Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 622 - Chương 559: Vọng Thương Hưng Thán

Chương 559: Vọng thương hưng thán
Chương 559: Vọng thương hưng thán

Theo Vương Biện đầu hàng thỏa hiệp, đại quân Trương Huyễn bắt đầu cuồn cuộn tiến vào kho Lê Dương thành. Tù binh bị bắt liền thành lao động tốt nhất, bọn họ phụ trách đem toàn bộ vật tư của kho Lê Dương khuân vác lên thuyền. Lúc này, chín chiếc thuyền Hoành Dương cũng đã đến kho Lê Dương, trở thành quân chủ lực vận chuyển lương thảo vật tư của kho Lê Dương, chín chiếc thuyền Hoành Dương này, một lần đã có thể tập trung vận chuyển hai mươi vạn thạch lương thực.

Trương Huyễn trấn an Vương Biện, hứa hẹn lập tức đem người nhà hắn cứu ra khỏi Lạc Dương. Cùng lúc đó, Trương Huyễn phong Vương Biện làm Ngụy quận thông thủ, lại bổ nhiệm đại tướng Đỗ Vân Tư làm phó tướng kiêm Cấp quận quân sứ của Vương Biện, hai người dẫn hai vạn quân tọa trấn tây nam Hà Bắc, bày thế góc với quận Thanh Hà.

Trên đầu tường, Trương Huyễn nhìn chăm chú dòng người đang khuân vác lương thực, mấy vạn tù binh như kiến ở trong thành bận rộn khuân vác từng túi lương thực cùng vải vóc, với lượng lớn quân tư.

Sự phong phú của kho Lê Dương ra ngoài Trương Huyễn dự kiến, trừ bốn mươi lăm vạn thạch lương thực, còn có mười mấy vạn cuộn vải vóc cùng lượng lớn binh khí, khôi giáp.

Nhưng khiến Trương Huyễn có chút thất vọng là, khôi giáp chủ yếu lấy giáp da làm chủ, minh quang khải chỉ có mấy ngàn bộ. Điều này cũng khó trách, bản thân minh quang khải chính là áo giáp rất khó chế tạo, cần hao phí lượng lớn tinh thiết, là tượng trưng quốc lực, chỉ có Kiêu Quả quân hộ vệ thiên tử mới có thể trang bị.

Trước mắt minh quang khải chủ yếu chứa ở hai nơi Lạc Dương cùng Trường An, nghe nói Thái Nguyên cũng có một bộ phận. Trong lịch sử quân đội của Lý Uyên và Vương Thế Sung sở dĩ tinh nhuệ vô địch, trên trình độ rất lớn là bọn họ chiếm được kho lương cùng kho binh khí Trường An cùng Lạc Dương, chiếm được lương thực đầy đủ cùng trang bị hoàn mỹ nhất của Tùy quân.

Trương Huyễn không thể từ Trường An và Lạc Dương thu hoạch, hắn cũng chỉ có thể tự mình chế tạo. Chuyện này hắn sau khi trở về nhất định phải lập tức bắt tay vào thực thi.

“Đại soái đang nghĩ cái gì?” Phòng Huyền Linh không biết khi nào xuất hiện ở bên người Trương Huyễn.

Trương Huyễn cười cười nói: “Ta đang nghĩ tài nguyên trong tay chúng ta còn chưa đủ, nguyên nhân không ở mỏ không đủ, thật ra trong tay chúng ta có mỏ vàng quận Đông Lai, Lỗ quận và quận Liêu Đông cũng đã tìm được quặng sắt, mấu chốt là nhân thủ không đủ, khó có thể khai thác tinh luyện kim loại. Nếu chúng ta có đầy đủ tinh thiết cùng thợ tốt, chúng ta cũng có thể tạo ra các loại vũ khí hoàn mỹ.”

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói: “Vấn đề này ta cũng từng cân nhắc, Hoàng gia không chỉ nắm giữ quặng sắt quận Lịch Dương, trong tay còn có mấy ngàn thợ sắt thô tốt. Ta từng nói cho Hoàng Dục, bảo hắn du thuyết gia tộc, điều một bộ phận thợ sắt thô tốt đến Thanh Châu giúp chúng ta, mặt khác thợ mỏ không đủ, đại soái sao không cân nhắc chọn lựa từ trong nạn dân?”

Trương Huyễn tỉnh ngộ, gật gật đầu nói: “Quân sư nói đúng, đối với nạn dân khổng lồ, chúng ta chỉ có thể cam đoan cung ứng lương thực thấp nhất, cam đoan bọn họ không bị đói chết, nếu nạn dân muốn ăn no một điểm, ăn ngon một chút, vậy thì phải trả giá lao động, tập trung đồn điền, khởi công xây dựng thuỷ lợi, khai thác khoáng thạch, dệt, chế tác quân phục giày quân đội vân vân, phải đem nạn dân biến thành tài nguyên lao động.”

“Tướng quân cân nhắc thật sự rất đúng. Những cái này chờ sau trận chiến chúng ta lần lượt bố trí.”

Lúc này, Phòng Huyền Linh lại cười hỏi: “Tướng quân có nghĩ tới Hùng Khoát Hải vì sao phải đến đầu nhập vào Thanh Châu quân hay không?”

Trương Huyễn ngẩn ra, “Quân sư phát hiện cái gì sao?”

“Ta chỉ là cảm giác Hùng tướng quân có bí mật khó nói. Tướng quân ngẫm lại xem, Hùng tướng quân chính là trùm thổ phỉ mười tám trại nam Thái Hành, dưới trướng có hơn vạn phỉ chúng, nhưng hắn cuối cùng chỉ dẫn theo hơn sáu trăm thủ hạ đến đầu nhập, chật vật nghèo túng, nào có nửa điểm oai hùng của trùm thổ phỉ, tướng quân không cảm thấy hắn nhất định là đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Huyễn lại có vài phần hứng thú, cười hỏi: “Quân sư từng hỏi hắn sao?”

Phòng Huyền Linh lắc đầu, “Loại chuyện này trừ đại soái, người khác đều không tiện hỏi nhiều. Tướng quân không phải rất quan tâm tình huống Lý Uyên bên kia sao? Ta cảm thấy Hùng Khoát Hải đến đầu nhập, chỉ sợ cũng có liên quan với Lý Uyên.”

Trương Huyễn như có chút hiểu ra, lập tức nói với thân binh: “Đi mời Hùng tướng quân tới gặp ta!”

Thân binh chạy vội đi. Phòng Huyền Linh cũng thi lễ, đi xuống kiểm kê lương thực. Không bao lâu, Hùng Khoát Hải vội vàng tới, hắn đã đổi một thân khôi giáp Tùy tướng, càng thêm thể hiện dáng người rất cường tráng, rất có mấy phần tương tự với Uất Trì Cung.

Hùng Khoát Hải quì một gối thi lễ, “Ty chức tham kiến đại soái!”

“Tướng quân miễn lễ!”

Trương Huyễn mời Hùng Khoát Hải đứng dậy, cười hỏi: “Thế nào, thích ứng chưa?”

Hùng Khoát Hải bởi bắt Lô Minh Nguyệt có công, được phong làm Vũ dũng lang tướng, thời chiến đảm nhiệm trung quân thiên tướng, trực thuộc Trương Huyễn, dưới trướng có ba ngàn binh sĩ, loại tín nhiệm này khiến Hùng Khoát Hải rất cảm động. Hắn vội vàng khom người nói: “Cảm tạ đại soái ưu ái, ty chức đã thích ứng rồi.”

Trương Huyễn gật gật đầu, lại cười nói: “Chiến mã của Lô Minh Nguyệt vốn là ngựa của ta, lúc trước ta từ thảo nguyên quay về Trác quận bị hắn cướp đi, nhưng ta hiện tại đã có vật cưỡi mới, con ngựa đó sẽ tặng cho tướng quân.”

Hùng Khoát Hải vốn nhìn trúng tuấn mã của Lô Minh Nguyệt, về sau hắn nghe nói chiến mã của Lô Minh Nguyệt vốn là ngựa của chủ soái, liền lại đem chiến mã nộp lên, bản thân đổi con chiến mã bình thường, không ngờ chủ soái lại đem con tuấn mã đó thưởng cho mình, làm Hùng Khoát Hải vui mừng quá đỗi, vội khom người nói: “Đa tạ đại soái ưu ái!”

“Không cần khách khí, mặt khác ta còn có một việc muốn hỏi ngươi một chút, không biết tướng quân có tiện trả lời không, nếu bất tiện, ta không hỏi nữa là được, không có gì ảnh hưởng.”

“Đại soái cứ việc hỏi, ty chức biết nhất định trả lời!”

Trương Huyễn trầm ngâm một phen, nói: “Lúc trước ở huyện Trần Lưu tướng quân từng nói cho ta, ngươi là hoạt động ở vùng Thái Hành, vì sao lại muốn rời khỏi Thái Hành Sơn?”

Câu này đã hỏi tới tâm sự của Hùng Khoát Hải. Hắn khẽ thở dài một tiếng nói: “Không giấu đại soái, ty chức vẫn luôn hoạt động ở vùng Vương Ốc sơn quận Hà Nội, tháng trước ty chức ở Tề Tử lĩnh phía bắc Vương Ốc huyện bị nhân đánh bại, một vạn đại quân toàn quân bị diệt, ty chức chỉ dẫn mấy trăm người chật vật chạy khỏi quận Hà Nội, cuối cùng đặt chân ở Uổng Nhân sơn. Ty chức luôn nghĩ đến đầu nhập vào đại soái, lại cảm thấy không còn mặt mũi nào tới gặp, thẳng đến lúc bắt được Lô Minh Nguyệt, ty chức mới hạ quyết tâm đến đầu nhập.”

“May mắn tướng quân bắt được Lô Minh Nguyệt, nếu không ta sẽ mất đi một viên đại tướng.”

Trương Huyễn lại cười hỏi: “Nếu ta không đoán sai, người ở quận Hà Nội đánh bại tướng quân, là quân đội của Lý Kiến Thành nhỉ!”

“Khởi bẩm đại soái, không phải Lý Kiến Thành, là quân đội của Lý Mật!”

Bình Luận (0)
Comment