Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 623 - Chương 560: Sạn Trừ Trắc Hoạn (1)

Chương 560: Sạn trừ trắc hoạn (1)
Chương 560: Sạn trừ trắc hoạn (1)

Trương Huyễn mỉm cười, “Lý Kiến Thành chính là Lý Mật, Lý Mật thật sự ở năm Đại Nghiệp thứ chín đã chết ở trong tay ta.”

“A!” Hùng Khoát Hải chấn động, “Thì ra Lý Mật chính là Lý Kiến Thành, đó không phải là trưởng công tử của Thái Nguyên Lý công sao?”

“Chính là hắn, hắn nán lại ở quân Ngoã Cương vài năm, mấy tháng trước quyết liệt với Địch Nhượng, tự mình dẫn một bộ phận quân Ngoã Cương bắc thượng quận Hà Nội, chuẩn bị hưởng ứng phụ thân.”

“Ý tứ đại soái là nói, Lý Uyên muốn khởi binh sao?”

Trương Huyễn cười gật gật đầu, “Ta đã dâng thư cho thiên tử, bày tỏ ta muốn tấn công Lô Minh Nguyệt, ở cuối thư, ta nhắc tới thân phận chân thật của Ngõa Cương Lý Mật chính là Lý Kiến Thành, cho nên Lý Uyên hẳn là đã khởi binh.”

Hùng Khoát Hải ngơ ngác nhìn Trương Huyễn, hắn thực sự không quá rõ thâm ý trong phen lời này của Trương Huyễn. Trương Huyễn cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Đây là mưu bố cục thiên hạ, Lý Uyên đã chuẩn bị mấy năm ở Thái Nguyên, hắn cần một cơ hội khởi binh, ta sẽ thành toàn hắn.”

“Đa tạ đại soái thẳng thắn nói cho, ty chức không để ý thiên hạ, nhiệm vụ của ty chức là không hơn không kém chấp hành quân lệnh của đại soái.”

“Tốt lắm!” Trương Huyễn vui vẻ nói: “Vậy chúng ta sẽ giết về quận Hà Nội!”

~~~~

Cùng lúc Trương Huyễn đại chiến Lô Minh Nguyệt, đoạt lấy kho Lê Dương, ở cách kho Lê Dương ngoài tầm một trăm năm mươi dặm dưới Thương Nham sơn cũng trú đóng một cánh quân hơn hai vạn người, chính là quân đội của Lý Kiến Thành.

Đoạt lấy kho Lê Dương luôn là tâm nguyện của Lý Kiến Thành, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân hắn mãi chưa làm được, mà sau khi ở riêng với Địch Nhượng, hắn tuy được chia một bộ phận thuyền, nhưng thuyền năm trăm thạch trở lên lại bị Địch Nhượng mạnh mẽ giữ lại, không cho phép hắn mang đi.

Chính là trong tay không có chiến thuyền ngàn thạch, khiến hắn mất đi điều kiện cần thiết tấn công kho Lê Dương, Lý Kiến Thành chỉ có thể nhìn kho than thở.

Đỉnh Thương Nham sơn, Lý Kiến Thành đứng ở trước vách núi, khoanh tay nhìn kho Lê Dương phương xa, trong lòng tràn ngập vô hạn phiền muộn. Địch Nhượng tin lời Vương Nho Tín, mạnh mẽ giữ lại thuyền lớn, khiến hắn mất đi điều kiện tấn công kho Lê Dương, cuối cùng lương thực cùng vật tư kho Lê Dương lại thành thức ăn ngon trên bàn Trương Huyễn, bảo trong lòng Lý Kiến Thành sao có thể không mất mát.

Bên cạnh, Vương Bá Đương thấp giọng khuyên nhủ: “Công tử, việc đã đến nước này, thì đừng chú ý nữa, dù sao thực lực Trương Huyễn mạnh hơn xa chúng ta, gặp hắn là Lô Minh Nguyệt mà không phải chúng ta, chúng ta nên cảm thấy may mắn mới đúng.”

Lý Kiến Thành gật gật đầu, “Ta biết Trương Huyễn binh lực cường đại, ta cũng không muốn tranh đoạt kho Lê Dương với hắn, thật ra... Ta cũng không phải là mất mát kho Lê Dương, mà là cảm khái Trương Huyễn ánh mắt sâu xa, ta nghe nói hắn đã bắt đầu cứu tế nạn dân Trung Nguyên quy mô lớn. Thiên hạ cửu đỉnh, Trung Nguyên là lớn, hắn có thể nắm lấy cơ hội tranh thủ lòng dân Trung Nguyên, ta lại lòng có dư mà lực không đủ, ở trên chiếm trước tiên cơ, chúng ta lại thua một bậc.”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng cười sang sảng, “Công tử sao lại nói thế?”

Lý Kiến Thành quay đầu, thì ra là Ngụy Trưng đứng ở phía sau mình. Lý Kiến Thành cười hỏi: “Tiên sinh chỉ giáo thế nào?”

Ngụy Trưng khẽ cười nói: “Ta chỉ là muốn nói cho công tử, Trung Nguyên tuy tốt lại là nơi tứ chiến, tám trăm dặm Tần Xuyên mới là đế vương chi nghiệp, tranh giành Trung Nguyên dựa vào là căn cơ, công tử cùng với đến vực thèm cá, không bằng lui mà kết lưới.”

Lý Kiến Thành giật mình, vội vàng khom người thi lễ, “Tiên sinh một lời như rẽ mây nhìn trời, Kiến Thành hiểu rồi.”

Ngụy Trưng gật gật đầu, “Mặt khác, ta nhắm chừng quân đội của Trương Huyễn một bước tiếp theo chính là tiến công chúng ta, công tử cần sớm làm chuẩn bị.”

“Vì sao?” Lý Kiến Thành có chút khó hiểu.

“Trương Huyễn tiến binh kho Lê Dương cũng không phải là vì một chút lương thực vải vóc, hắn là ở tây tuyến bố cục vây săn Hà Bắc, Ngụy quận và Cấp quận là trọng điểm hắn kinh lược, phía nam là nơi hiểm yếu Hoàng Hà, chiến thuyền của hắn có thể phong tỏa Hoàng Hà, phía tây là Thái Hành Sơn, như vậy uy hiếp lớn nhất của hắn chính là quận Hà Nội chúng ta. Cho nên ty chức có thể khẳng định, hắn một khi lấy được kho Lê Dương, mục tiêu kế tiếp tất nhiên là chúng ta.”

Lý Kiến Thành trầm ngâm một lát, nói: “Lô Minh Nguyệt tuy chết, nhưng Ngụy quận còn có đại quân của Tống Kim Cương, chỉ sợ đó mới là trọng điểm Trương Huyễn muốn nhằm vào.”

Ngụy Trưng khẽ thở dài, “Chỉ sợ công tử còn chưa biết, Tống Kim Cương đã rút quân khỏi Ngụy quận rồi.”

Trong lòng Lý Kiến Thành rất chấn động, nhưng trên mặt hắn lại chưa biểu hiện ra ngoài chút nào, chỉ là thản nhiên hỏi: “Đây là tin tức lúc nào?”

“Vừa mới đưa đến, ta chính là nhận được tin tức này mới lên núi tìm đến công tử.”

Lý Kiến Thành trầm ngâm một lát nói: “Chuyện này ta đã biết, xuống núi trước rồi nói sau!”

~~~~

Quân doanh của Lý Kiến Thành ngay tại chân núi, diện tích khoảng hơn ngàn mẫu, cách đường cái rất gần, hai vạn đại quân đóng quân ở nơi này. Lý Kiến Thành vừa tới cửa quân doanh, một binh sĩ vội vàng tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm công tử, thám báo có tin tức khẩn cấp đưa tới.”

Binh sĩ đem một phần tình báo trình cho Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành mở ra đọc một lần, tuy lòng dạ hắn rất sâu, nhưng phần tình báo này vẫn khiến sắc mặt hắn đại biến. Hắn vội hạ lệnh với Vương Bá Đương: “Mau truyền mệnh lệnh của ta, lập tức chuẩn bị rút quân!”

Ngụy Trưng rất ít thấy Lý Kiến Thành khẩn trương như vậy, hắn biết nhất định có đại sự xảy ra, liền hỏi: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lý Kiến Thành lo âu vạn phần nói: “Đây là tình báo khẩn cấp quận Hà Nội truyền đến, năm ngàn kỵ binh của tiên phong Trương Huyễn đã giết đến huyện Tân Hương.”

Huyện Tân Hương là hang ổ Lý Kiến Thành kinh doanh nhiều năm, trước mắt chỉ có Từ Thế Tích dẫn năm ngàn quân trấn thủ. Lý Kiến Thành thực sự không ngờ được quân đội của Trương Huyễn tiến quân thần tốc như thế, thế mà vượt qua mình, trực tiếp sát tới hang ổ của mình.

Ngụy Trưng lại tỉnh táo lại, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Công tử còn nhìn không thấu cục diện trước mắt sao? Nếu chúng ta còn không rút khỏi quận Hà Nội, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt.”

“Vì sao tình thế ác liệt như thế?”

Ngụy Trưng cười khổ một tiếng, nói: “Từ khi Trương Huyễn diệt Lô Minh Nguyệt, đoạt kho Lê Dương ta đã nhìn ra phong cách tác chiến của hắn. Trương Huyễn là mưu định rồi sau đó động, đã quyết định hành động, thì nhanh như thiểm điện, hắn khẳng định biết chúng ta đóng quân ở Thương Nham sơn, lại không tiến công chúng ta trước, ngược lại phái ra kỵ binh cắt đường lui của chúng ta trước. Một khi chúng ta không tiếp tế lương thực được, tất nhiên lòng quân dao động, khi đó hắn mới sẽ tiến công quy mô chúng ta, lấy trả giá nhỏ bé nhất đem chúng ta đánh tan. Nếu ta không đoán sai, chủ lực của Trương Huyễn cách chúng ta không xa, kiên nhẫn chờ đợi chúng ta hỗn loạn.”

Bình Luận (0)
Comment