Trương Huyễn mừng rỡ, cơ hội quả nhiên đến rồi, hắn vội nói: “Mau dẫn tín sứ tới gặp ta!”
Một gã tín sứ được dẫn tới, hướng Trương Huyễn thi lễ, “Tham kiến chiêu thảo sứ tướng quân!”
“Tình huống kho Lê Dương như thế nào?” Trương Huyễn thân thiết hỏi.
“Khởi bẩm tướng quân, quân đội của Lô Minh Nguyệt bắt đầu chuyển đất lấp sông đào bảo vệ thành, tình thế nguy cấp, Vương tướng quân khẩn cầu Trương tướng quân cứu viện kho Lê Dương!”
Nói xong, tín sứ đem một phong thư trình cho Trương Huyễn, Trương Huyễn xem xong thư cầu cứu của Vương Biện, lại đem thư chuyển cho mọi người xem. Hắn nói với tín sứ: “Ta đã là Hà Bắc chiêu thảo sứ, cứu viện kho Lê Dương là trách nhiệm không thể chối từ của ta, ta sẽ lập tức khởi binh, chậm nhất ba ngày sau đến kho Lê Dương.”
Trương Huyễn lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh đại quân thu thập doanh trướng, chuẩn bị xuất phát!”
Hắn lại nói với một thân binh: “Nhanh đi triệu Uất Trì tướng quân và thuỷ quân Chu Mãnh tướng quân tới gặp ta!”
Uất Trì Cung ở huyện Cao Đường, cần ít nhất nửa canh giờ mới có thể chạy tới. Chu Mãnh vừa mới được tăng lên làm thuỷ quân Hùng vũ lang tướng bước nhanh tới bên người Trương Huyễn. Hắn quì một gối hành lễ. “Tham kiến đại soái!”
“Chu tướng quân mời đứng lên!”
Trương Huyễn lệnh hắn đứng dậy, dặn hắn: “Lần này ta dẫn quân tây chinh, lo nhất đó là sáu quận Thanh Châu, ta đã ở quận Tế Bắc cùng Lỗ quận đều đồn trú một vạn quân, hẳn có thể ngăn cản quân Ngoã Cương đánh lén, nhưng Hà Bắc Đậu Kiến Đức cùng Cao Sĩ Đạt ta cũng chỉ có thể dựa vào Hoàng Hà hiểm yếu để ngăn cản, thuỷ quân của ngươi sẽ gánh trách nhiệm nặng nề. Từ hôm nay trở đi Hoàng Hà thi hành lệnh cấm di chuyển, nghiêm cấm mọi con thuyền xuất hiện, ngươi nghe theo Uất Trì tướng quân chỉ huy, ta đối với ngươi chỉ có một mệnh lệnh, bất cứ thuyền nào nam hạ đáng ngờ, trực tiếp đánh đắm cho ta!”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lúc này, Uất Trì Cung cũng vội vàng chạy tới, hắn vừa lúc ở trên đường đến bờ Hoàng Hà gặp được thân binh của Trương Huyễn. Lần này Uất Trì Cung không theo quân xuất chinh, hắn dẫn một vạn quân trấn thủ huyện Cao Đường, canh phòng nghiêm ngặt quân đội của Cao Sĩ Đạt cùng Đậu Kiến Đức nam hạ.
Uất Trì Cung hướng Trương Huyễn thi lễ, Trương Huyễn vỗ vỗ bả vai hắn, thấm thía nói với hắn: “Ta vừa rồi đã nói cho Chu Mãnh tướng quân, thuỷ quân của hắn sẽ toàn lực phối hợp ngươi, một khi Đậu Kiến Đức hoặc Cao Sĩ Đạt xuất hiện dị động, thì lập tức ngồi thuyền rút về phương nam, không thể khinh địch, không thể may mắn, không thể làm hỏng, một vạn quân quận Thanh Hà tuyệt không thể bị đối phương bao vây tiêu diệt, ngươi nhớ chưa?”
“Đại soái dặn ta khắc trong tâm khảm.”
Trương Huyễn lại chậm rãi nói: “Quận Bắc Hải ta sẽ gửi gắm cho ngươi!”
“Ta rõ!”
Một canh giờ sau, ba trăm chiếc thuyền lớn chở đầy lương thực vật tư bắt đầu rời bờ Hoàng Hà, căng buồm hướng tây chạy đi, Trương Huyễn thì dẫn bốn vạn đại quân nai nịt gọn gàng, cuồn cuộn giết hướng kho Lê Dương.
~~~~
Hành động lấp sông ở kho Lê Dương vẫn hừng hực khí thế tiến hành, ngắn ngủn năm ngày thời gian, quân đội của Lô Minh Nguyệt đã lấp sông hai trăm trượng, bùn đất đã chồng chất đến chỗ cách tường thành tầm ba trượng, vì đề phòng đầu tường lăn cây thương tổn, binh sĩ tặc quân liền không tiếp tục đẩy mạnh, phía sau lót lên tấm ván gỗ là có thể công thành.
Dù vậy, quân đội của Lô Minh Nguyệt cũng trả giá đắt thương vong hơn một ngàn người.
Thủ đoạn phản kích của kho Lê Dương chủ yếu là cung tên cùng sàng nỏ, nhưng hiệu quả không lớn, chủ yếu là binh sĩ tham gia lấp sông, mỗi người đều đeo một tấm khiên to, phòng ngự hữu hiệu cung tên bắn, nhưng khiên lại không ngăn được trọng nỏ xuyên thủng, tuyệt đại bộ phận binh sĩ đều chết ở dưới trọng nỏ.
Bên bờ sông đào bảo vệ thành, gần vạn binh sĩ đang đem từng sọt bùn đất đổ vào trong sông, gây ra sóng đục cuồn cuộn. Ở xa xa, mấy vạn binh sĩ đang cuồn cuộn không ngừng dùng xe một bánh đem bùn đất vận chuyển đến bờ sông, dòng người qua lại không ngừng, giống như kiến chuyển nhà, rất đồ sộ.
Binh sĩ trên đầu tường bắn tên như mưa về phía binh sĩ tặc quân đổ đất bên bờ, tuy đại bộ phận tên đều không phát huy tác dụng, nhưng vẫn có số ít tên bắn trúng binh sĩ chuyển đất, không ngừng có binh sĩ trúng tên rơi vào trong sông đào bảo vệ thành.
Lô Minh Nguyệt cưỡi ở trên chiến mã nhìn chăm chú vào tiến độ binh sĩ lấp sông, lấp sông đã hoàn thành hai trăm trượng, trên cơ bản có thể công thành, tuy Lô Minh Nguyệt là hy vọng lấp được bốn trăm trượng, nhưng kinh nghiệm nói cho hắn đêm dài là lắm mộng, thời gian kéo dài càng dài, càng sẽ có các loại tình huống bất lợi xảy ra.
Hắn lập tức hạ lệnh: “Quân đội rút lui, ngừng lấp sông!”
Quân lệnh hạ đạt, tiếng trống trận thùng - thùng - thùng! gõ vang, binh sĩ lấp sông lập tức lui như thủy triều. Rất nhanh, sông đào bảo vệ thành trở nên lạnh lẽo vắng vẻ, chất đống vô số xe một bánh cùng thi thể nằm ngổn ngang.
Binh sĩ trên thành cũng dừng bắn. Vương Biện ánh mắt ác liệt nhìn chăm chú vào mảng lớn lòng sông đã lấp xong, lòng sông vốn rộng hai mươi trượng trở thành dòng chảy hẹp, ước chừng dài hơn một dặm. Cứ như vậy, tác dụng phòng ngự cường đại của sông đào bảo vệ thành đã mất đi, bọn họ sắp gặp phải khảo nghiệm ác liệt nhất.
“Tướng quân!”
Một gã thiên tướng ở bên cạnh nói: “Tính từ trên thời gian, quân đội Thanh Châu hẳn là đã xuất binh.”
“Ta cũng hy vọng như thế, nhưng không thể đem hy vọng gửi gắm trên người bọn họ.”
Vương Biện vừa dứt lời, một binh sĩ bước nhanh chạy tới bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, tín sứ đi Thanh Châu của chúng ta đã trở lại.”
Vương Biện mừng rỡ, vội hỏi: “Người ở nơi nào?”
“Khởi bẩm tướng quân, người ở nam thành!”
Không đợi binh sĩ đến dẫn người, Vương Biện đã vội vàng chạy về phía nam thành.
Ngoài nam thành có một cái kênh đào ngắn chuyên môn nối liền với sông đào bảo vệ thành cùng với sông đào trong thành, một đầu khác thì liên thông kênh Vĩnh Tể, cuối cùng thông Hoàng Hà, một chiếc khoái thuyền từ kênh đào chạy đến, bỏ neo ở cạnh sông đào bảo vệ thành ngoài cửa nam thành, tín sứ trên thuyền đã vào thành.
Tín sứ và người Trương Huyễn phái tới mới vừa lên tường thành, đã gặp Vương Biện ở trước mặt. Vương Biện sớm đã sốt ruột khó dằn nổi, cầm chặt cánh tay tín sứ vội hỏi: “Trương tướng quân phát binh chưa?”
“Khởi bẩm tướng quân, Trương tướng quân đã phát binh, trước mắt đã đến huyện Đàn Uyên quận Vũ Dương, cách chúng ta đã không đến sáu mươi dặm.”
Lúc này thủ hạ Trương Huyễn phái tới quì một gối thi lễ, “Ty chức tham kiến Vương tướng quân!”
Trong lòng Vương Biện mừng rỡ, mặt đầy nụ cười nâng thủ hạ của Trương Huyễn dậy, “Vất vả rồi, không biết Trương tướng quân có tin tức gì cho ta hay không?”
Quân sĩ từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Vương Biện, Vương Biện vội mở thư, đọc lướt một lần, nhất thời một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Trương Huyễn đã xuất binh bốn vạn, trước mắt đang đóng quân ở huyện Đàn Uyên, lập tức có thể giết đến kho Lê Dương, trong thư Trương Huyễn hy vọng bọn họ cần phải thủ được kho Lê Dương.