Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 614 - Chương 554: Lập Tức Ứng Chiến (Thượng)

Chương 554: Lập tức ứng chiến (Thượng)
Chương 554: Lập tức ứng chiến (Thượng)

Quân sĩ lại nói: “Chúng ta là thuỷ bộ đồng tiến, trước mắt ở huyện Đàn Uyên gặp một đội tặc quân, tạm thời chưa kịch chiến, đại soái nhà ta mời Vương tướng quân chờ hai ngày, nhất định sẽ nhanh chóng đến cứu viện.”

Vương Biện gật gật đầu, lập tức sai người mang thủ hạ của Trương Huyễn đi nghỉ ngơi, hắn lại trở về tường bắc thành, nhìn chăm chú tặc quân phương xa. Tặc quân tạm thời còn chưa công thành, nhắm chừng Lô Minh Nguyệt cũng đã nhận được tình báo Trương Huyễn dẫn quân đến, đang tích cực ứng đối.

Lúc này Vương Biện đã dần dần tỉnh táo lại, hắn ý thức được Trương Huyễn tới quá nhanh, từ khi mình phái người đi cầu cứu, năm ngày sau Trương Huyễn đã giết đến kho Lê Dương, tốc độ này vượt xa kế hoạch của hắn, hắn cho rằng ít nhất mười hôm sau Trương Huyễn mới có thể đến, chẳng lẽ Trương Huyễn đã chuẩn bị xuất binh sao?

Trên thực tế, Vương Biện quyết định hướng Trương Huyễn cầu cứu rất miễn cưỡng, hắn cũng biết Trương Huyễn có dã tâm kinh doanh quận Bắc Hải, một khi Trương Huyễn dẫn quân đánh bại Lô Minh Nguyệt, vậy Trương Huyễn rất có thể cũng sẽ mưu đồ lương thảo vật tư kho Lê Dương.

Lúc này, Vương Biện quay đầu hướng tín sứ mình phái ra vẫy vẫy tay, tín sứ vội bước lên phía trước. Vương Biện hỏi: “Ngươi là ở nơi nào gặp được quân đội của Trương Huyễn?”

“Ty chức là ở quận Thanh Hà gặp được Trương tướng quân, khi đó đại quân của hắn đã tập kết sắp xếp.”

Vương Biện như hiểu ra, lại hỏi: “Từ khi ngươi đem thư của ta cho hắn, đến hắn dẫn quân xuất binh, ở giữa cách bao nhiêu thời gian?”

“Ước chừng chỉ cách một canh giờ, chiến thuyền lương thảo của Thanh Châu quân đều đã chuẩn bị sắp xếp, Trương tướng quân dặn dò Thanh Châu phòng ngự, liền lập tức dẫn quân xuất phát, một đường nhanh chóng hành quân, hầu như ngày đêm không ngừng, ba ngày đã chạy tới huyện Đàn Uyên, hắn trước mắt thành lập căn cứ hậu cần ở huyện Đàn Uyên.”

Trong lòng Vương Biện đã rõ, Trương Huyễn đã sớm chuẩn bị xuất kích, chỉ là chờ đợi thư cầu viện của mình, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận xuất binh, xem ra người này quả nhiên danh bất hư truyền, mưu định rồi sau đó động.

Vương Biện trầm ngâm thật lâu, chuyện này hắn cảm thấy cần thiết hướng Lạc Dương báo cáo, nếu Lạc Dương vẫn mặc kệ, vậy Trương Huyễn đoạt kho Lê Dương không quan hệ với mình.

Nghĩ đến đây, hắn nói với tín sứ: “Ngươi lại vất vả đi Lạc Dương một chuyến, thay ta đưa phong thư cho Quang Lộc đại phu Đoạn Đạt, ta lập tức viết thư, ngươi tức khắc xuất phát!”

~~~~

Đại quân của Lô Minh Nguyệt đóng quân ở trên đồng bằng phía bắc kho Lê Dương ngoài mười dặm, lương thảo hậu cần của hắn ở huyện Nội Hoàng, bởi vì lấp sông khá vội, liền chưa đem lương thảo vật tư vận chuyển đến trong đại doanh, huyện Nội Hoàng bên kia do quân sư Diêu Khải của hắn tọa trấn.

Ngay lúc Lô Minh Nguyệt chuẩn bị công thành quy mô, hắn bỗng nhận được Diêu Khải từ Nội Hoàng huyện đưa tới tin báo khẩn, một cánh quân đóng quân ở bờ Hoàng Hà phát hiện Thanh Châu đại quân đang dọc theo Hoàng Hà đánh tới, trước mắt Thanh Châu quân đã đến huyện Đàn Uyên.

Tin tức này làm Lô Minh Nguyệt chấn động, hắn lập tức hạ lệnh tạm dừng công thành, đồng thời phái ra mấy đội kỵ binh thám tử, đến huyện Đàn Uyên tra xét tình báo Thanh Châu quân.

Đại quân của Trương Huyễn đột nhiên giết đến làm Lô Minh Nguyệt tâm phiền ý loạn một phen, nhưng cũng đồng thời gợi lên thù hận sâu trong lòng hắn, hắn biết mình sớm hay muộn phải quyết một trận tử chiến với Trương Huyễn, lại không ngờ một ngày này tới nhanh như vậy.

Mấy vạn đại quân của Trương Huyễn cách hắn ngoài sáu mươi dặm, một ngày thời gian là có thể giết đến, điều này làm Lô Minh Nguyệt cảm thấy khó xử, là tiếp tục tấn công kho Lê Dương, hay là quyết chiến với Trương Huyễn trước?

Ban đêm, Lô Minh Nguyệt chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại trướng, tỏ ra tâm sự rất nặng nề, hắn đang đợi tình báo của thám tử. Nếu nói hắn không sợ Trương Huyễn, đó cũng là nói dối. Hắn cảm thấy mình hiểu Trương Huyễn con người này hơn bất cứ ai khác, ở lúc Trương Huyễn còn chưa nổi lên hắn đã từng có qua lại với Trương Huyễn, hơn nữa Trương Huyễn ở lúc cứu Lô Thanh biểu hiện ra dũng lược, làm hắn đến nay khó quên.

Về phần Trương Huyễn về sau càn quét đám giặc cướp Sơn Đông, diệt Trương Kim Xưng, Cao Khai Đạo, đánh cho Đỗ Phục Uy hồn phi phách tán, những sự tích truyền khắp thiên hạ này hắn cũng rất rõ ràng, cho nên khi hắn nghe nói mũi đao của Trương Huyễn chỉ hướng mình, hắn run rẩy một trận. Không ngờ mục tiêu của Trương Huyễn nhanh như vậy đã nhắm vào mình.

Thật ra trong lòng Lô Minh Nguyệt cũng rõ, một năm qua hắn mở rộng quá nhanh, hầu như chiếm lĩnh nửa Hà Bắc, các thế lực lớn của Hà Bắc đều đã không thể dễ dàng tha thứ mình. Cho dù Trương Huyễn không động vào mình, Đậu Kiến Đức, Bột Hải hội thậm chí La Nghệ cũng sẽ hướng mình làm khó dễ, lần này tấn công kho Lê Dương chỉ sợ đã chạm vào lợi ích của Trương Huyễn.

Mấu chốt là hiện tại nên làm gì bây giờ? Là thật triệu tập binh lực quyết một trận tử chiến với Trương Huyễn, hay là tạm thời từ bỏ kho Lê Dương lùi về phía bắc, Lô Minh Nguyệt nhất thời không lấy được chủ ý.

Lúc này, ngoài lều có thân binh bẩm báo: “Khởi bẩm đại vương, thám tử có tin tức truyền đến.”

Tinh thần Lô Minh Nguyệt rung lên, lập tức ra lệnh: “Mau để cho hắn vào báo cáo.”

Một lát sau, một gã giáo úy thám tử bước nhanh vào đại trướng, quì một gối hành lễ nói: “Khởi bẩm đại vương, ty chức mới từ huyện Đàn Uyên tới!”

“Nói mau, tình huống Thanh Châu quân như thế nào, Trương Huyễn tự mình đến đây sao?”

“Khởi bẩm đại vương, Trương Huyễn quả thật suất lĩnh đến, Thanh Châu quân thuỷ bộ đồng tiến, trên bờ có hai vạn quân, trong Hoàng Hà đại khái có ba mươi mấy chiếc thuyền hàng ngàn thạch.”

“Mới hai vạn quân?”

Con số này khiến Lô Minh Nguyệt hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn năm trước đã biết Trương Huyễn có ba vạn tinh binh, nếu Trương Huyễn dẫn hai vạn quân đến, vậy cũng phù hợp lẽ thường, dẫn hai vạn quân xuất chinh, để lại một vạn quân thủ sáu quận Thanh Châu, chỉ là hắn vẫn có chút lo lắng, Lô Minh Nguyệt lại hỏi: “Trong quân doanh của bọn chúng có lượng lớn lương thảo hay không?”

“Hồi bẩm đại vương, trong quân doanh không có lương thảo, Tùy quân đều là nai nịt gọn gàng.”

Lô Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Tùy quân không có khả năng không mang theo lương thực, như vậy ba mươi chiếc thuyền hàng khẳng định là thuyền lương, sẽ không là thuyền chở quân đội.

Thật ra Lô Minh Nguyệt cũng sớm đoán được quân đội của Trương Huyễn là hai vạn nhân mã, chỉ là hắn thật sự không quá yên tâm, mới hỏi thêm vài câu.

“Hiện tại Trương Huyễn còn ở huyện Đàn Uyên sao?”

“Lúc ty chức rời khỏi, bọn hắn cũng đang nhổ trại xuất phát, đi rất thong thả, nhưng phương hướng tựa như là huyện Nội Hoàng.”

Lô Minh Nguyệt lập tức ngẩn người, Trương Huyễn thế mà lại là giết vào phía huyện Nội Hoàng, đây rõ ràng là muốn hốt cả ổ mình. Huyện Nội Hoàng bên kia chỉ có hai vạn quân, như thế nào cũng không phải đối thủ của quân đội Trương Huyễn.

Hắn nhất thời có chút nôn nóng, truyền lệnh: “Lệnh Từ Hoành Nghĩa tới gặp ta!”

Bình Luận (0)
Comment