Từ Hoành Nghĩa trong bối rối giơ thương đón đỡ, không ngờ Tần Dụng lại dùng ra liên hoàn mười ba chùy hắn mới luyện ra, một chùy tiếp một chùy, song chùy nhanh như gió bão, như rèn sắt liên hoàn nện xuống. Lúc đập đến chùy thứ bảy, Từ Hoành Nghĩa rốt cuộc không duy trì được, đại thương rời tay mà bay, phun một ngụm máu.
Từ Hoành Nghĩa quát to một tiếng, xoay người giục ngựa bỏ chạy. Tần Dụng cười lạnh một tiếng, đem một cái chùy đồng đặt ở trước người, vung tay trái lên, từ trong tay áo bắn ra một cái lưu tinh chùy như quả bí đỏ nhỏ, nắm xích sắt dài nhỏ, tốc độ cực nhanh, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, trúng vào gáy Từ Hoành Nghĩa, chỉ nghe ‘Bốp!’ một tiếng vang giòn, Từ Hoành Nghĩa bị đánh cho đầu lâu vỡ vụn, óc văng khắp nơi, ngã ngựa chết ngay tại chỗ.
Chủ tướng Từ Hoành Nghĩa chết, khiến trận chiến đấu này không còn ý nghĩa đánh tiếp, việc duy nhất của Tùy quân đó là đuổi giết và thu hàng binh sĩ.
Nhưng đối với Trương Huyễn, thời gian lại rất gấp gáp, Trương Huyễn lập tức mệnh lệnh: “Lệnh Vương Khuông tướng quân dẫn năm ngàn quân thu hàng tàn binh, đại quân còn lại theo ta hoả tốc nam hạ!”
Mệnh lệnh truyền xuống, đại tướng Vương Khuông dẫn năm ngàn binh sĩ tiếp tục bao vây tiễu trừ bại binh, Trương Huyễn thì dẫn ba vạn bộ binh cùng năm ngàn kỵ binh quay đầu nam hạ, hoả tốc chạy tới huyện Đàn Uyên. Trương Huyễn đã nhận được tình báo, Lô Minh Nguyệt đang dẫn năm vạn đại quân tới Đàn Uyên huyện đi hốt cả ổ mình, đây là cơ hội tuyệt hảo tiêu diệt đại quân của Lô Minh Nguyệt, lấy ba vạn năm ngàn Tùy quân tinh nhuệ đối trận năm vạn tặc quân, Trương Huyễn ít nhất có bảy phần nắm chắc thắng lợi.
Buổi sáng, Lô Minh Nguyệt vồ trượt rốt cuộc ý thức được không ổn, Trương Huyễn căn bản không đem huyện Đàn Uyên coi là trọng địa hậu cần, chẳng những không có bất cứ lương thảo gì, ngay cả doanh trướng cũng thu sạch sẽ, chỉ còn lại có một vòng hàng rào doanh trại trụi lủi.
Nhưng thật sự khiến Lô Minh Nguyệt cảm thấy khủng hoảng là, chiến thuyền trong Hoàng Hà đột nhiên từ ba mươi mấy chiếc chợt tăng lên đến hơn hai trăm chiếc, hắn mới phát hiện mình đã bị lừa, Trương Huyễn tuyệt không chỉ hai vạn quân, như vậy hành động phân binh của mình là đúng ý của đối phương.
Lô Minh Nguyệt đã ý thức được quân đội của Từ Hoành Nghĩa rất có thể dữ nhiều lành ít, hắn cũng không vội vàng hướng phía huyện Nội Hoàng rút quân nữa, mà là ở Đàn Uyên chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị nghênh chiến chủ lực Tùy quân. Cùng lúc đó, Lô Minh Nguyệt phái tâm phúc chạy tới huyện Nội Hoàng, lệnh Diêu Khải lập tức chuyển lương thực rút về Nghiệp Thành.
Đây thật ra là một tâm tư nho nhỏ của Lô Minh Nguyệt, hắn cũng không coi trọng quân đội, quân đội của hắn ở trong một năm ngắn ngủn từ hơn năm ngàn người phát triển nhanh chóng mãnh liệt đến gần hai mươi vạn đại quân, tới thật sự quá dễ dàng, thứ quá dễ có được hắn đương nhiên sẽ không quý trọng, ngược lại, hắn rát coi trọng lương thực, hắn ở Thượng Cốc từng chịu khổ sở vì thiếu lương, vì một ngàn thạch lương thực hắn không tiếc bắt cóc tộc muội của mình.
Lần này tấn công kho Lê Dương cũng là vì lương thực, nhưng Lô Minh Nguyệt tuyệt không tiếc quân đội của mình.
Lô Minh Nguyệt dù sao cũng là hãn phỉ nổi tiếng Hà Bắc, ở sau khi hắn phát hiện mình rơi vào bẫy của Trương Huyễn, hắn liền lập tức làm ra lựa chọn, có giữ có bỏ, giữ lương thực mà bỏ quân đội, đương nhiên, tính mạng chính hắn quan trọng hơn cả hai cái.
Trên đồng bằng phía bắc huyện Đàn Uyên, Lô Minh Nguyệt dẫn năm vạn đại quân sắp xếp trận thế. Hắn muốn lấy khỏe đánh yếu, đối mặt đánh đau Tùy quân hành quân một đêm.
Lúc này, Lô Minh Nguyệt đã nhận được tin tức chuẩn xác, quân đội của Từ Hoành Nghĩa ở chỗ phía bắc kho Lê Dương bốn mươi dặm bị đánh tan, toàn quân bị diệt, mấy vạn Tùy quân đang hướng huyện Đàn Uyên bên này rất nhanh đánh tới, Lô Minh Nguyệt giấu thủ hạ tin tức ở quân đội của Từ Hoành Nghĩa đã bị đánh tan, hắn biết rõ binh sĩ của mình, ở mấy tháng trước rất nhiều người còn là nông dân tay cầm cuốc, còn có không ít người từng là vô lại du côn, vì gian dâm đánh cướp mới gia nhập quân đội của mình.
Kẻ trước có đất đai người nhà vướng bận, phần lớn là bị ép tòng quân, mà sau đó càng là vì lợi mà đến, vô luận cái trước hay là cái sau, đều sẽ không quên thân phục vụ vì mình, nhưng Lô Minh Nguyệt hiện tại đã không thể lựa chọn, hắn phải ở trước khi tin tức Từ Hoành Nghĩa binh bại truyền ra chiến một trận với Tùy quân, nếu không những người này một khi nghe được tin tức bất lợi, rất nhiều người đều sẽ trở thành đào binh.
Hai gã phó tướng của Lô Minh Nguyệt Trương Phượng cùng Lý Khuê đều dẫn một vạn năm ngàn người làm hai cánh trái phải, hắn tự mình dẫn hai vạn đại quân làm trung quân, đội ngũ ở trên đồng bằng xếp ra chừng năm dặm, chiến kỳ như mây, đao thương côn kích dày đặc như rừng, trận thế rất đồ sộ.
Lô Minh Nguyệt tay cầm một cây đại thiết thương nặng tám mươi cân, cưỡi một con tuấn mã như than lửa, con chiến mã này là Hỏa Vân mã của Trương Huyễn năm đó, bị Lô Minh Nguyệt đoạt đi, vẫn luôn là vật cưỡi của hắn, hắn ở đầu đội ngũ nhìn chăm chú vào một đường màu đen xa xa dần dần xuất hiện, lúc này, nghe thấy phía sau một trận xôn xao rất nhỏ, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Binh sĩ của hắn cũng phát hiện xa xa xuất hiện chủ lực Tùy quân, rất nhiều người bị dọa kinh hô một tiếng, ánh mắt lộ ra ý sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau, những binh sĩ này hầu như chưa từng gặp cuộc đại chiến nào, một đường chẻ tre nam hạ, chưa gặp phải bất cứ sự chống cự nào, cho nên bọn hắn hôm nay lần đầu tiên gặp phải đại chiến, rất nhiều người đều bắt đầu khiếp đảm.
Lô Minh Nguyệt không khỏi âm thầm mắng một tiếng, ‘Một đám nhát gan vô dụng!’
Thật ra trong lòng hắn rõ, năm vạn người này trừ hai vạn trung quân mình dẫn dắt là quận binh ban đầu, binh sĩ khác đều là một đám ô hợp, nào phải đối thủ của Tùy quân, nhưng một trận chiến này không đánh cũng phải đánh, hắn chỉ có thể kiên trì chiến một trận với Tùy quân.
Lúc này ba vạn Tùy quân đã dần dần đẩy mạnh đến đối diện tặc quân ngoài ba trăm bước, ba vạn quân cũng sắp hàng hình tam giác, La Sĩ Tín là cánh trái, Tô Định Phương là cánh phải, hai người đều dẫn một vạn quân, Trương Huyễn thì tự mình dẫn một vạn quân làm trung quân, còn có năm ngàn kỵ binh của Bùi Hành Quảng tạm thời không thấy bóng dáng, bọn họ sẽ ở thời khắc mấu chốt xuất hiện, cho quân địch một kích trí mạng.
Ba vạn Tùy quân toàn bộ mặc giáp trụ minh quang khải giáp, đầu đội ưng lăng khôi, hông đeo hoành đao, lưng đeo khiên tròn cung tên, tay cầm một cây chiến mâu sắc bén, đội ngũ đều nhịp, đằng đằng sát khí, khác với tặc quân là, bọn họ không có chiến kỳ, chỉ có một cây quân kỳ cao hai trượng, chiến kỳ viền đen nền vàng, mặt trước là một con cự long màu xanh bay lên, mà bên kia là chữ ‘Trương’ thật lớn.