“Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tín sứ thấp giọng hỏi.
Vương Biện thở dài, hắn cũng không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ sáng, đầu tường kho Lê Dương chợt gõ vang chuông cảnh báo, Keng! Keng! Keng! Tiếng chuông cảnh báo truyền khắp toàn thành, vô số binh sĩ đều lên đầu tường, một màn trước mắt làm bọn hắn hít ngược một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy trong sông đào bảo vệ thành ngoài thành nam đã đỗ đầy chiến thuyền rậm rạp, nhiều tới mấy trăm chiếc, hầu như đều là thuyền lớn ngàn thạch trở lên, mà ở trên bờ sông xa xa thì quân đội xếp hàng đứng vô biên vô hạn, ít nhất đông tới mười vạn, khôi giáp sáng bóng, đội ngũ chỉnh tề, đằng đằng sát khí. Ở chỗ dẫn đầu, một lá cờ lớn thanh long nền vàng viền đen ở không trung tung bay, bên trên thêu một chữ ‘Trương’ to bằng cái đấu, hướng thủ quân đầu tường tỏ vẻ bọn họ là Thanh Châu Tùy quân.
Lúc này, Vương Biện đã nghe tin lên đầu tường, mười mấy chiếc ngũ nha chiến thuyền ba ngàn thạch trước mắt nhất thời khiến sắc mặt hắn thoáng cái trở nên trắng bệch. Hắn biết Trương Huyễn đã nhìn thấu điểm yếu của kho Lê Dương, dùng chiến thuyền ba ngàn thạch đánh thủy môn phía nam, chẳng những có thể ở cao nhìn xuống bắn binh sĩ thủ thành, còn có thể trực tiếp lên thành.
Càng quan trọng hơn là, đội tàu của Trương Huyễn đêm qua đã đánh vào trong sông đào bảo vệ thành, quân đội của mình thế mà lại chưa phát hiện. Bọn họ hoàn toàn có thể thừa cơ trực tiếp công thành, nhưng Trương Huyễn lại chưa làm như vậy, mà là bày trận chờ đợi. Vương Biện không khỏi thở dài, đây là Trương Huyễn đang cảnh cáo mình.
Lúc này, một binh sĩ chạy tới bẩm báo: “Tướng quân, Trương Huyễn phái tham quân Bùi Hoằng đến.”
Vương Biện đương nhiên biết Bùi Hoằng là ai, cháu đích tôn của Bùi Củ, người thừa kế gia chủ Bùi thị, xuất thân khoa cử, từng làm Văn Hỉ huyện thừa ba năm, sau đảm nhiệm Lễ bộ lang trung, bị Bùi Củ cứng rắn nhét cho Trương Huyễn, đương nhiệm thương tào tham quân sự Thanh Châu quân. Hắn đến đàm phán, đúng với chức vụ.
Vương Biện gật gật đầu, “Mời hắn đến đầu tường gặp ta!”
Không bao lâu, Bùi Hoằng theo mấy binh sĩ đi vào trong thành lâu, từ nơi này có thể thấy rõ tình hình sông đào bảo vệ thành ngoài thành. Bùi Hoằng khom người thi lễ, “Thanh Châu quân thương tào tham quân sự Bùi Hoằng phụng lệnh Hà Bắc chiêu thảo sứ Trương tướng quân, đến trao đổi công việc kho Lê Dương với tướng quân!”
Vương Biện thấy Bùi Hoằng khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng, cử chỉ bình tĩnh, trầm ổn lão luyện, rất có khí khái đại gia. Hắn không khỏi âm thầm tán thưởng, không hổ là con em thế gia danh môn, không kiêu không nịnh, quả nhiên rất xuất chúng.
Hắn khoát tay. “Bùi tham quân mời ngồi!”
Bùi Hoằng ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra thư của Trương Huyễn, hai tay trình cho Vương Biện, “Đây là thư chủ soái nhà ta tự tay viết cho Vương tướng quân, mời tướng quân xem!”
Vương Biện mở thư, chậm rãi đọc một lần, ngữ khí Trương Huyễn ở trong thư rất thành khẩn, hắn hy vọng Vương Biện nhường ra kho Lê Dương, hắn cần dùng lương thực và vải vóc kho Lê Dương cứu tế nạn dân Trung Nguyên, điều này có chút ra ngoài Vương Biện dự kiến, thế mà lại là vì cứu tế.
Vương Biện trầm ngâm một phen, hỏi: “Trương tướng quân ở trong thư nói muốn dùng lương thực kho Lê Dương cứu tế, đây là bổn ý của các ngươi sao?”
Bùi Hoằng khẽ thở dài, nói: “Tướng quân hẳn cũng biết, bảy quận Trung Nguyên đã gặp nạn hạn hán trăm năm mới có, từ mùa thu năm trước đến nay chưa có một giọt mưa, nạn đói đã bùng nổ, hạ quan là chạng vạng hôm qua mới từ Phạm huyện quận Tế Bắc chạy tới kho Lê Dương.”
Ngữ khí Bùi Hoằng rất trầm trọng, cũng rất thành khẩn, “Thanh Châu chúng ta ở sáu huyện của ba quận Tế Bắc, Lỗ quận và Đông Bình thiết lập mấy chục điểm cứu tế, cũng bố trí hơn sáu trăm quan viên, hạ quan phụ trách hai huyện quận Tế Bắc, ở lúc ta xuất phát, đã có hơn mười vạn nạn dân từ Đông quận và quận Đông Bình ùa tới. Ta tính ra ít nhất có ba bốn mươi vạn nạn dân sẽ ùa vào quận Tế Bắc, toàn bộ nạn dân Thanh Châu tiếp nhận sẽ vượt qua trăm vạn, chúng ta mặc dù có chút lương thực cất trữ, nhưng vẫn khó có thể ứng đối tình hình tai nạn kéo dài, cho nên lương thực kho Lê Dương đối với chúng ta mà nói cực kỳ quan trọng, hy vọng tướng quân lấy tình hình tai nạn làm trọng, đem lương thực nhường cho chúng ta.”
“Nhưng... nạn dân vì sao đều chạy hướng Thanh Châu, ta cảm thấy nên đi Hà Lạc xin ăn mới đúng!” Vương Biện vẫn có chút khó hiểu.
“Tướng quân chẳng lẽ chưa từng đi Thanh Châu sao? Thanh Châu cục diện chính trị an ổn, nạn phỉ đoạn tuyệt, đại soái của chúng ta mấy năm tận sức cho dân sinh, thả phỉ về làm ruộng, thưởng cho chăn nuôi, khởi công xây dựng thuỷ lợi, khôi phục nghề cá, khiến dân sinh Thanh Châu khôi phục toàn diện, chỉ số lượng đồng ruộng cày ruộng đã khôi phục đến trình độ năm Đại Nghiệp thứ ba, nhân dân có thể nói an cư lạc nghiệp, sớm đã nổi tiếng thiên hạ. Trung Nguyên gặp nạn, nạn dân đương nhiên sẽ chạy tới Thanh Châu xin ăn, ta lo lắng nạn dân sẽ xa xa không chỉ trăm vạn, thậm chí sẽ vượt qua ba trăm vạn, Thanh Châu sẽ gặp phải khảo nghiệm ác liệt.”
Vương Biện không khỏi động dung, ngay cả cháu của Bùi Củ cũng nói như vậy, hắn không thể không tin, nếu thật là như vậy, Trương Huyễn chính là hy vọng của ngàn ngàn vạn vạn nạn dân Trung Nguyên đó! Mình có thể nào từ chối cứu tế nạn dân.
Vương Biện rốt cuộc bị thuyết phục, gật gật đầu nói: “Vậy Trương tướng quân hy vọng ta làm như thế nào?”
Bùi Hoằng cười nói: “Chủ soái nhà ta cho tướng quân hai lựa chọn, một cái là tướng quân rút khỏi kho Lê Dương, chúng ta tới thay, chúng ta phụ trách đem một vạn thủ quân đưa qua Hoàng Hà. Nếu tướng quân muốn tiếp tục đóng ở Hà Bắc, vậy chủ soái nhà ta sẽ bảo đảm tướng quân làm Ngụy quận đô đốc, chủ quản quân chính Ngụy quận.”
Vương Biện đương nhiên hiểu ý tứ uyển chuyển của Bùi Hoằng, chính là nói, nếu mình đồng ý đầu hàng Trương Huyễn, thì có thể đảm nhiệm Ngụy quận đô đốc, nếu không muốn đầu hàng, vậy lễ tiễn mình qua Hoàng Hà.
Vương Biện lại nhớ tới Vương Thế Sung và Đoạn Đạt cấu kết soán quyền, mình nếu về Lạc Dương, nhất định sẽ bị Vương Thế Sung hãm hại, nhân cơ hội thâu tóm quân đội của mình.
Còn không bằng mình đầu hàng Trương Huyễn, mưu cho con cháu mình một cái phúc ấm lâu dài.
Vương Biện xuất thân thế gia thương nhân, cực giỏi về đầu tư kiếm lợi lợn. Theo hắn thấy, đầu hàng Trương Huyễn chính là một vụ làm ăn tốt giành phúc ấm lời nhiều cho con cháu.
Vương Biện trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng nói: “Ta đồng ý nghe theo Trương đại soái an bài, trấn thủ Ngụy quận, chỉ là gia quyến nhà ta ở Lạc Dương, khẩn cầu Trương đại soái đem bọn họ đón đi quận Bắc Hải an trí.”
Bùi Hoằng không ngờ Vương Biện thế mà lại hiểu lí lẽ như thế, hắn lập tức đứng dậy nói: “Xin lão tướng quân yên tâm, chúng ta sẽ lập tức bồ câu đưa thư thông báo thám báo ở Lạc Dương áp dụng hành động, cam đoan người nhà tướng quân nhất định bình an không việc gì.”
Vương Biện bước nhanh ra khỏi thành lâu, ra lệnh: “Truyền mệnh lệnh ta, mở cửa thành đón đại quân Thanh Châu vào thành.”