So với Tùy quân tinh nhuệ chỉnh tề, quân đội của Lô Minh Nguyệt rõ ràng lộn xộn, cờ xí các loại màu sắc xen lẫn ở đoạn đầu của đội ngũ, các binh sĩ trang bị so le không đồng đều, có giáp da, giáp vải, thậm chí mặc một cái áo ngắn, vũ khí cũng đủ loại, thậm chí còn có thể nhìn thấy cuốc cùng gậy gỗ, cho người ta một loại ấn tượng đám ô hợp.
Nhưng Trương Huyễn cũng không xem thường quân địch, hắn rất hiểu biết Lô Minh Nguyệt giả dối, hắn phát hiện đại kỳ trung quân đặc biệt nhiều, ngăn trở quân đội phía sau, không thấy rõ trang bị trung quân, mà đó hẳn là chủ lực của Lô Minh Nguyệt.
Trương Huyễn lập tức ra lệnh: “Truyền ra mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được khinh địch!”
Lô Minh Nguyệt giục ngựa tiến lên, tay nâng ngang thiết thương cao giọng hô to: “Mời Trương tướng quân trả lời!”
“Đại soái, để ta đi xử lý hắn!”
Tần Dụng giục ngựa muốn tiến lên chiến một trận, Trương Huyễn lại ngăn hắn, cười nói: “Hắn là túc địch của ta, ta đi đáp lời hắn.”
Trương Huyễn tay cầm Tử Dương kích, giục ngựa chậm rãi tiến lên, thản nhiên nói: “Không ngờ được chúng ta rốt cuộc có một ngày kết thúc ân oán.”
Trong lòng Lô Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, giả bộ ôm quyền thi lễ, “Trương tướng quân khoan dung độ lượng, có thể tha Lô mỗ thêm một lần hay không?”
“Ngươi lăn lộn đến hôm nay, còn cần ta tha sao?”
Lô Minh Nguyệt nhất thời ngửa mặt lên trời cười to, hắn thẳng lưng nói: “Vẫn là bạn cũ hiểu biết ta, Lô Minh Nguyệt ta đội trời đạp đất, chính là kiêu hùng, thà chết, cũng tuyệt không xin hàng. Trương Huyễn, ta biết dã tâm của ngươi, ta là trắng trợn cướp kho Lê Dương, ngươi lại là âm thầm đoạt kho Lê Dương, chúng ta như nhau thôi!”
Trương Huyễn lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gặp ta, chỉ là vì nói những lời thừa này sao?”
Lô Minh Nguyệt thu lại nụ cười, đại thương vung ra, “Năm đó ta bị thương bại trong tay ngươi, hôm nay chúng ta tái chiến một trận!”
Năm đó thiết thương của Lô Minh Nguyệt chỉ có sáu mươi cân, hắn khổ luyện mấy năm, trọng lượng binh khí tăng thêm đến tám mươi cân, thương pháp dũng mãnh, hơn nữa hắn giấu sát chiêu, hắn biết quân đội của mình không đánh lại được Trương Huyễn, nếu có thể đơn đấu xử lý Trương Huyễn, vậy quân đội của hắn có lẽ còn có một đường thắng.
Lô Minh Nguyệt hét to một tiếng, “Ăn của ta một thương!”
Hắn phóng ngựa hướng Trương Huyễn đâm một thương, tốc độ thương cực nhanh, thế mà lại sinh ra tiếng xé gió quái dị.
Trường thương của Lô Minh Nguyệt tên là ‘Long ngâm’, vốn là binh khí của Ngụy Đao Nhi, dùng thép ròng chế tạo, đầu thương có lỗ, cho nên khi múa lên sẽ sinh ra một loại tiếng xé gió sắc nhọn, có thể nhiễu loạn tâm thần tướng địch, chỉ bằng cây thương này, hắn ở Ngụy quận liên tục đánh bại ba gã đại tướng Tùy quân, khiến mấy vạn quận binh đầu hàng.
Trong lòng Trương Huyễn có chút kỳ quái, Lô Minh Nguyệt thế mà lại muốn đơn đấu với mình. Chẳng lẽ hắn không biết võ nghệ của mình đứng nhóm đầu thiên hạ sao?
Trương Huyễn cũng có chút cảnh giác hẳn lên. Lô Minh Nguyệt không phải người cuồng vọng, hắn tự tin như thế, tất nhiên là có chỗ cậy vào, mũi thương rít Trương Huyễn không để ở trong lòng, so với Lý Huyền Bá song chùy sấm rền, chút tiếng vang lạ đó không tính là gì.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, Tử Dương kích trong tay bỗng dưng vung, phát sau mà đến trước, lập tức bịt kín toàn bộ đường tiến công của Lô Minh Nguyệt, lại để lại một khe hở.
Lô Minh Nguyệt đương nhiên biết võ nghệ Trương Huyễn xếp hạng ba thiên hạ, tuyệt đối không phải mình có thể đối phó. Hắn là người biết hàng, thấy trường kích của Trương Huyễn đơn giản vung lên, liền bịt kín toàn bộ tiến công đường của mình, võ nghệ cao đã đến trình độ đại đạo hóa giản, nếu muốn mạnh mẽ đột phá, vậy cần lực lượng của mình vượt qua Trương Huyễn, nếu là Lý Huyền Bá hoặc là Vũ Văn Thành Đô có lẽ có thể làm được, nhưng lực lượng của mình còn kém xa lắm.
Lô Minh Nguyệt bất đắc dĩ chỉ đành đâm vờ một thương, chiến mã từ bên cạnh chạy qua. Đúng lúc này, hắn bỗng phát hiện bên trái Trương Huyễn có một lỗ hổng, lỗ hổng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Lô Minh Nguyệt hầu như là theo bản năng bắt được cơ hội này, một thương đâm chéo, trường thương phá không đâm về phía sườn trái của Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, Lô Minh Nguyệt quá khiến hắn thất vọng rồi, cho rằng mình thực có lỗ hổng sao? Lúc này chiến mã của hắn bỗng hướng bên trái chạy đi, tay trái đã rút chiến đao. Lô Minh Nguyệt đâm trượt một thương. Hắn thầm kêu không ổn, mình bị lừa rồi. Hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình có gió lạnh đánh úp lại, lúc này hắn đã bỏ lỡ cơ hội chạy trốn, chỉ phải bổ sấp trên chiến mã, chỉ nghe ‘Phốc!’ một tiếng, Trương Huyễn đã hung hăng bổ một đao vào trên lưng hắn.
Chiến đao của Trương Huyễn tên là Lô thị chi đao, là lúc trước thợ thủ công có tiếng Lô gia Lô Diệu làm cho gia tộc, về sau tặng cho Trương Huyễn, không ngờ Lô Minh Nguyệt thế mà bị thương ở trên thanh Lô thị chi đao này. Lô Minh Nguyệt quát to một tiếng, máu tươi phun ra, hắn giục ngựa liền hướng trận doanh của mình bỏ chạy, chạy ra mười mấy bước, vung tay phải lên, một đường màu đen bắn ra, như tia chớp bắn về phía Trương Huyễn.
Đây là sát chiêu Lô Minh Nguyệt giấu, là một cây gai thép dài nửa thước, tựa như một cây kim thép phóng đại mấy trăm lần, có thể phá giáp vào cơ thể, đoạn đầu gai thép bôi kịch độc, gặp máu là chết.
Lô Minh Nguyệt vốn định ở trong kịch chiến tìm cơ hội bắn về phía Trương Huyễn, nhưng không ngờ một hiệp hắn đã thua, hắn đành phải thủ thắng trong thất bại, nếu có thể ám sát Trương Huyễn đương nhiên tốt, nếu không ám sát được, ngăn trở Trương Huyễn đuổi giết cũng là một chiêu cứu mạng.
Trương Huyễn đã sớm phát hiện tay phải Lô Minh Nguyệt đeo cái bao tay da hươu, liền biết người này giấu ám khí. Khi cây kim thép chợt xuất hiện, Trương Huyễn đã có chuẩn bị, thân thể khẽ nghiêng, cây gai thép bắn trượt, nhưng Trương Huyễn không đuổi theo Lô Minh Nguyệt, trường kích chỉ hướng đại trận tặc quân, lớn tiếng quát: “Binh sĩ ba quân, giết cho ta!”
‘Thùng! Thùng! Thùng!’ Tiếng trống trận tiến công gõ vang kinh thiên động địa, ba vạn tướng sĩ thấy chủ soái làm trùm thổ phỉ Lô Minh Nguyệt bị thương nặng, nhất thời sĩ khí đại chấn, như dòng lũ chạy chồm, hò hét hướng trận doanh quân địch đánh tới.
Tặc quân nơm nớp lo sợ, sĩ khí thấp, bị ép thúc giục nghênh chiến, hai quân nháy mắt kịch chiến với nhau. Sĩ khí Tùy quân dâng cao, trang bị hoàn mỹ, bọn họ trăm người một đội, mười người một hỏa, giết cho tặc quân tè ra quần, khàn giọng kêu thảm thiết.
Trương Huyễn thấy tặc quân so với mình tưởng tượng còn yếu hơn, rất nhanh đã sắp sụp đổ, không cần kỵ binh cuối cùng phá địch, liền lập tức lấy ra một mũi lệnh tiễn, nói với thân binh bên người: “Nhanh đi thông báo Bùi tướng quân, để cho hắn hoả tốc bắc thượng Nội Hoàng huyện, cần phải chặn lại quân địch dời lương thảo về phía bắc.”
“Tuân lệnh!” Thân binh tiếp lệnh hướng bắc giục ngựa chạy gấp đi.
Lúc này, Trương Huyễn lại hạ đạt mệnh lệnh, ai bắt sống Lô Minh Nguyệt quan thăng ba cấp, tiền thưởng ngàn lượng, ai lấy đầu Lô Minh Nguyệt, thưởng tương đương!
Dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, sĩ khí Tùy quân càng thêm dâng cao, giết cho tặc quân xác nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, năm vạn tặc quân rốt cuộc sụp đổ.