Chiến dịch Đàn Uyên ở ngắn ngủn nửa canh giờ đã kết thúc, việc còn lại đó là luận điệu cũ rích đuổi giết tù binh, thu hàng tù binh. Trương Huyễn đối với những cái này đã không còn hứng thú, hắn càng quan tâm hơn hai việc, một là Lô Minh Nguyệt chạy đi đâu? Hai là đoạt lấy kho Lê Dương như thế nào.
Trên chiến trường, từng đội tù binh ủ rũ bị Tùy quân áp giải đến tù binh doanh vừa dựng xong, bao gồm hơn hai vạn tù binh giữa đường phục kích bắt được cũng bị năm ngàn Tùy quân áp giải đến.
Ngày hôm qua cùng hôm nay một ngày một đêm trải qua hai chiến dịch, Tùy quân tiêu diệt tám vạn quân của Lô Minh Nguyệt, bắt sống gần sáu vạn người, giết địch hơn vạn, đây cũng là một lần Trương Huyễn xuất chinh nhiều năm qua bắt được nhiều tặc binh nhất. Tựa như rất nhiều binh sĩ tặc quân đều lấy đầu hàng Tùy quân làm mục tiêu, sau khi đầu hàng, bọn họ yên tâm thoải mái hạ quyết tâm, chuẩn bị bị sai quay về nhà.
Trương Huyễn ngồi ở trên chiến mã nhìn một đội lại một đội tù binh bị áp giải đi qua, hắn hỏi: “Chúng ta thương vong bao nhiêu?”
Bên cạnh, tư mã Lưu Lăng khom người nói: “Khởi bẩm đại soái, tạm thời còn chưa hoàn toàn thống kê ra, nhưng thương vong nhắm chừng không vượt qua ngàn người.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Người bị thương trị liệu cho tốt, người chết đem thiêu, đem di cốt trả người nhà, trợ cấp hậu hĩnh!”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lúc này, một gã kỵ binh từ xa xa chạy vội tới, xoay người xuống ngựa, quì một gối bẩm báo. “Khởi bẩm đại soái, Bùi tướng quân đã giết đến huyện Nội Hoàng, hai vạn tặc quân đã trước một bước lùi về phía bắc, Bùi tướng quân không đuổi kịp, nhưng thu được toàn bộ lương thực vật tư của tặc quân, đối phương không kịp chở đi.”
Trương Huyễn có chút kỳ quái, dựa theo tính cách xấu xí của Lô Minh Nguyệt, thà vứt bỏ binh sĩ cũng phải giữ được lương thực, chủ tướng huyện Nội Hoàng lại tựa như làm trái lại, cần người không cần lương thực, thật ra có chút ánh mắt.
“Chủ tướng huyện Nội Hoàng là người nào?”
“Hồi bẩm đại soái, người này là mưu sĩ của Lô Minh Nguyệt, tên là Diêu Khải.”
Trương Huyễn nhướng mày, người này không phải phụ tá của Quách Huyến sao? Sao lại làm mưu sĩ của Lô Minh Nguyệt?
Lúc này, Tần Dụng giục ngựa đến, ở bên người Trương Huyễn bẩm báo: “Quân sư đến rồi.”
Trương Huyễn gật gật đầu, quay đầu nói với một thân binh: “Nhanh đi bờ Hoàng Hà truyền mệnh lệnh ta, bảo toàn bộ thuyền trống đi huyện Nội Hoàng chở lương thực vật tư.”
Thân binh ôm quyền rời đi, Trương Huyễn lúc này mới đi hướng doanh trướng lâm thời của mình.
~~~~
Phòng Huyền Linh lần này theo Trương Huyễn tây chinh Lô Minh Nguyệt, khi đại quân của Lô Minh Nguyệt giết đến Đàn Uyên, hắn đã rút về trên thuyền lớn ở Hoàng Hà, thẳng đến chiến đấu chấm dứt, hắn mới một lần nữa lên bờ tới chiến trường.
Ở trước vật tư thu được chồng chất như núi, Phòng Huyền Linh đang mang theo mười mấy gã quan quân văn chức kiểm kê và ghi lại các loại vật tư. Vật tư của đại quân Lô Minh Nguyệt cũng không nhiều, chủ yếu lấy binh khí làm chủ, áo giáp cũng là giáp da, các quan văn đã quen nhìn minh quang khải thực sự chướng mắt đối với những bộ giáp da này.
“Quân sư, những binh khí này phẩm chất không cao, giáp da cũng khá thấp kém, cảm giác tác dụng không lớn.”
Phòng Huyền Linh cười cười, “Lời ấy tỏ ra không có kiến thức, lô đao mâu giáp da này tuy binh sĩ Tùy quân không dùng, nhưng vừa lúc có thể trang bị dân đoàn, cho dân đoàn dùng để huấn luyện, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, nam tử mỗi nhà mặc khôi giáp liền là binh sĩ, giáp da tuy kém, khi mấu chốt lại có thể bảo vệ quốc gia, đây cũng là thứ tốt đó!”
“Quân sư nói không sai!”
Phía sau truyền đến tiếng của Trương Huyễn, mọi người quay đầu, chỉ thấy Trương Huyễn cưỡi ngựa đứng ở phía sau bọn họ, vẻ mặt tươi cười, mọi người đều khom mình hành lễ.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đi đến trước giáp da chồng chất như núi, vỗ vỗ giáp da cười nói: “Những bộ giáp da này quả thật có thể giao cho dân đoàn sử dụng khi huấn luyện, nhưng ở trước khi giao, ta còn cần dùng chúng nó phát huy một lần công dụng.”
Phòng Huyền Linh mỉm cười, “Là vì kho Lê Dương phải không?”
Trương Huyễn cười to, “Quân sư quả nhiên hiểu ta!”
Hai người nói xong trở về đại trướng, trên đài gỗ giữa đại trướng đặt một cái mô hình kho Lê Dương dùng gỗ tạo ra, hoàn toàn giống kho Lê Dương trong hiện thực, đây là Phòng Huyền Linh vừa mới từ trên thuyền cầm đến, có mô hình này, tấn công kho Lê Dương như thế nào cũng thoáng nhìn là hiểu ngay.
Tuy Trương Huyễn hy vọng có thể không cần đánh mà khuất phục người ta, khiến tướng thủ thành kho Lê Dương chủ động nhường ra kho hàng, rút quân nam hạ, nhưng muốn làm được một điểm này, không phải dựa vào một phong thư khuyên bảo là có thể làm được, mà là phải như Lô Minh Nguyệt, dựa vào nắm đấm, dựa vào thực lực để chinh phục thủ quân.
Trương Huyễn tới đại trướng, lập tức bị mô hình bằng gỗ này hấp dẫn, hắn đi lên trước vây quanh mô hình nhìn kỹ một lát, chỉ vào phía bắc cười nói: “Bên này có chút không quá giống, sông đào bảo vệ thành không rộng như vậy.”
Phòng Huyền Linh cũng cười ha ha nói: “Mô hình lúc làm ra, Lô Minh Nguyệt còn chưa bắt đầu lấp sông, thợ tự nhiên cũng không biết.”
Trương Huyễn cầm mấy vốc cát đất, chậm rãi rót vào trong nước, bao trùm một đoạn ngắn sông đào bảo vệ thành, hắn phủi bùn đất trên tay, cười nói: “Thế này mới không sai biệt lắm.”
“Lập sông trên thực tế chỉ là cách làm tiểu thừa!”
Phòng Huyền Linh cười cười hỏi: “Đại soái có phát hiện điểm yếu thật sự của kho Lê Dương ở nơi nào hay không?”
Trương Huyễn lại cẩn thận nhìn mô hình một vòng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở cửa nam, “Chẳng lẽ là thủy môn!”
“Đại soái nói không sai chút nào, đúng là thủy môn!”
Phòng Huyền Linh chỉ vào thủy môn, chậm rãi nói: “Kho Lê Dương có một kênh đào trong thành nối liền với sông đào bảo vệ thành ngoài thành, cuối cùng thông kênh Vĩnh Tể chảy về phía Hoàng Hà, thủy vận từng vòng lồng vào nhau, thủy môn nam thành kho Lê Dương xây dựng cao to rộng lớn, để cam đoan lương thuyền ba ngàn thạch có thể thông qua.
Nhưng như vậy, nóc thủy môn cách đầu tường sẽ không đủ một trượng, nếu là ngũ nha chiến thuyền ba ngàn thạch xuất hiện ở thủy môn nam thành, căn bản là không thể vào thành, sẽ kẹt ở chỗ thủy môn, chúng ta trái lại cân nhắc, binh sĩ công thành từ sàn tầng hai của ngũ nha chiến thuyền liền có thể trực tiếp lên thành, đây là lỗ hổng phòng ngự lớn nhất của kho Lê Dương.”
Trương Huyễn cũng phát hiện lỗ hổng cực lớn này, không khỏi vừa mừng vừa sợ nói: “Chẳng lẽ quân đội thủ thành chưa phát hiện sao?”
“Tướng lĩnh thủ thành đương nhiên biết, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào. Kho Lê Dương là xây dựng thời Khai Hoàng, nhắm chừng người xây dựng chỉ nghĩ phòng ngự thủy tặc bình thường, căn bản không ngờ được ngắn ngủn hai mươi năm sau thiên hạ đại loạn, nhưng sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản, quan viên địa phương cũng đã làm một số sự bổ cứu.”