Mọi người không ngừng hô to, ngữ khí càng lúc càng phẫn nộ, càng lúc càng kích động, yêu cầu Từ Thế Tích cho bọn hắn một câu trả lời.
Trong đại trướng, Từ Thế Tích thực sự có chút sứt đầu mẻ trán. Hắn không ngờ được các tướng lĩnh thế mà đồng lòng nhất trí yêu cầu đầu hàng như thế. Đương nhiên, Từ Thế Tích nằm mơ cũng không thể ngờ là Trình Giảo Kim ở sau lưng giựt giây xâu chuỗi.
Nhưng mặc kệ thế nào, thế cục đã đến tình trạng trước mắt này, trận chiến thủ thành này không thể đánh nữa.
Từ Thế Tích bất đắc dĩ thở dài, ở trên bàn bên cạnh hắn đặt thư chiêu hàng của Trương Huyễn, thành ý của Trương Huyễn ở trong thư cũng làm hắn rất động lòng.
‘Tướng quân chính là người tín nghĩa, được người ta nhờ, trung với người ta, vô luận Tân Hương có thể thủ được không, tướng quân đều không thẹn với lòng. Nhưng thiên hạ sắp đại loạn, Trương Huyễn muốn an dân thiên hạ, cứu dân ở nước lửa, thỏa khát vọng trong lòng. Trương Huyễn vốn nghe nói tướng quân lòng mang chí lớn, đặc biệt chờ đợi, nguyện cùng bàn bạc kế sách an bang với tướng quân...’
Lúc này, binh sĩ ở cửa bẩm báo: “Tướng quân, Trịnh huyện quân đến rồi.”
Từ Thế Tích đang chờ Trịnh Nghiễm, vội nói: “Mau mau mời hắn vào!”
Không bao lâu, Trịnh Nghiễm đi vào đại trướng, khẽ cười nói: “Xem ra áp lực của Từ tướng quân rất lớn!”
Từ Thế Tích cười khổ lắc đầu, “Không phải áp lực lớn, mà là một trận chiến này không thể đánh nữa, tướng sợ chiến, binh sợ chết, đánh cũng không có ý nghĩa, ta muốn nghe xem ý kiến của huyện quân.”
Trịnh Nghiễm hiểu Từ Thế Tích vì sao tìm mình đến, Từ Thế Tích đã muốn đầu hàng, chỉ là mặt mũi không bỏ xuống được, mình là anh vợ của Lý Kiến Thành, nếu ngay cả mình cũng đầu hàng, vậy hắn cũng sẽ không thẹn với Lý Kiến Thành.
Trịnh Nghiễm chậm rãi nói: “Trương Huyễn ở trong thư cho ta cũng khuyên ta nghĩ cho lê dân cả thành không động binh đao. Thật ra ta là mệnh quan Đại Tùy, hắn là chủ tướng địa phương của Đại Tùy, giữa chúng ta bản thân không có thuyết đầu hàng gì, nhưng ta vẫn muốn khuyên tướng quân thuận theo thời vụ. Đương nhiên, nếu tướng quân không muốn đầu hàng Trương Huyễn, cũng có thể đưa điều kiện rời thành, nếu tướng quân đồng ý theo Trương Huyễn, ta cảm thấy cũng là lựa chọn không tệ.”
Từ Thế Tích trầm mặc một lát, nói: “Ta có thể hỏi huyện quân một vấn đề cá nhân hay không?”
“Tướng quân mời nói, ta sẽ nói theo sự thật.”
“Huyện quân cảm thấy ta là theo Trương Huyễn có tiền đồ, hay là tiếp tục theo Kiến Thành có tiền đồ?”
Trịnh Nghiễm cười lên, “Tướng quân đã tín nhiệm ta như thế, vậy ta sẽ nói lời trong lòng. Thật ra hai người đều là rồng phượng trong loài người, đều là người lòng mang chí lớn, chỉ là bên trên Kiến Thành còn có một Lý công, tướng quân làm thuộc cấp của thế tử của Lý công, so với trực tiếp theo Trương Huyễn còn cách một tầng, nhưng ta cảm thấy vấn đề không ở đây. Kiến Thành là bối cảnh quý tộc Quan Lũng, Trương Huyễn là dựa vào sĩ tộc Sơn Đông lập nghiệp, đây là hai thế lực mạnh nhất thiên hạ, tướng quân ngẫm lại xuất thân của mình, nên lựa chọn một bên nào đây?”
Từ Thế Tích như mộng mới tỉnh. Hắn là xuất thân hào tộc Sơn Đông, đầu nhập vào quý tộc Quan Lũng sao có thể được đối đãi công bằng. Giờ khắc này, Từ Thế Tích rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Ta muốn thỉnh cầu huyện quân đi đại doanh Tùy quân một chuyến, thay ta bàn bạc với Trương Huyễn, không biết huyện quân đồng ý đi một chuyến hay không?”
Trịnh Nghiễm vui vẻ cười nói: “Tựa như cũng không có ai thích hợp hơn ta, ta sẽ lập tức ra khỏi thành!”
Trịnh Nghiễm mang theo hai tùy tùng rời đông thành, đi hướng đại doanh Tùy quân ngoài mấy trăm bước. Lúc cách đại doanh còn có trăm bước, bọn họ liền bị một đội kỵ binh trinh sát tuần hành Tùy quân ngăn cản, Trịnh Nghiễm vội vàng chắp tay nói: “Tại hạ là huyện lệnh huyện Tân Hương, đặc biệt đến cầu kiến chiêu thảo sứ Trương tướng quân.”
Trinh sát tuần hành kiểm tra binh khí của bọn họ, liền mang theo bọn họ đi đại doanh. Hai tùy tùng ở ngoài doanh dắt ngựa chờ, Trịnh Nghiễm thì theo một gã giáo úy đang trực vội vàng đi hướng trung quân đại trướng.
Lúc này trời còn chưa sáng, trong trung quân đại trướng đèn đuốc sáng trưng. Trương Huyễn đã dậy, đang ở trong lều rửa mặt. Lúc này, một thân binh ở cửa lều bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, Tân Hương huyện lệnh Trịnh Nghiễm cầu kiến!”
“Không ngờ hắn tới nhanh như vậy!”
Trương Huyễn cười lẩm bẩm, dùng khăn vải lau lau tay, phân phó: “Mời hắn đi khách trướng chờ chút, ta sẽ tới ngay.”
Trịnh Nghiễm đến thực sự có chút ra ngoài Trương Huyễn dự kiến. Hắn cho rằng ít nhất ba năm ngày mới có biến cố xảy ra, không ngờ ngày hôm sau đã có người đến. Không cần phải nói Trương Huyễn cũng đoán được, Trịnh Nghiễm là đại biểu Từ Thế Tích đến đàm phán.
Trương Huyễn khoác thêm một cái quân phục, bước nhanh hướng khách trướng.
Trong đại trướng, Trịnh Nghiễm đang ngồi ở trước bàn uống trà, hắn còn đang cân nhắc đàm phán với Trương Huyễn như thế nào, đây cũng là điều kiện của Từ Thế Tích, phải trực tiếp gặp mặt đàm phán với Trương Huyễn.
Lúc này, ngoài trướng có binh sĩ hô to, “Đại soái đến!”
Màn lều khẽ vén, Trương Huyễn dáng người cao ngất bước nhanh vào đại trướng, Trịnh Nghiễm vội vàng đứng dậy hành lễ, “Ty chức tham kiến chiêu thảo sứ tướng quân!”
Tự xưng ty chức, khiến Trương Huyễn bỗng nhớ tới, Trịnh Nghiễm cũng là quan viên Đại Tùy Lại bộ bổ nhiệm, mình rất tự nhiên đem hắn nghĩ thành người của Lý Kiến Thành.
Trương Huyễn cười khoát tay, “Không cần đa lễ, Trịnh huyện quân mời ngồi!”
Trịnh Nghiễm thấp thỏm bất an ngồi xuống, hơi cúi thấp người nói: “Ta nhận được thư tộc thúc, nói Thanh Châu quân đã bắt đầu cứu tế dân đói quy mô lớn. Trịnh gia cũng có lòng giúp Thanh Châu quân cứu tế nạn dân, không biết phương diện Thanh Châu có bằng lòng tiếp nhận hay không?”
Trương Huyễn cười ha ha nói: “Đây là sự tình tốt, ta đương nhiên hoan nghênh. Huyện quân có thể viết thư nói cho tộc nhân, bảo bọn họ đi Lỗ quận tìm Vi trưởng sử. Cứ nói là ta an bài, Trịnh gia có thể toàn lực tham dự cứu tế!”
Trịnh Nghiễm mừng rỡ, vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ, đây cũng là mục đích hắn chủ động tìm đến Trương Huyễn, tuy Trịnh gia và quý tộc Quan Lũng Lý Uyên thông gia, nhưng Trịnh gia dù sao ở Trung Nguyên quận Huỳnh Dương, mắt thấy Thanh Châu quân càng ngày càng cường thế, bọn họ sao có thể không giữ lại đường lui cho bản thân. Cho nên cứu tế chỉ là cái cớ, mấu chốt là cần đạt thành sự hợp tác nào đó với Thanh Châu quân.
Trương Huyễn đương nhiên hiểu ý tứ Trịnh Nghiễm, hắn cũng muốn cho Trịnh gia nhất một cơ hội, dù sao Trịnh gia là đại tộc ngàn năm, là đệ nhất thế gia địa khu Trung Nguyên, ở quan trường Trung Nguyên nhân mạch cực sâu, rất nhiều quan viên quận huyện địa khu Trung Nguyên đều tự xưng môn sinh Trịnh thị.
Ngay cả Tùy Đế Dương Quảng cũng phải nhẹ nhàng bâng quơ đối với chuyện Trịnh Nghiễm đầu nhập vào Dương Huyền Cảm, có thể thấy được Trịnh gia ảnh hưởng to lớn, cho nên đối với đại gia tộc có lực ảnh hưởng cực lớn như vậy có thể tranh thủ thì tranh thủ, cho dù tranh thủ không được cũng không thể dễ dàng trở mặt.