Tuy Trương Huyễn trả số tiền lớn treo giải thưởng tróc nã Lô Minh Nguyệt, nhưng hắn vẫn đã xem nhẹ Lô Minh Nguyệt vô sỉ, ngay sau khi Lô Minh Nguyệt hạ đạt mệnh lệnh toàn quân nghênh chiến, hắn đã lặng lẽ mang theo mấy chục thân binh rời khỏi chiến trường, vội vã bỏ chạy về hướng tây.
Lô Minh Nguyệt đã vứt bỏ năm vạn tướng sĩ trên chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái vì hắn, hắn chỉ muốn sớm ngày quay về Nghiệp quận, một lần nữa chiêu mộ quân đội, mưu đồ Đông Sơn tái khởi.
Lô Minh Nguyệt đoán chuẩn tâm tư của Trương Huyễn, hắn cho rằng Trương Huyễn không phải vì tiêu diệt mình mà đến, mà là vì lương thực của kho Lê Dương. Nếu mình rút quân về Ngụy quận, có lẽ Trương Huyễn sẽ không tiếp tục đuổi cùng giết tận nữa, mà là sẽ mang theo lương thực kho Lê Dương vơ vét được quay về Thanh Châu.
Lô Minh Nguyệt hoảng sợ như chó nhà có tang, ở phía bắc huyện Lê Dương vượt qua kênh Vĩnh Tể, một đường bỏ chạy hướng bắc, sau khi đi vội hơn trăm dặm, bọn hắn tới trước một ngọn núi lớn, ngọn núi lớn tên là Uổng Nhân sơn, đã thuộc về dãy núi Thái Hành. Núi cao dốc đứng, rừng rậm rậm rạp, phạm vi khoảng mấy chục dặm, chung quanh phân bố to nhỏ hai mươi mấy thôn trang, đều là dựa vào ngọn núi lớn này để ăn cơm.
Sau khi tiến vào sơn đạo tốc độ đoàn người, Lô Minh Nguyệt rõ ràng chậm lại, Trương Huyễn tuy bổ ở trên lưng hắn một đao cực ác, nhưng Lô Minh Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, bên trong mặc áo giáp nhỏ dây thép, bên ngoài khoác khóa tử giáp, còn ở bên ngoài giáp nhỏ buộc một tấm hộ tâm.
Một đao này của Trương Huyễn chẳng những chặt đứt khóa tử giáp, còn đem miếng hộ tâm chém thành hai nửa, may mà giáp nhỏ ngăn cản, mới khiến hắn bị thương không nặng, chỉ bị một chút vết thương da thịt, các thân binh đổi thuốc vài lần cho hắn, tình hình vết thương liền ổn định.
Đi vội một ngày một đêm, Lô Minh Nguyệt đã kiệt sức, hắn thấy chung quanh rừng cây tươi tốt, hoang tàn vắng vẻ, liền khoát tay nói với mọi người: “Nghỉ ngơi một lát đi!”
Mọi người đều xoay người xuống ngựa, còn chưa chờ bọn hắn uống nước, một mũi tên kêu bỗng từ trên đỉnh đầu bọn hắn bắn qua, phát ra tiếng xé gió sắc nhọn, dọa mọi người cùng nhau nhảy lên, chỉ nghe một trận chiêng trống vang, bốn phía xuất hiện mấy trăm sơn tặc, đem bọn họ bao vây nhiều vòng.
Lô Minh Nguyệt thầm mắng một tiếng, tặc tổ tông thế mà lại gặp tặc tôn tử, nhưng trong lòng hắn cũng dâng lên một tia hy vọng, có lẽ hắn có thể thu phục đám sơn tặc này giúp mình quay về Nghiệp quận.
Lúc này, Keng! Keng! vang lên hai tiếng chiêng vỡ, một đại hán dáng người khôi ngô xuất hiện ở trước mắt hắn, chỉ thấy phía sau đại hán này lộ ra một cây gậy đồng to bằng miệng bát, cưỡi một con ngựa già yếu không chịu nổi.
“Oanh!”
Đại hán chỉ Lô Minh Nguyệt quát: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua nơi để, để lại tiền mua đường!”
Lô Minh Nguyệt dở khóc dở cười, tiến lên nói: “Vị tráng sĩ này, ngươi biết ta là người phương nào hay không?”
Đại hán liếc một cái thấy chiến mã của Lô Minh Nguyệt, mắt không khỏi sáng lên, ngựa của hắn vốn là con ngựa khỏe, cưỡi mới một năm, đã bị thể trọng hắn tra tấn gầy yếu không chịu nổi, hắn nhu cầu cấp bách một con ngựa quý có thể cõng nặng, con chiến mã này của Lô Minh Nguyệt không thể nghi ngờ rất thích hợp mình.
Đại hán cười to một trận, “Lão tử mặc kệ ngươi là ai, đem chiến mã để lại hết, tha cho một cái mạng chó của các ngươi!”
Trong lòng Lô Minh Nguyệt giận dữ, một đám mâu tặc không biết sống chết thế mà lại dám cướp chiến mã của bọn hắn. Hắn xoay người lên ngựa, đại thiết thương trong tay vung ra, “Muốn ngựa của ta cứ tới lấy đi!”
Đại hán cười lạnh một tiếng, lại xoay người xuống ngựa, cầm đại côn đi lên, hắn đánh giá Lô Minh Nguyệt một cái, “Ngươi chính là Lô Minh Nguyệt nhỉ! Ta chờ ngươi đã lâu rồi.”
Trong lòng Lô Minh Nguyệt kinh hãi, đối phương thế mà biết hắn, còn xem thường mình như vậy, trong lòng hắn cảm giác có chút không ổn, nhưng hắn lúc này đã đâm lao phải theo lao, mũi thương phun ra, “Để mạng lại!” Đâm một thương hướng cổ họng của đại hán này.
Côn đồng của đại hán là đeo sau người, hắn không ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, trong lòng nhất thời giận dữ, “Trực nương tặc, muốn tìm chết, lão tử thành toàn ngươi!”
Hắn mắng to một tiếng, nhảy về phía sau một bước, rút cây côn đồng phía sau, thế mà dài tới một trượng, ít nhất nặng một trăm rưỡi trăm sáu mươi cân. Hắn nhảy lên cao cao, như lực phách Hoa Sơn hướng đầu Lô Minh Nguyệt nện một côn.
Nếu chỉ là sơn tặc bình thường có mấy cân sức lực vụng về, Lô Minh Nguyệt sẽ không cho hắn cơ hội, ở lúc gã nhảy lên sẽ một thương đâm thủng ngực đối phương, nhưng đại hán này nắm bắt thời cơ rất tốt, ở lúc Lô Minh Nguyệt đâm ra một thương, thương thế vừa hết làm khó dễ, khiến Lô Minh Nguyệt thu thương đâm tiếp đã không kịp, chỉ có thể giơ thương đón đỡ.
Lô Minh Nguyệt âm thầm kinh hãi. Hắn biết đối phương nắm bắt thời cơ cũng không phải trùng hợp, mình hôm nay đã gặp cao thủ, chỉ nghe ‘Keng!’ một tiếng vang lớn, cánh tay Lô Minh Nguyệt tê dại không chịu nổi, càng đòi mạng hơn là vết thương sau lưng hắn lại vỡ toang, máu chảy như suối, đau đớn thấu tim khiến hắn gào to một tiếng.
Đại hán đắc ý cười to, “Vết thương vỡ toang rồi à! Lão tử đã sớm nhìn ra sau lưng ngươi có vết thương, ăn thêm của ta một côn!”
Côn đồng quét ngang đến, lực lượng rất nặng nề, tới nhanh như cuồng phong. Lô Minh Nguyệt đã không còn sức giơ thương, rơi vào đường cùng chỉ đành nghiêng thân thể, từ trên ngựa ngã vật xuống, tránh thoát một côn đòi mạng này.
Đại hán một cước đá bay trường thương trong tay hắn, hung hăng giẫm một cước trên gáy hắn, khiến trước mắt Lô Minh Nguyệt tối sầm, hầu như ngất đi. Hắn mất sức chống cự, chỉ đành hô: “Tráng sĩ tha ta một mạng, ta nguyện trả ngàn vàng tạ ơn!”
“Lô Minh Nguyệt chỉ đáng giá một ngàn lượng vàng? Quá rẻ, lão tử phải đem ngươi đi đổi quan.”
Lúc này, mắt thân binh Lô Minh Nguyệt đều sốt ruột đỏ lên rồi, rút đao lao lên, nhưng đối phương sớm có bố trí, chỉ thấy một trận loạn tiễn, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Hơn ba mươi thân binh nhất thời bị bắn chết hơn nửa, chỉ còn lại có hơn mười thân binh bị thương, bị sơn phỉ ùa lên chém đao hỗn loạn phân thây.
Trong lòng Lô Minh Nguyệt như rơi vào hố băng, run giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Đại hán cười lạnh một trận, “Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Thái Hành Hùng Khoát Hải là ta!”
“Thì ra là ngươi!”
Lô Minh Nguyệt đã sớm nghe nói người này, là trùm thổ phỉ Thái Hành mười tám trại, võ nghệ tuyệt luân, mình thế mà lại rơi vào trong tay hắn, Lô Minh Nguyệt không cam lòng nói: “Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần thả ta một lần này.”
Hùng Khoát Hải cười lạnh nói: “Lão tử ở huyện Trần Lưu nợ Trương Huyễn một cái nhân tình, vừa lúc dùng ngươi đi trả nhân tình này.”