Lý Uyên thở dài trong lòng, cho dù hắn muốn khởi binh, phủ Võ Xuyên bên kia chưa chắc đáp ứng đâu!
Lời này hắn lại không thể nói với Lưu Văn Tĩnh.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một mảng tiếng hò hét, chỉ thấy phía đông bụi đất bay lên, một mũi bại binh đang vội vàng hướng bên này chạy tới, đại tướng cầm đầu cưỡi một con ngựa trắng, mặc ngân khôi ngân giáp, tay cầm trường sóc, chính là con thứ Lý Thế Dân của Lý Uyên.
Ở phía sau bọn họ ngoài trăm bước có một bọn truy binh, đang gắt gao đuổi theo không tha.
Lý Uyên nhất thời kích động hẳn lên, hô to: “Bọn chúng tới rồi, chuẩn bị chiến đấu!”
Lý Thế Dân chạy có chút chật vật, dù sao thủ hạ của hắn ba ngàn người đều là quân già yếu, bôn chạy thất bát dặm đường liền đã muốn có điểm mỏi mệt không chịu nổi.
Ở phía sau bọn họ ngoài trăm bước, trùm thổ phỉ Vô Đoan Nhi dẫn trên vạn quân đuổi theo không tha, Vô Đoan Nhi tuổi chừng bốn mươi, mặt đầy râu, tướng mạo rất tục tằng.
Hắn đang âm thầm mua minh quang khải của Quan Lũng Đậu thị gia tộc, nhưng chưa thành công, Đậu thị từ chối giao dịch với hắn, làm hắn ảo não vạn phần, hắn luôn muốn dùng minh quang khải võ trang thân vệ của mình, lại muốn mà không có được.
Nhưng không ngờ hôm nay hắn ngoài dự liệu phát hiện ba ngàn binh sĩ già yếu đến khiêu chiến lại đều mặc giáp trụ minh quang khải, làm hắn mừng rỡ. Lúc này hắn đã bất chấp có thể có mai phục hay không, một lòng muốn bắt sống đám binh sĩ tới từ Thái Nguyên này.
“Đừng bỏ chạy nữa, đầu hàng không giết!”
Vô Đoan Nhi cùng các binh sĩ ở phía sau la to, nhưng chưa chú ý tới địa hình biến hóa, bọn hắn dần dần chạy vào vòng mai phục của quân đội Lý Uyên.
Nhìn đại đội tặc quân đông nghìn nghịt giết vào thung lũng, Lý Uyên rốt cuộc nhịn không được. Hắn thấy Tùy quân đã lao qua vòng vây, lập tức hét lớn một tiếng, “Giết!”
Bên trong thung lũng vang lên một trận tiếng mõ dồn dập, hai bên nhất thời đều bắn ra vạn mũi tên, tên bắn dày đặc về phía binh sĩ tặc quân trong thung lũng, hầu như có hơn một ngàn mũi tên tập trung bắn về phía Vô Đoan Nhi, chỉ nháy mắt đã đem Vô Đoan Nhi cả người lẫn ngựa bắn như con nhím, nặng nề ngã vật xuống đất.
Binh sĩ tặc binh bị dọa hồn phi phách tán, liều mạng hướng hai bên bỏ chạy, tự giẫm lên nhau, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thung lũng. Lúc này, tiếng kèn chợt thổi lên, hai vạn quân của Lý Uyên đánh về phía thung lũng. Lý Uyên cao giọng thét ra lệnh: “Kẻ đầu hàng tha chết!”
“Kẻ đầu hàng không giết!” Binh sĩ Tùy quân hô to.
Cửa ra hai bên thung lũng đã bị binh sĩ Tùy quân bịt kín, Lý Huyền Bá ở đông, Lý Nguyên Cát ở tây, đều dẫn ba ngàn quân bịt con đường chạy trốn của tặc quân, khiến binh sĩ tặc quân một tên cũng trốn không thoát, binh sĩ tặc binh chen chúc ở trong thung lũng ở trong tuyệt vọng nghe được binh sĩ Tùy quân hô to, bọn hắn thấy được một tia hy vọng, lập tức quỳ xuống đất từng mảng từng mảng đầu hàng, một vạn tặc binh lại có tám ngàn người đầu hàng quân đội của Lý Uyên.
Lúc này, Lý Thế Dân mang theo một gã đại tướng tặc quân tới bên cạnh phụ thân, cao giọng nói: “Phụ thân, bắt được phó tướng Triệu Nhai của Vô Đoan Nhi, hắn nguyện ý lừa thành cho chúng ta!”
Lý Uyên mừng rỡ, vội hỏi: “Triệu tướng quân có bằng lòng góp sức cho ta hay không?”
Triệu Nhai quỳ xuống hành lễ, “Góp sức cho Lý công, ty chức muôn chết không chối từ!”
“Tốt!”
Lý Uyên quyết đoán nói: “Nhị lang, con có thể dẫn hắn đến lừa thành, ta đi theo ở phía sau.”
~~~~
Sau nửa canh giờ, một đội tặc quân áp giải mấy trăm tên Tùy quân mặc minh quang khải tới dưới thành Giới Hưu. Triệu Nhai lên trước hô to: “Mau mở cửa thành cho ta!”
Một gã giáo úy tặc quân thò đầu nhìn nhìn, cười hỏi: “Đại vương sao còn chưa trở về?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, đại vương đuổi lấy áo giáp của hắn, ta mang một bộ phận áo giáp về trước.”
Binh sĩ tặc quân trên thành đều cười lên. Bọn họ cũng đều biết đại vương thèm giáp thành bệnh, hiện tại thế mà lại xuất hiện ba ngàn bộ minh quang khải, đại vương sao có thể buông tha? Giáo úy không chút hoài nghi, hô to: “Mở thành!”
Cửa thành ‘kẽo kẹt’ mở ra, cầu treo cũng chậm rãi buông xuống. Lý Thế Dân trong đội ngũ siết chặt mã sóc, cửa thành mở ra, hắn xoay người lên ngựa, dẫn đầu hướng trong thành chạy đi, binh sĩ phía sau theo hắn hướng trong thành chen nhau mà vào.
Tặc quân trên thành nhất thời phát hiện không đúng, vội ra lệnh đóng cửa thành, nhưng đã không kịp, hơn một ngàn binh sĩ Tùy quân giết vào trong thành. Lúc này, tiếng kèn mãnh liệt, Lý Uyên tránh ở trong rừng cây xa xa hô to: “Đoạt thành!”
Hắn dẫn hơn một vạn Tùy quân hướng thành Giới Hưu hang ổ của Vô Đoan Nhi giết tới, theo dòng lũ Tùy quân ùa vào thành trì, thành Giới Hưu rơi vào trong tay Tùy quân, trên vạn binh sĩ tặc quân đầu hàng, vô số lương thảo vật tư cũng thành chiến lợi phẩm của Tùy quân.
Vô Đoan Nhi chết trận, huyện Giới Hưu thất thủ, lương thảo vật tư rơi vào trong tay Tùy quân, cái này không thể nghi ngờ khiến tặc quân nhanh chóng sụp đổ. Lý Uyên lập tức chia quân ba đường, hướng tới các chỗ sơn trại của Tước Thử cốc thảo phạt thủ hạ sót lại của Vô Đoan Nhi. Lý Uyên hai bút cùng vẽ, vừa đấm vừa xoa, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trong ngắn ngủn mấy ngày, năm vạn tặc binh đều đã đầu hàng Lý Uyên.
Thái Nguyên thành, Hổ nha lang tướng Cao Quân Nhã vội vàng đi vào quận nha, tới trước phòng làm việc của quận thừa Vương Uy, Cao Quân Nhã là phó tướng của Lý Uyên, lần này Lý Uyên thảo phạt Vô Đoan Nhi, không dẫn hắn hướng tới, mà là lệnh Cao Quân Nhã lưu thủ Thái Nguyên.
Nhưng một thân phận khác của Cao Quân Nhã lại là giám thị hành động của Lý Uyên ở trong quân đội, nếu Lý Uyên có dị tâm, hắn sẽ trực tiếp hướng thiên tử báo cáo.
“Vương quận thừa, có việc gấp thương lượng!” Đi đến trước bậc thang, Cao Quân Nhã liền nhịn không được hô lớn.
Từ trong phòng làm việc một gã quan viên tuổi chừng năm mươi mấy đi ra, bộ dạng vừa cao vừa béo, so với Cao Quân Nhã thân là Hổ nha lang tướng còn cao hơn một cái đầu, hắn là quận thừa Vương Uy, giống Cao Quân Nhã, hắn cũng là quan viên Dương Quảng phái tới bí mật giám thị Lý Uyên, chẳng qua Cao Quân Nhã là phụ trách giám thị quân đội, mà hắn là phụ trách giám thị chính vụ, hai người một văn một võ, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của Lý Uyên.
“Cao tướng quân, có việc gấp gì?”
“Ta còn có thể có việc gấp gì, chính là về người kia...”
Không đợi Cao Quân Nhã nói xong, Vương Uy vội vàng khoát tay, ngắt lời Cao Quân Nhã, “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta trở về phòng bàn tiếp.”
Hắn đem Cao Quân Nhã mời vào phòng làm việc, lại hướng hai bên nhìn nhìn, lúc này mới đóng cửa phòng.
Cao Quân Nhã vừa ngồi xuống, liền sốt ruột nói: “Ta nhận được tâm phúc từ huyện Giới Hưu truyền đến báo khẩn, Lý Uyên đã đánh bại Vô Đoan Nhi, thu hàng hơn năm vạn tù binh.”
Vương Uy nhướng mày, “Cái này không phải vấn đề gì! Hắn phụng chỉ diệt phỉ, thế này không phải rất bình thường sao?”