Phòng Huyền Linh chỉ vào sông đào bảo vệ thành ngoài nam thành, cười nói: “Sông đào bảo vệ thành ngoài thành nam so với bắc bộ rộng hơn không chỉ gấp đôi, chừng năm mươi trượng, như một mặt hồ, đây là phòng ngừa quân đội ở thành nam lấp sông, nhưng đối với thuyền cỡ lớn, chỗ thiếu hụt bẩm sinh của cửa thành quả thật khó có thể bù lại.”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi đến trước lều, nhìn phía kho Lê Dương phía tây ngoài lều, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “Chúng ta cùng với ở nơi này thôi diễn một ngàn lần, không bằng ở thực địa làm một lần!”
Khi Trương Huyễn còn chưa xuất binh Lê Dương, một tin tức làm hắn cực kỳ ngoài dự liệu truyền đến, hắn vốn tưởng rằng Lô Minh Nguyệt đã trốn về Ngụy quận thế mà bị trùm thổ phỉ Thái Hành Sơn Hùng Khoát Hải bắt được, áp giải đến huyện Đàn Uyên, trước mắt chờ ngay ngoài đại doanh.
Trương Huyễn lập tức truyền lệnh thăng trướng, tiếng trống gõ vang từng đợt, mấy trăm tướng lĩnh trung cao cấp Thanh Châu quân tụ tập trong lều, có binh sĩ cao giọng hô: “Thái Hành tráng sĩ Hùng Khoát Hải cầu kiến đại soái!”
“Mời hắn vào trướng!”
Không bao lâu, Hùng Khoát Hải cùng hai thủ hạ bước nhanh vào đại trướng. Hùng Khoát Hải ở trước trướng quỳ xuống, “Thái Hành sơn dân Hùng Khoát Hải tham kiến Trương đại soái!”
Bên cạnh, không ít tướng lĩnh đều thiếu chút nữa cười ra tiếng, rõ ràng là trùm thổ phỉ Thái Hành mười tám trại, lại tự xưng là Thái Hành sơn dân. Trương Huyễn lại bước nhanh tiến lên nâng dậy Hùng Khoát Hải cười nói: “Trần Lưu từ biệt, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Đa tạ đại soái ở huyện Trần Lưu cứu ta một mạng, lần này Khoát Hải là đặc biệt đến đầu nhập đại soái, mong đại soái chớ ngại Khoát Hải xuất thân thảo mãng, cho Khoát Hải một cơ hội góp sức!”
Trong lòng Trương Huyễn cầu còn không được, Hùng Khoát Hải chính là mãnh tướng nổi danh, nhân tài như vậy hắn có thể nào không cần. Trương Huyễn liền cười nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, Hùng tướng quân đã bắt sống Lô Minh Nguyệt, ta nên thực hiện hứa hẹn, tiền thưởng ngàn lượng, cũng phong làm Vũ dũng lang tướng.”
Hùng Khoát Hải mừng rỡ, hắn đang lo không có tiền tài an trí gia quyến thủ hạ, một ngàn lượng vàng này ban thưởng tới đúng thời điểm, hắn một lần nữa quì một gối ôm quyền: “Khoát Hải nguyện quên mình phục vụ vì đại soái!”
Trương Huyễn gật gật đầu, lại lựa lời trấn an hắn vài câu, liền bảo kỳ bài quan dẫn Hùng Khoát Hải đi xuống đổi giáp lĩnh thưởng, hắn lại về tới chỗ ngồi, lớn tiếng quát: “Đem Lô Minh Nguyệt giải lên!”
Tinh thần mấy trăm tướng lĩnh ở hai bên rung lên, cùng nhau nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy vài tên binh sĩ khoẻ mạnh đem Lô Minh Nguyệt bị trói chặt xách lên. Lô Minh Nguyệt bị lột đi khôi giáp, tóc tai bù xù, sắc mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt tràn ngập kiệt ngạo bất tuân.
Hắn quỳ gối trước mặt Trương Huyễn, hừ mạnh một tiếng, quay đầu đi.
Trương Huyễn vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Lô Minh Nguyệt, ngươi đồ thán sinh linh, làm nhiều việc ác, may ông trời có mắt, khiến ngươi chắp cánh khó thoát, chuyện tới bây giờ, ngươi còn có gì để nói?”
Lô Minh Nguyệt ngạo nghễ nói: “Ta tung hoành Hà Bắc, giết người như ma, người chết ở trên tay ta không biết có bao nhiêu vạn. Ta sớm đã đặt sinh tử ngoài suy xét, hôm nay mất đầu, đầu thai lại mọc ra là được, không cần nói lời thừa gì cả, động thủ đi!”
“Tốt! Năm đó ta chưa thể giết ngươi, khiến ngươi đồ thán dân chúng Hà Bắc, làm ta tiếc nuối mãi đến nay, ta tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai, hôm nay sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi ta.”
Trương Huyễn lấy ra bội đao của mình, đập mạnh lên bàn. “Đây là Lô thị chi đao, vốn nên đặt ở từ đường Lô thị, để chém con em Lô thị không ra gì. Hôm nay sẽ dùng nó để tiễn ngươi lên đường, cũng là số mệnh của ngươi đã định!”
Trương Huyễn đem đao ném xuống đất, “Lôi ra, chém!”
Mười mấy binh sĩ hành hình nhặt lên chiến đao, đem Lô Minh Nguyệt đẩy ra ngoài. Lô Minh Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài, “Lô Minh Nguyệt ta tuy danh Ngụy vương, lại không được táng vương tước, tiếc thay!”
Ở dưới vô số tướng lĩnh nhìn chăm chú, Lô Minh Nguyệt bị đẩy xuống. Một lát sau, đao phủ đem đầu Lô Minh Nguyệt trình lên, “Khởi bẩm đại soái. Lô Minh Nguyệt đã chém!”
Trương Huyễn ra lệnh: “Đem đầu Lô Minh Nguyệt đưa hướng Lạc Dương, lại ban cho hắn một cái quan tài mỏng an táng thân thể!”
~~~~
Ở sau khi xử lý xong Lô Minh Nguyệt, Trương Huyễn lập tức dẫn đại quân nhổ trại khởi hành, cuồn cuộn đánh về phía kho Lê Dương. Cùng lúc đó, hơn hai trăm chiếc chiến thuyền Thanh Châu trong Hoàng Hà cũng vào kênh Vĩnh Tể, hướng kho Lê Dương xuất phát.
Lão tướng kho Lê Dương Vương Biện luôn thấp thỏm bất an chú ý Trương Huyễn và Lô Minh Nguyệt đại chiến, thám báo hắn phái ra đem một cái lại một cái chiến báo đưa đến kho Lê Dương.
Quân đội Trương Huyễn đánh nghi binh huyện Nội Hoàng, lại ở bắc huyện Lê Dương phục kích quân đội của Từ Hoành Nghĩa, diệt địch ba vạn, lại xua quân nam hạ, ở bắc huyện Đàn Uyên đánh một trận đánh tan năm vạn đại quân của Lô Minh Nguyệt, tám vạn đại quân của Lô Minh Nguyệt tiến công kho Lê Dương toàn quân bị diệt, bản thân Lô Minh Nguyệt sống chết không rõ.
Từng cái chiến báo đem Vương Biện dọa trợn mắt há hốc mồm, ngắn ngủn một ngày một đêm, đại quân Lô Minh Nguyệt quét ngang Hà Bắc đã toàn quân bị diệt, đây là chiến quả huy hoàng cỡ nào!
Vương Biện đồng thời cũng vì thế mà buồn bực. Hắn biết Trương Huyễn một bước tiếp theo tất nhiên là binh phạt kho Lê Dương, nhưng lúc ban đầu lại là mình viết thư cầu hắn đến cứu viện, Vương Biện bỗng có một loại cảm giác dẫn sói vào nhà.
Buổi tối hôm nay, tín sứ hắn phái đi Lạc Dương quay về kho Lê Dương, tín sứ nhìn thấy Vương Biện liền quỳ xuống thỉnh tội, “Ty chức chưa thể hoàn thành tướng quân phó thác, xin tướng quân trách phạt!”
Vương Biện ngẩn ra, vội hỏi: “Ngươi không đem thư giao cho Đoạn Đạt sao?”
“Khởi bẩm tướng quân, thư đã giao cho Đoạn đại phu, nhưng Đoạn đại phu lập tức đi phủ đệ của Vương Thế Sung, không đem thư giao cho Việt vương.”
Vương Biện vỗ mạnh trán mình, hắn rốt cuộc hiểu, khó trách mình vài lần hướng Đoạn Đạt cầu cứu đều không có bất cứ tin tức gì, thì ra Đoạn Đạt và Vương Thế Sung có cấu kết, xem ra là Vương Thế Sung không muốn xuất binh cứu mình.
Vương Biện tức giận đến mức đi qua đi lại ở trong phòng, hắn đã là lão tướng hơn năm mươi tuổi, tinh thông quan trường, hắn biết rõ Vương Thế Sung vì sao không chịu cứu mình. Trong mấy cánh quân ở Lạc Dương, quân đội Vương Thế Sung phụ trách đối ngoại, một khi Việt vương hạ lệnh cứu viện kho Lê Dương, nhiệm vụ tất nhiên rơi ở trên người Vương Thế Sung, Vương Thế Sung không muốn tiêu hao binh lực vì kho Lê Dương.
Hơn nữa Lạc Dương có kho Hưng Lạc cùng kho Lạc Khẩu hai kho lương thảo lớn, lương thực vải vóc vô số kể, Vương Thế Sung căn bản không thèm vật tư của kho Lê Dương, hắn chỉ muốn bảo tồn thực lực, cùng mấy cánh quân khác tranh đoạt quyền khống chế Lạc Dương.
Vương Thế Sung thế mà lại cấu kết với Việt vương thủ phụ Đoạn Đạt, xem ra người này dã tâm bừng bừng, muốn noi theo thái tổ lấy quân quyền khống chế ấu chủ.