như mọi người đều ý thức được, trừ tấn công Ti Xa thành, liều chết chiến một trận, bọn họ không còn bất cứ đường ra nào nữa.
Hàn Khải Minh như một cước giẫm hụt, rơi vào vực sâu vạn trượng. Hắn hoàn toàn lâm vào trong tuyệt vọng, thậm chí hắn căn bản không biết mình đang nói gì, nhưng các tướng lĩnh đều nghe thấy.
“Truyền mệnh lệnh ta, đại quân lập tức giết về phía Ti Xa thành!”
***
Hải cảng quận Bắc Hải lưng tựa một ngọn núi nhỏ, núi nhỏ không cao, chỉ hơn năm mươi trượng, từ đỉnh núi có thể rõ ràng thấy mặt biển phương xa cùng với xưởng thuyền và Cự Dương trấn, khiến toàn bộ cảng khống chế điểm cao.
Bởi vậy ở trên đỉnh núi xây dựng một tháp canh, nếu có tình hình địch, nó có thể lập tức gõ vang chuông cảnh báo.
Mặt khác ở cách tháp canh không xa còn có một tòa ưng tháp, đây là hơn một tháng nay mới xây dựng hoàn thành, chim ưng đưa thư do Tùy quân huấn luyện từ các nơi truyền tin đến nơi đây, lại từ ưng tháp này chuyển giao đến huyện Ích Đô.
Vài ngày trước, chim ưng đưa thư từ Liêu Đông vượt biển bay tới thành công đến nơi này, chuyện này ý nghĩa trọng đại đối với Thanh Châu quân, ý nghĩa Thanh Châu có thể lấy tốc độ nhanh nhất nắm giữ tin tức Liêu Đông.
Buổi sáng hôm nay, một con chim ưng đưa thư lướt qua cửa cảng, chậm rãi hạ xuống ở trên ưng tháp. Sớm có ưng nô chạy vội lên, hắn thấy trên chân chim ưng buộc chặt một ống thư màu đỏ rực, biết đây là tin tức cấp tốc. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng đem ống thư lấy xuống, cột vào trên chân một con chim ưng khác, để chim ưng vỗ cánh bay đi hướng nam.
Một canh giờ sau, ống thư màu đỏ rực này liền xuất hiện ở trên bàn quan phòng của Trương Huyễn, ở bên cạnh Lý Tĩnh nhận ra ống thư này, đây là thư chim ưng từ Ti Xa thành truyền đến, hắn cũng lập tức khẩn trương hẳn lên, không biết Ti Xa thành sẽ mang đến tin tức thế nào.
Trương Huyễn lại trầm ổn được, hắn không chút hoang mang cạy ống thư ra, lấy ra thư bên trong. Đây là một phần báo cáo ngắn viết ở trên giấy đay vàng nhỏ, ước chừng viết chi chít hơn trăm chữ, Trương Huyễn nhanh chóng đọc một lần, liền cười lên.
“Hai vị tướng quân Chu, Tề không làm chúng ta thất vọng, bắt được hơn trăm chiếc thuyền tiếp tế tiếp viện của Cao Lệ, khiến một vạn quân Cao Lệ giết đến Ti Xa thành lập tức lâm vào tuyệt cảnh cạn lương thực, ngay tại nửa đêm ngày hôm qua, quân đội Cao Lệ xảy ra nội chiến, chủ tướng bị bắt, đại bộ phận quân đội giơ cờ đầu hàng.”
Lý Tĩnh mừng rỡ, vội hỏi: “Vậy một bước tiếp theo đại soái tính làm sao bây giờ?”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được. Nếu ta không đoán sai, Uyên Thái Tộ nhất định sẽ để con trai hắn đến Ti Xa thành xem xét tình huống.”
~~~~
Bình Nhưỡng thành, mấy tên kỵ binh báo tin nhanh như điện chớp như từ đường cái xa xa vội vàng chạy tới. Bọn họ chạy tới bên cửa thành giơ lệnh hô to, “Chiến báo cấp tốc!”
Binh sĩ thủ thành không dám ngăn trở, mặc cho bọn họ lao vào trong thành. Kỵ binh báo tin một đường chạy vội tới trước cửa phủ của Uyên Thái Tộ, xoay người xuống ngựa, chạy gấp lên đài nói: “Tin tức khẩn cấp Ô Cốt thành, cần bẩm báo Mạc Ly Chi đại nhân!”
Binh sĩ thủ vệ vội vàng dẫn bọn họ vào trong phủ. Trong thư phòng, Uyên Thái Tộ đang lo âu bất an ở trong phòng đi qua đi lại. Một vạn đại quân từ Ô Cốt thành xuất phát hướng tới Ti Xa thành đã qua gần mười ngày, nhưng đến nay một chút tin tức cũng chưa có, thực sự khiến Uyên Thái Tộ cảm giác sâu sắc bất an.
Dựa theo trước đó ước định, nếu đánh hạ Ti Xa thành, Hàn Khải Minh sẽ ngay lập tức phái người hướng mình báo tin, nhưng hiện tại vẫn chưa có bất cứ tin tức nào, chẳng lẽ là công thành bất lợi?
Uyên Thái Tộ càng thêm lo lắng là thuỷ bộ bàn giao có vấn đề, đường bộ không thể mang theo đồ quân nhu lương thảo, chỉ có thể đi đường thủy vận chuyển, nếu thủy lộ vận chuyển xảy ra cái gì ngoài ý muốn, binh sĩ chỉ mang theo lương khô lên đường có thể xuất hiện hậu quả nghiêm trọng cạn lương thực hay không.
Uyên Thái Tộ sầu lo vạn phần. Hắn chỉ hy vọng mau chóng có tin tức truyền đến.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo, “Khởi bẩm đại nhân, Ô Cốt thành truyền tin khẩn!”
Trong lòng Uyên Thái Tộ cả kinh, vội ra lệnh: “Mau để cho người báo tin tiến vào.”
Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một tia cảm giác không ổn, nếu là đoạt được Ti Xa thành, nên là đưa tới chiến báo thắng lợi, mà không phải tin tức khẩn cấp gì, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện sao?