“Vấn đề không ở đây, mà ở chỗ việc xảy ra hôm qua, hơn năm vạn tù binh theo lý nên đuổi hết về quê làm nông, nhưng Lý Uyên lại từ trong đó chọn lựa hai vạn tinh nhuệ, xếp vào quân đội của mình, quân đội của hắn lập tức lớn mạnh đến bốn vạn người.”
Trên mặt Vương Uy cũng lộ vẻ chấn động, nếu là như vậy mà nói, vấn đề của Lý Uyên đã lớn rồi. Mỗi chủ soái cầm binh bên ngoài có thể có bao nhiêu quân đội, là Binh bộ hạch định, thiên tử phê duyệt đồng ý, ai cũng không thể tự tiện mở rộng quy mô, nếu tự tiện mở rộng quy mô, liền ý nghĩa muốn tự chuẩn bị lương thực, đó là ôm quân tự lập, chính là mưu nghịch tạo phản, Lý Uyên thế mà lại dám tự tiện mở rộng quân đội?
“Tin tức này là thật sao?”
Cao Quân Nhã vội nói: “Đương nhiên là thật, là tâm phúc của ta tối hôm qua phái người truyền tin suốt đêm, khẳng định không giả được. Quận thừa, chúng ta nên làm gì bây giờ? Trực tiếp hướng thiên tử báo cáo sao?”
Cao Quân Nhã là võ tướng, đầu óc hơi kém, bày mưu tính kế đều là Vương Uy quyết định. Vương Uy trầm ngâm một lát nói: “Chuyện này phải hỏi Lý Uyên trước, xem hắn giải thích như thế nào, nhỡ đâu hắn nhận được mật chỉ của thiên tử, chúng ta không cần nhúng tay, nếu thật là hắn tự tiện làm, chúng ta hướng triều đình báo cáo sau cũng không muộn, Cao tướng quân cảm thấy thế nào?”
“Quận thừa nói có lý, vậy ta đi huyện Giới Hưu hỏi hắn, nếu hắn không phụng chỉ, ta sẽ lập tức phái người thông báo quận thừa.”
“Được! Cứ làm như vậy, ta chờ tin tức của tướng quân.”
~~~~
Cao Quân Nhã dẫn mấy trăm binh sĩ một đường nam hạ, ở chỗ giao giới quận Thái Nguyên và quận Tây Hà gặp Lý Uyên đang khải hoàn quay về. Cao Quân Nhã đã trước một bước nhận được tin tức, Lý Uyên lệnh cháu Lý Hiếu Cung cùng Lưu Hoằng Cơ, Trưởng Tôn Thuận Đức ba người ở huyện Giới Hưu huấn luyện hai vạn hàng quân, bản thân hắn thì dẫn thủ hạ ban đầu quay về Thái Nguyên.
Lúc này, Lý Uyên cũng nhận được tin tức, Cao Quân Nhã đến, Lý Uyên không khỏi hừ lạnh một tiếng trong lòng. Người này đến, tất có liên quan với hai vạn hàng tốt kia. Trong lòng hắn cũng có lí do thoái thác, liền cười nói: “Mời Cao tướng quân tới gặp ta!”
Không bao lâu, Cao Quân Nhã được dẫn đến trước mặt Lý Uyên, hắn tiến lên ôm quyền hành lễ, “Ty chức tham kiến Lý công!”
“Cao tướng quân không cần đa lễ.”
Cao Quân Nhã xoay người lên ngựa, sóng vai đi cùng Lý Uyên, cười nói: “Chúc mừng Lý công tiêu diệt Vô Đoan Nhi, lại lập công lớn!”
Lý Uyên cười nhẹ, “Một đám ô hợp mà thôi, thắng không võ, Cao tướng quân không cần khen ta nữa.”
“Dù sao cũng là hơn năm vạn quân, gấp hai quân đội của Lý công, đánh thắng trận cũng không dễ dàng.”
Cao Quân Nhã chuyển đề tài, liền trở lại trên chính sự, “Nghe nói Lý công cũng chưa giải tán toàn bộ hàng tốt, mà là để lại hơn hai vạn người, đây là vì sao?”
Lý Uyên tuy sớm có chuẩn bị, cũng không ngờ được Cao Quân Nhã hỏi trực tiếp như thế. Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, vẫn cười ha ha nói: “Hai vạn người đó đều là người địa phương quận Tây Hà, bởi vì quận Tây Hà núi cao nhiều khe, cực dễ sinh ra nạn phỉ, cho nên ta tiếp nhận đề nghị của Vương thái thú quận Tây Hà, giữ hai vạn người này làm dân đoàn quận Tây Hà, một khi có nạn phỉ manh nha, bọn họ liền có thể trực tiếp dập tắt.”
“Thì ra là thế, vẫn là Lý công cân nhắc chu toàn, chỉ là hai vạn dân đoàn có quá nhiều một chút hay không?”
“Hai vạn dân đoàn quả thật có nhiều chút, nhưng chúng ta cũng cần cân nhắc dài một chút. Năm trước đã xảy ra sự kiện Nhạn Môn, chúng ta ai có thể ngờ. Nhưng bởi vậy có thể thấy được, Đột Quyết đã bắt đầu nhằm vào Trung Nguyên, một khi đại quân Đột Quyết nam hạ, Tịnh Châu chúng ta đứng mũi chịu sào, làm Thái Nguyên lưu thủ kiêm Hà Đông thảo bộ sứ, trách nhiệm trên vai ta to lớn, không thể không phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị nhiều dân đoàn một chút, một khi có đại quân Đột Quyết, cũng không đến mức bó tay không có biện pháp. Cao tướng quân nói đúng không?”
Lý Uyên xử lý việc này cực kỳ khéo đưa đẩy, đầu tiên là đem trách nhiệm giao cho thái thú quận Tây Hà, là ứng thái thú quận Tây Hà yêu cầu, hắn mới để lại hai vạn người. Tiếp theo là dân đoàn, cũng không phải quân đội chính thức, Cao Quân Nhã ngươi không thể chụp mũ tự tiện tăng cường quân bị ở trên đầu ta, tiếp theo là vì chống lại Đột Quyết có thể xâm nhập, ngay cả thiên tử cũng thiếu chút nữa rơi vào trong tay người Đột Quyết, ngươi không thể nói người Đột Quyết khẳng định không đến, cho nên một vòng lồng vào một vòng, làm Cao Quân Nhã á khẩu không trả lời được.
“Lý công quả nhiên cao minh, cân nhắc lâu dài, ty chức bội phục! Bội phục!”
Cao Quân Nhã cười gượng hai tiếng, không còn lời nào mà chống đỡ. Tuy nói như thế, nhưng hắn cũng từ một khía cạnh chứng thật Lý Uyên không phải phụng mật chỉ tăng cường quân bị, dựa theo trước đó hắn ước định với Vương Uy, Cao Quân Nhã suốt đêm phái người đi truyền tin cho Vương Uy, hai ngày sau, một tín sứ mang theo mật báo khẩn tám trăm dặm của Vương Uy hướng phía Giang Đô chạy vội đi.
***
Năm Đại Nghiệp thứ mười ba đã định sẵn là một năm rung chuyển, chịu nạn ở Nhạn Môn khiến quyền uy của Dương Quảng suy yếu thêm một bước, lòng tin của Dương Quảng cũng hạ thấp chưa từng có, co đầu rút cổ ở Giang Nam, khiến hào cường các nơi trong thiên hạ dã tâm bừng bừng, bắt đầu mở rộng thế lực trước nay chưa có.
Địa khu Hà Bắc, thế lực mở rộng nhanh chóng mạnh mẽ nhất không phải Đậu Kiến Đức, cũng không phải Cao Sĩ Đạt, lại càng không phải Bột Hải hội, mà là hãn phỉ Lô Minh Nguyệt.
Lô Minh Nguyệt bởi vì thời gian dài ở lại quận Thượng Cốc, tranh đoạt tài nguyên có hạn với bọn loạn phỉ Ngụy Đao Nhi, Vương Bạt Tu, thế lực mãi không phát triển lên được.
Nhưng ở mùa xuân năm trước, Lô Minh Nguyệt cấu kết thủ hạ đại tướng Tống Kim Cương của Ngụy Đao Nhi, lợi dụng cơ hội kết nghĩa độc giết Ngụy Đao Nhi, thâu tóm quân đội cùng lương thực của Ngụy Đao Nhi, đem quân đội của Vương Bạt Tu đuổi khỏi quận Thượng Cốc, khiến hắn có thể độc chiếm quận Thượng Cốc, Lô Minh Nguyệt có vốn riêng quyết định nam hạ mở rộng. Hắn bắt được cơ hội quân đội các quận Hà Bắc đến Nhạn Môn cần vương, một đường hướng nam mở rộng, công thành lược trại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Lô Minh Nguyệt một hơi cướp lấy quận Hằng Sơn, quận Bác Lăng cùng quận Triệu, quận Tương Quốc, quận Vũ An năm quận, quan viên đều đầu hàng, lương thảo kho nhà nước bị hắn cướp hết, ôm hai mươi vạn quân, ở sau khi đánh hạ Ngụy quận Lô Minh Nguyệt tự phong Ngụy vương, thành vua tây bộ Hà Bắc danh xứng với thực.
Mùa thu năm trước, Lô Minh Nguyệt nghỉ ngơi hồi phục mấy tháng lại dã tâm bừng bừng. Hắn phân binh hai đường, lệnh đại tướng quân Tống Kim Cương dẫn năm vạn đại quân thủ Ngụy quận, bản thân hắn thì dẫn mười vạn đại quân đóng quân huyện Nội Hoàng quận Cấp, binh chỉ kho Lê Dương.