Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 612 - Chương 553: Cứu Viện Lê Dương (1)

Chương 553: Cứu viện Lê Dương (1)
Chương 553: Cứu viện Lê Dương (1)

Trước mắt kho Lê Dương có một vạn quân trú đóng, thuyền vận lương trên trăm chiếc, do Hổ nha lang tướng Vương Biện thống soái, bằng vào thành trì và sông đào bảo vệ thành phòng thủ kiên cố, kho Lê Dương từ trước tới giờ đồ sộ sừng sững, chưa bị tặc quân đánh hạ.

Vương Biện tuổi khoảng ngoài năm mươi, là một gã lão tướng quan trường. Hắn xuất thân thế gia thương nhân, ở lúc hai mươi tuổi, phụ thân quyên tiền cho hắn làm quan, từ đó về sau đi lên con đường làm quan.

Vương Biện cũng ở quan trường lăn lộn ba mươi năm, đối với các loại đạo lí đối nhân xử thế của quan trường đã sớm rõ như lòng bàn tay.

Lần này Lô Minh Nguyệt đóng quân huyện Nội Hoàng, rất rõ ràng là muốn tấn công kho Lê Dương, Vương Biện đã sớm ý thức được một điểm này, hắn vài lần dâng thư Lạc Dương, yêu cầu Việt vương Dương Đồng lưu thủ Lạc Dương phái binh viện trợ, phương diện Lạc Dương trả lời lại là binh lực phòng ngự kho Lê Dương đã đủ, có thể cố thủ kho lương, dựa vào thành mà chiến.

Câu trả lời này làm Vương Biện rất thất vọng, hắn lại cân nhắc đem lương thực chở đi, nhưng quân Ngoã Cương ở trên Hoàng Hà rất sinh động, vận chuyển lương thực ra sẽ chỉ là bát cơm trên bàn quân Ngoã Cương.

Bất đắc dĩ, Vương Biện chỉ đành tận lực chuẩn bị nhiều cây lăn, an bài cung tên, chế tác nỏ giường, tích cực chuẩn bị chiến tranh, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Buổi tối hôm nay, mây đen dầy đặc, trăng mờ sao thưa, tối như mực bóng đêm bao phủ đại địa, ngoài mấy chục bước đã không nhìn thấy tình hình ngoài thành.

Trên đầu tường có hơn ngàn binh sĩ trinh sát tuần hành đang qua lại tuần tra, cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh dưới thành. Ở trong sông đào bảo vệ thành, ba nhóm thuyền trinh sát đi qua đi lại, nhìn chăm chú vào động tĩnh trên bờ. Lúc canh một, bên bờ bỗng xuất hiện quân đội đông nghìn nghịt, bọn hắn khuân vác từng túi bùn đất ném vào sông đào bảo vệ thành, động tĩnh rất lớn, tuy bóng đêm yểm hộ bóng người bọn hắn, nhưng thanh âm bọn hắn phát ra lập tức bị thuyền trinh sát sông đào bảo vệ thành phát hiện.

Lập tức có thuyền trinh sát chạy về dưới thành hô to: “Quân tình khẩn cấp, Vương tướng quân có đó không?”

Vương Biện vừa lúc ở đầu tường trinh sát tuần hành, hắn cũng phát hiện đối diện sông đào bảo vệ thành có động tĩnh, lại thấy không rõ, hắn lập tức thò người ra khỏi thành hỏi: “Bờ bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Khởi bẩm tướng quân, tặc quân đang lấp sông đào bảo vệ thành quy mô lớn!”

Vương Biện chấn động, vội thét ra lệnh: “Truyền quân lệnh của ta, nhanh điều ba ngàn cung nỏ thủ lên thành!”

Lúc này, một gã thiên tướng bên cạnh thấp giọng nói: “Nếu tặc quân lấp phẳng sông đào bảo vệ thành, chỉ sợ rất thủ được kho Lê Dương. Tướng quân, phải cầu viện!”

“Nhưng đông đô không chịu xuất binh, ta làm sao bây giờ?” Vương Biện căm tức vạn phần nói.

“Tướng quân vì sao không hướng Thanh Châu Trương Huyễn cầu viện? Hắn chính là Hà Bắc chiêu thảo sứ.”

Vương Biện không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào ngoài thành. Hắn đã sớm cân nhắc phương án này, chỉ là hắn nhất thời không quyết định được, nhưng hiện tại, hắn tựa như đã không còn đường sống lựa chọn.

***

Quận Thanh Hà, bến tàu Hoàng Hà, bốn vạn Tùy quân đóng quân ở trên đồng bằng phía bắc bến tàu, đại trướng đóng quân chỉnh tề một cái nối tiếp một cái, mênh mông vô bờ. Mấy trăm chiếc chiến thuyền từ quận Bắc Hải điều đến bỏ neo ở trong Hoàng Hà, cột buồm như rừng, rất đồ sộ, nhưng chín chiếc thuyền Hoành Dương lại không ở trong đó, chúng nó tạm thời ở lại quận Bắc Hải.

Lúc này đã là trung tuần tháng hai, Hoàng Hà đã hoàn toàn tan băng, gió đông nam thổi mạnh trên mặt sông, phi thường có lợi cho đội tàu đi ngược dòng tây tiến, lương thảo cùng vật tư đều đã chuẩn bị sắp xếp, chỉ chờ Trương Huyễn ra lệnh một tiếng, đại quân sẽ nhổ trại xuất phát.

Nhưng Trương Huyễn còn đang kiên nhẫn chờ đợi, hắn đang chờ tin tức của thám báo, dù sao xuất binh kho Lê Dương là đại sự người trong thiên hạ chú ý, hắn phải đợi một cơ hội thích hợp.

Đây là thể nghiệm cuộc đời Trương Huyễn, bất cứ chuyện gì cũng sẽ xuất hiện cơ hội, mấu chốt chỉ xem mình có thể bắt lấy một cái cơ hội chớp mắt lướt qua hay không, nhưng khi cơ hội còn chưa tới, hắn phải học được kiên nhẫn chờ đợi, hoặc, cũng có thể chủ động sáng tạo cơ hội.

Sáng sớm, bên bờ Hoàng Hà, Trương Huyễn đứng ở trên một ngọn đồi nhìn chăm chú vào Hoàng Hà lăn tăn sóng. Tuy Tùy triều lượng nước của Hoàng Hà lớn hơn đời sau, cũng không đục ngầu như đời sau, nhưng bởi vì địa khu Trung Nguyên đã xảy ra nạn hạn hán nghiêm trọng, cũng trên trình độ rất lớn ảnh hưởng đến lượng nước chảy của Hoàng Hà.

Lượng nước của Hoàng Hà giảm bớt rõ ràng, hiện tại hẳn là lúc lũ xuân, nhưng hai bờ sông lại lộ ra mảng lớn lòng sông, chẳng qua lạc đà đói chết còn to hơn ngựa, tuy lưu lượng so với năm trước bớt đi một nửa, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chạy chiến thuyền hai ngàn thạch trở lên.

Nhìn mảng lớn lòng sông khô cạn, Trương Huyễn thở dài, nói với Phòng Huyền Linh: “Xem ra năm nay tình hình hạn hán phi thường nghiêm trọng, địa khu Trung Nguyên sắp xảy ra biến đổi lớn, Thanh Châu chính là nơi các nạn dân hướng tới, chúng ta phải làm đầy đủ chuẩn bị nghênh đón làn sóng dân chạy nạn.”

“Đại soái yên tâm đi! Có Vi trưởng sử tự mình tọa trấn Tề quận, mấy trăm quan viên giúp đõ, cùng với trên vạn binh sĩ bỏ sức, hẳn là vấn đề không lớn.”

“Địa điểm và vật tư cứu tế chuẩn bị đầy đủ chưa?” Trương Huyễn quay đầu hỏi Bùi Hoằng.

Bùi Hoằng là thương tào tham quân của Thanh Châu quân, hắn lúc trước vẫn luôn giúp Vi Vân Khởi chuẩn bị các loại vật tư ứng đối nạn dân, cụ thể phụ trách các loại vật tư cứu tế vận chuyển để phân phát.

Bùi Hoằng vội vàng nói: “Khởi bẩm đại soái, lần này cứu trợ nạn dân sẽ ở Phạm huyện cùng huyện Thọ Trương của quận Tế Bắc, huyện Nhâm Thành và huyện Bình Lục của Lỗ quận cùng với huyện Tu Xương, huyện Túc Thành của quận Đông Bình sáu huyện thành lập bảy mươi hai điểm cứu tế, đã điều động hai mươi vạn thạch lương thực cùng mười vạn cuộn vải. Mặt khác chúng ta còn chuẩn bị hai vạn cái lều to, ở trong khoảng thời gian ngắn có thể cứu trợ trăm vạn nạn dân, nếu nạn dân lại tiếp tục tăng, chúng ta lại vận chuyển thêm hai mươi vạn thạch lương thực cùng hai vạn cái lều trại.”

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, nạn dân nhất định sẽ hết sức cứu trợ, nhưng hắn cũng cảm thấy áp lực trên vai cực lớn, bọn họ tuy chắp vá lung tung có bảy mươi vạn thạch lương thực tồn kho, nhưng trăm vạn nạn dân một tháng thấp nhất phải tiêu hao mười vạn thạch lương thực. Đối mặt làn sóng dân chạy nạn khổng lồ, bảy mươi vạn thạch lương thực tỏ ra cũng không nhiều, chỉ có lương thực kho Lê Dương mới có thể giảm bớt một chút áp lực, lần này hắn cướp lấy kho Lê Dương là tình thế bắt buộc.

Lúc này, mười mấy kỵ binh trinh sát tuần hành chạy vội tới, kỵ binh cầm đầu ở trên ngựa khom người nói: “Khởi bẩm đại soái, Vương tướng quân kho Lê Dương có thư khẩn đưa đến!”

Bình Luận (0)
Comment