Thật ra đây cũng là nguyên nhân chủ yếu loạn phỉ các nơi Tùy triều không làm được trò trống gì, mở sạp quá lớn, quân đội động cái mấy vạn mười mấy vạn, lại không có thu hoạch, một khối địa bàn nho nhỏ làm sao mà nuôi nổi, nuôi không nổi cũng chỉ có thể đi cướp, dẫn tới sức sản xuất bị phá hoại nghiêm trọng, sản lượng lương thực giảm cực nhiều, dân cư nhanh chóng tiêu vong, hình thành một loại tuần hoàn ác tính, cuối cùng không có lương thực cũng sẽ suy vong.
Trương Huyễn rất rõ đạo lý này, cho nên nhân số quân đội của hắn nhất định phải tương xứng với địa bàn khống chế, bởi vì trên tay hắn đã có sáu mươi vạn thạch lương thực, đủ để cho mười vạn đại quân tiêu hao một năm, cho nên hắn mới dám mở rộng quân đội.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, chỉ nghe thấy thanh âm Uất Trì Cung truyền đến, “Mạt tướng Uất Trì Cung tham kiến đại soái!”
Thì ra đã đến tân binh doanh.
Tân binh doanh có hai cái, một ở Tề quận, có hai vạn tân binh, do La Sĩ Tín phụ trách huấn luyện, một cái ở quận Bắc Hải, có ba vạn năm ngàn tân binh, đương nhiên do Uất Trì Cung phụ trách huấn luyện.
Trương Huyễn đã là lần thứ ba đến thị sát tân binh doanh, lần này chủ yếu đến thị sát hiệu quả huấn luyện đánh đêm. Từ sau khi biết được quân đội Bột Hải hội am hiểu đánh đêm, Trương Huyễn liền bắt đầu ở trong quân đội bù lại điểm yếu này, nói giỡn, nếu quân đội Bột Hải hội ban đêm công thành, bọn họ lấy gì thủ thành? Chiến tranh quy củ ban đêm không đánh, nhưng quy củ là con người đặt ra, có người muốn phá quy định này, ngươi có thể không đuổi theo sao? Không chỉ có Thanh Châu quân, nghe nói U Châu quân của La Nghệ cũng đang khổ luyện đánh đêm.
Trương Huyễn ở dưới đám đông tướng lĩnh vây quanh đi vào quân doanh. Uất Trì Cung cười nói: “Khởi bẩm đại soái, đêm nay huấn luyện đánh đêm là công thủ thành!”
“Công thủ thành?”
Trương Huyễn không khỏi quay đầu hướng bắc mặt nhìn lại, ở phía bắc quân doanh dựng một đoạn tường thành, cao hai trượng, dài chừng một dặm, còn có sông đào bảo vệ thành, quân đội mỗi ngày đều sẽ ở trên thành dưới thành dùng gậy sáp ong cùng tên không đầu nhọn kịch chiến, rơi xuống thành là chuyện thường, nhưng phía dưới là sông đào bảo vệ thành sâu hai trượng, nhiều nhất cũng chỉ là bị thương nhẹ, không chết được người, nhưng trong sông đào bảo vệ thành thật sự che kín cọc nhọn, rơi vào trong sông cửu tử nhất sinh.
“Luyện mấy lượt rồi?”
Trương Huyễn cười tủm tỉm hỏi. Hắn biết Uất Trì Cung thích chơi đấu loại, so sánh từng lượt, cuối cùng quyết ra người xuất sắc.
“Đã hơn hai mươi lượt rồi!”
Uất Trì Cung hưng phấn chà chà tay, đêm nay là một vòng cuối cùng, ty chức vẫn luôn chờ tướng quân tới đây.
“Tốt! Đêm nay chúng ta phải xem cho đã!”
~~~~
Màn đêm lặng yên buông xuống, hai cánh quân ở trên thành dưới thành đồ sộ sừng sững, dưới thành hai ngàn người, trên thành một ngàn người, bọn họ mặc minh quang khải, tay cầm trường mâu gỗ độn sáp ong, lưng đeo khiên, rất nhiều binh sĩ thì cầm tên không mũi nhọn, ai cũng đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, đằng đằng sát khí. Nhìn ra được một tháng huấn luyện kiểu ma quỷ làm bọn họ ai cũng thay da đổi thịt.
Trên khán đài gỗ bên kia đứng đầy tướng lĩnh xem cuộc chiến, Uất Trì Cung thấp giọng nói khẽ với Trương Huyễn: “Phe công đã mười lần leo thành thắng lợi, phe thủ thành cũng là bảy lần thủ thành thành công, thời gian là một canh giờ, chỉ xem đêm nay ai có thể đạt được cuối cùng thắng lợi, người thắng lợi mỗi người thưởng năm quan.”
Trương Huyễn gật gật đầu, tiền thưởng là thứ yếu, mấu chốt là cảm giác vinh dự do thắng lợi, cùng với người thất bại không phục, đây mới là quan trọng nhất.
“Bắt đầu đi!”
Uất Trì Cung hét lớn một tiếng, “Bắt đầu!”
‘Thùng! Thùng! Thùng!’ Trống lớn trợ chiến kịch liệt gõ vang, binh sĩ trên thành dưới thành đồng thời bộc phát ra một mảng hò hét.
Hai ngàn binh sĩ dưới thành như một mảng cuộn sóng màu đen trào lên, từ trên thành tên bắn như mưa rào, binh sĩ dưới thành đều giơ khiên nghênh chiến, tuy là tên không mũi nhọn, nhưng quy củ nghiêm ngặt, trên đầu mũi tên có sơn trắng, nếu bị bắn trúng mà không lui xuống, chính là cãi quân lệnh đánh năm mươi quân côn nặng, cả cánh quân cũng tuyên bố thất bại. Đã có bốn cánh quân bởi vậy mất đi cơ hội thắng lợi.
Trường mâu cán sáp ong cùng đao cùn cũng vậy, đầu mâu cùng lưỡi đao đều có sơn đỏ, nếu bị chém trúng mà không lui xuống, hậu quả giống như mũi tên.
Binh sĩ công thành gấp hai quân địch, thế tới hung mãnh, bọn họ phi thường có kết cấu, mỗi binh sĩ phân công rõ ràng, trăm binh sĩ đem tấm ván gỗ dài đặt lên trên sông đào bảo vệ thành, hình thành cầu nổi. Binh sĩ phía sau dựng lên năm cái thang công thành, đợt thứ nhất năm trăm binh sĩ trào lên, ai cũng động tác nhanh nhẹn, tuy đêm tối, ánh mắt mỗi người lại sắc bén, kịp thời tránh né tên hai bên bắn tới, không ít binh sĩ bị bắn trúng, liền chủ động nhảy vào trong sông bảo vệ thành.
Phía dưới thế công mãnh liệt, thủ quân bên trên cũng kiên cường, phối hợp đặc biệt ăn ý. Một ngàn binh sĩ chia làm bảy trăm cung thủ cùng ba trăm mâu thủ, bởi vì không có cây lăn, toàn bộ thủ quân hơi chịu thiệt, nhưng một mặt khác bọn họ cũng có bồi thường, công thành chiến thật sự, rất nhiều kẻ bị thương vẫn sẽ tiếp tục công thành, sẽ không tự mình nhảy vào sông đào bảo vệ thành.
Trên đài gỗ, Uất Trì Cung thấp giọng cười nói: “Sáu mươi người thủ một cái thang, thoạt nhìn mưa gió không lọt, nhưng chỉ cần bị một người xông lên thành, chỗ hổng sẽ bị mở ra, nói tới cũng không dễ dàng, nhưng đêm nay trận đánh này, ta nhắm chừng không đến nửa canh giờ sẽ chấm dứt.”
“Vì sao?”
“Đại soái xem cái thang công thành ngoài cùng kia, chủ tướng công thành thế mà lại ở vòng thứ nhất đã đem đòn sát thủ của bọn họ dùng ra rồi, tướng quân xem hán tử khôi ngô nhất kia, cầm hai thanh trường mâu kia.”
Trương Huyễn thấy, trên thang công thành ngoài cùng có một gã đại hán dáng người khôi ngô, hai vai đặc biệt rộng, nhưng thân thủ lại rất mạnh mẽ linh hoạt, khác với mọi người, hắn không dùng khiên, mà là tay cầm hai thanh trường mâu, không ngừng đánh tên bay hai bên bắn tới, đối phương cũng đặc biệt chú ý hắn, vô số tên hướng hắn bắn tới, lại bị gạt bay hết, hai thanh trường mâu múa mưa gió không lọt, hắn không ngừng quay đầu hô to binh sĩ lên thành, nhìn ra được hắn là tiểu đầu mục.
“Võ nghệ giỏi!”
Trương Huyễn buột miệng khen, hắn là người biết nhìn hàng, nhìn ra được đại hán này song thương rất thành thạo, hơn nữa gậy sáp ong nặng nề, một thanh mâu nặng hai mươi mấy cân, quân sĩ này có thể xưng là đại tướng rồi.
“Hắn là người nào?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Người này tên Vương Ninh, chính là người huyện Ích Đô, trước mắt là đội chính.”
“Hắn không phải tân binh?”
Trương Huyễn có chút kỳ quái, thân binh nhiều nhất chỉ có thể đảm nhiệm hỏa trưởng, đội chính khẳng định là lão binh.
“Hắn quả thật là tân binh, được ta đặc biệt đề bạt, không dối đại soái, cánh quân này của bọn họ sở dĩ mười trận thành công, chính là vì có hắn, người khác đều bình thường.”
Trương Huyễn không nói gì, ánh mắt tập trung ở trên người đại hán tên là Vương Ninh kia.