Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 599 - Chương 544: Hoàng Thị Quyết Sách

Chương 544: Hoàng thị quyết sách
Chương 544: Hoàng thị quyết sách

Hoàng Triệu Tự ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Nó ở Giang Đô làm cái gì, vì sao không trở lại tham gia tộc tế?”

“Hình như là có công vụ quan trọng, phải tết Trung Nguyên năm nay mới có thể trở về.”

“Thì ra là thế!”

Hoàng Triệu Tự cũng không hỏi con trai có công vụ gì. Hắn cảm giác phụ thân chưa nói hết lời, liền chờ phụ thân tiếp tục nói.

Hoàng Hữu nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Đại lang cảm thấy thế cục hiện tại như thế nào?”

“Phụ thân là chỉ Giang Hoài sao?”

“Trước tiên nói về Giang Hoài đi!”

Hoàng Triệu Tự thở dài, “Con cảm thấy năm đó thiên tử tuy người ở Giang Đô, nhưng căn bản không quan tâm Giang Hoài, mười vạn Kiêu Quả đại quân chỉ đóng quân ở phụ cận Giang Đô, như quận Chung Ly, quận Lư Giang, quận Lịch Dương đều không có một binh lính. Hiện tại Đỗ Phục Uy chỉ là bị Trương Huyễn đánh cho nguyên khí đại thương, mới tránh ở quận Hoài Nam, nhiều nhất qua một năm nữa, hắn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Không biết khi đó lại sẽ là bộ dáng thế nào.”

Hoàng Hữu gật gật đầu, “Triều đình không coi trọng Giang Hoài không phải một ngày hai ngày. Từ trước nam bắc phân liệt, Giang Hoài chính là vùng giảm xóc, đạo phỉ hoành hành, dân chúng lầm than, mấy trăm năm qua vẫn luôn như thế, năm trước Yến vương tuần tra Giang Nam, đi các quận Giang Nam, ngay cả quận Dự Chươ ng cũng đi, nhưng không bước vào Giang Hoài một bước, ta liền biết hắn cũng không coi trọng Giang Hoài. Nếu hắn lên ngôi, Giang Hoài vẫn sẽ tiếp tục bị triều đình quên đi, đây là nguyên nhân căn bản Giang Hoài thế gia chúng ta trước giờ đấu không lại Giang Nam thế gia.”

Hoàng Hữu cảm khái vài câu, lại nói: “Giang Hoài như thế, vậy con thấy đại thế thiên hạ lại như thế nào?”

Hoàng Triệu Tự do dự một chút, Hoàng Hữu cười nói: “Giữa cha con chúng ta còn có cái gì không thể nói?”

Hoàng Triệu Tự yên lặng gật gật đầu, khẽ thở dài nói: “Không dối phụ thân, con cảm thấy Tùy triều đã mất đại thế.”

“Con vì sao thấy như vậy, hiện tại cũng chỉ có Hà Bắc hỗn loạn, nơi khác mặc dù có một chút nạn phỉ, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đại cục. Cha mấy ngày hôm trước nói chuyện phiếm với Hàn Duyệt Công, hắn nói Đại Tùy vẫn chưa mất khống chế, còn nắm giữ ở trong tay thiên tử.”

Hoàng Triệu Tự lắc lắc đầu, “Hàn Duyệt Công gặp người chỉ nói ba phần, lời hắn nói không thể tin, theo con biết, quan phủ các địa phương căn bản là không nghe theo ý chỉ triều đình, các nơi hào cường rục rịch, hoàn toàn khống chế địa phương rồi, hiện tại triều đình chỉ có thể khống chế Hà Lạc, Trường An, Thái Nguyên, Giang Đô bốn nơi, thu thuế phú căn bản không đủ để nuôi quân, chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm qua ngày, nếu thật như Hàn Duyệt Công nói, thiên tử chạy đến Giang Đô làm gì? Hắn rõ ràng chính là cảm thấy đại loạn sắp tới, đặc biệt chạy đến Giang Đô tránh họa.”

Hoàng Hữu gật gật đầu, “Con ta nhìn thế cục rất thấu triệt, quả thật như thế, thiên hạ đại loạn sắp tới.”

Nói đến đây, hắn đem hai phong thư bồ câu đưa cho con trưởng, “Một phong là thư khẩn của tam lang, một phong là thư của Kính nhi, tối hôm qua đồng thời đưa đến, con đọc một chút đi!”

Hoàng Triệu Tự biết phụ thân nói chuyện với mình thiên hạ đại thế một lúc lâu tất nhiên có nguyên nhân, hắn vội vàng tiếp nhận thư đọc kỹ. Thư của huynh đệ không có nội dung gì, hắn càng thêm quan tâm thư của con trai. Hắn vội vàng đọc một lần, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, “Trương Huyễn muốn hỏi mua gang cùng đồng thô của chúng ta?”

“Trương Huyễn đồng ý dựa theo giá thị trường mua, vận chuyển hắn tự giải quyết, vừa lúc trong kho riêng của chúng ta có ba trăm vạn cân gang cùng trăm vạn cân đồng thô, là Hoàng gia chúng ta tích góp từng tí một nhiều năm trữ hàng. Ta đã cân nhắc một đêm, ta quyết định đem gang và đồng cho hắn hết.”

“Phụ thân quyết định đem bọn nó bán cho Trương Huyễn?”

Hoàng Hữu lắc lắc đầu, “Không phải bán, mà là tặng cho hắn.”

Hoàng Triệu Tự ngạc nhiên, sau một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, thì ra phụ thân là muốn đem vận mệnh gia tộc đặt cược ở trên người Trương Huyễn?

“Thế nào?”

Ánh mắt Hoàng Hữu dò hỏi con trưởng, “Qua hai năm nữa con dã là tân nhậm gia chủ, dù sao đây là một đại sự, ta cần trưng cầu ý kiến của con.”

Hoàng Triệu Tự trầm ngâm thật lâu mới nói: “Lúc trước Trương Huyễn đem Kính nhi giữ ở bên người, cũng ủy thác trọng trách, con đã biết sẽ có hôm nay. Người này mưu tính sâu xa, võ công văn hoá giáo dục đều là đương thời hiếm thấy, con nghe nói Thanh Châu hắn cai trị nhân dân an cư lạc nghiệp, dân phong thuần phác, không nhặt của rơi trên đường. Kính nhi đã muốn cam tâm tình nguyện theo hắn, đủ thấy hắn tín nhiệm cùng trọng dụng đối với Kính nhi, lô gang, đồng thô này coi như là đầu tư cho Kính nhi đi!”

Hoàng Hữu vui vẻ vuốt râu cười nói: “Cha con chúng ta hai người nghĩ giống nhau.”

~~~~

Ngay tại buổi tối hôm sau, thư bồ câu của Hoàng Hữu đưa đến Giang Đô, tỏ vẻ đồng ý đem gang cùng đồng thô trong kho riêng không ràng buộc tặng cho Trương Huyễn. Hoàng Dục mừng rỡ, vội sai thủ hạ tới quận Đông Hải truyền tin. Lúc này, chín chiếc hoành dương thuyền của Thanh Châu quân đã bỏ neo ở đảo Đông Hải, chỉ chờ tin tức của Hoàng Dục bên này.

Ba ngày sau, thư khẩn của Hoàng Dục đưa đến đảo Đông Hải, Chu Mãnh lập tức hạ lệnh hoành dương thuyền chia quân hai đường cách nhau một ngày xuất phát, phân biệt ngụy trang thành thương thuyền Tân La và Triều Tiên hướng cửa Trường Giang xuất phát.

Tuy Tùy đế Dương Quảng ở ngay Giang Đô, nhưng Giang Đô lại không có thuỷ quân, mười vạn Kiêu Quả quân đóng quân hết ở thành Giang Đô. Mặt khác, đại tướng quân Trần Lăng dẫn ba vạn quân như trước ở vùng quận Ngô cùng quân đội của Trầm Pháp Hưng giằng co với quân đội Mạnh Hải Công một lần nữa quật khởi ở quận Dư Hàng.

Trên Trường Giang chỉ có thương thuyền với thuyền đánh cá, ngẫu nhiên cũng sẽ có thuyền thuế huyện nha huyện Giang Dương cùng huyện Giang Ninh, nhưng ở lúc năm mới, ngay cả thương thuyền cũng rất khó nhìn thấy. Chín chiếc hoành dương thuyền hình thể khổng lồ xếp hàng ở một bên Trường Giang dựa vào Giang Ninh di chuyển đồ sộ, khung cảnh rất hoành trangs, rất nhiều người dân đều chạy tới bờ sông quan sát tình huống náo nhiệt khó gặp này, ngay cả Giang Ninh huyện lệnh cũng bị kinh động, chạy đến trên tường thành hướng con sông quan sát.

Huyện Giang Ninh là hang ổ Giang Nam hội, huyện lệnh họ Vương, trên danh nghĩa là Tùy quan, nhưng trên thực tế lại hướng Giang Nam hội nguyện trung thành. Lúc này Vương huyện lệnh đi cùng Trầm Kiên đứng ở trên tường thành. Trầm Kiên ánh mắt nghi hoặc nhìn đội tàu này, ở đâu ra một đội tàu khổng lồ như vậy, thế mà lại treo cờ hiệu Tân La, lại đi hướng nội địa Trường Giang, đây là duyên cớ gì?

Lúc này, Vương huyện lệnh nói khẽ với Trầm Kiên: “Trầm công, ty chức cảm thấy đây rất có thể là đội tàu của Trương Huyễn.”

Trầm Kiên ngạc nhiên, “Sao có thể là đội tàu của Trương Huyễn?”

“Trầm công quên rồi sao? Năm trước hai chiếc hoành dương thuyền đó chẳng biết đi đâu, Trầm công lúc ấy nói bị Trương Huyễn chiếm, hôm nay chúng nó lại lần nữa xuất hiện, ý nghĩa điều gì?”

Bình Luận (0)
Comment