Từ Thế Tích tiếp nhận thư lại không đọc. Hắn liếc một phong thư khác trong tay Bùi Hoằng, “Một phong thư khác là cho ai?”
“Đây là cho Trịnh huyện lệnh, xin hỏi Trịnh huyện lệnh có đây không?”
“Hắn tạm thời không có mặt, đem thư cho ta đi! Ta chuyển cho hắn.”
Bùi Hoằng do dự một chút, vẫn đem thư cho hắn, “Vậy phiền Từ tướng quân.”
“Nếu không có việc khác, mời Bùi tham quân về đi!”
Từ Thế Tích vẫy tay hô to, “Mở cửa thành!”
Cửa thành chậm rãi mở ra một cái khe, Bùi Hoằng mang theo hai tùy tùng xoay người lên ngựa, giục ngựa hướng ngoài thành chạy đi. Từ Thế Tích nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, lúc này cửa thành chậm rãi đóng lại, cầu treo kéo lên, Từ Thế Tích mới mở ra thư Trương Huyễn tự tay viết cho hắn.
Tin tức Trương Huyễn phái đặc sứ tới gặp Từ Thế Tích rất nhanh đã truyền khắp toàn thành, đêm hôm đó, ở trong một tòa đại trướng của quân doanh trong thành, Trình Giảo Kim đang nói năng liến thoắng, cổ động một đám tướng lĩnh cấp thấp cấp trung.
“Ta hiểu Trương Huyễn hơn bất cứ ai khác, năm đó lúc hắn còn chưa phát tích, ta đã làm tiểu nhị cho hắn. Hắn đối đãi người ta phúc hậu, cuối cùng thế mà cho ta mấy trăm lượng vàng, về sau đoạn thời gian đó! Là thời gian sảng khoái nhất của ta đời này, dùng tiền đó mỹ...”
Trình Giảo Kim khó được chân thành như thế, ngay cả chính hắn cũng sắp bị tình hình năm đó say mê. Hắn bỗng lại lắc đầu, nói với mọi người: “Chúng ta cần khuyên bảo lão Từ từ bỏ chống cự. Mọi người đều không muốn đánh trận, trong nhà còn mẹ già cần nuôi sống, chúng ta chết rồi thì làm sao bây giờ?”
Mọi người đều bị Trình Giảo Kim nói làm động lòng, càng mấu chốt hơn là bọn hắn chỉ có năm ngàn người, bên ngoài lại ba vạn Tùy quân tinh nhuệ, cuối cùng chống cự kết quả chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, “Lão Trình, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.
Tinh thần Trình Giảo Kim rung lên nói: “Mấu chốt là mọi người phải đồng lòng, mọi người đều hướng phía lão Từ cầu xin, tỏ vẻ chúng ta muốn đầu hàng. Ta hiểu lão Từ, chỉ cần tất cả chúng ta đều không muốn đánh, hắn cũng chỉ có thể nhận thua.”
“Nhưng... Lý công tử cũng đối đãi chúng ta không tệ...”
Có người còn chưa nói xong, Trình Giảo Kim đã hung tợn trừng mắt về phía hắn, “Không tệ cái rắm, chính hắn chạy trước...”
Trình Giảo Kim lấy ra một nắm truyền đơn, hung hăng ném xuống đất, “Bên trên nói như thế nào, hắn tự mình mang theo hai vạn quân đội từ Bạch hình chạy đi Tịnh Châu, đem chúng ta những huynh đệ này ném ở đây mặc kệ, còn có gia quyến nhiều huynh đệ như vậy đều ở trong thành, không đầu hàng làm sao bây giờ? Hắn mặc kệ lão tử chết sống, chẳng lẽ còn muốn lão tử bán mạng cho hắn sao?”
Mọi người đều bị Trình Giảo Kim giựt giây lòng đầy căm phẫn, Lý Kiến Thành dẫn quân đội chạy trốn thực sự đau đớn trái tim những tướng lĩnh này. Mặc dù có vài tên tướng lĩnh có chút hoài nghi nội dung truyền đơn thật hay giả, nhưng ở dưới mọi người nhất trí khiển trách, bọn họ cũng chỉ đành bảo trì trầm mặc.
Trình Giảo Kim thấy mọi người trên cơ bản đã bị thuyết phục, liền nói: “Ta đi liên hệ thêm một số huynh đệ, đến lúc đó mọi người cùng đi yêu cầu, lão Từ sẽ không có cách nào cả. Trước đem thời gian cầu xin định ra sẵn, đúng canh năm, mọi người tập hợp ở ngoài trung quân đại trướng.”
“Yên tâm đi! Chúng ta nhất định đi.”
Trình Giảo Kim và mọi người định ra xong thời gian tụ tập cầu xin, lại vội vàng đi nơi khác cổ động tướng lĩnh tạo phản. Phàm quan quân lữ soái trở lên, hắn đều sẽ không bỏ qua một ai.
~~~~
Tân Hương huyện lệnh Trịnh Nghiễm là con trưởng của Đại Lý tự khanh Trịnh Thiện Quả, mà Trịnh Thiện Quả kết thân gia với Lý Uyên, trưởng nữ của Trịnh Thiện Quả gả cho trưởng tử Lý Kiến Thành của Lý Uyên, thê tử Trịnh thị của Lý Kiến Thành là em gái của Trịnh Nghiễm.
Lý Kiến Thành sở dĩ đem Tân Hương huyện coi là nơi căn cơ của hắn, là vì Trịnh Nghiễm ở nơi này đảm nhiệm huyện lệnh.
Trịnh Nghiễm tầm ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, dung mạo gầy. Hắn vốn là Lại bộ lang trung, năm Đại Nghiệp thứ chín lúc Dương Huyền Cảm tạo phản, hắn cũng ở Lạc Dương đầu hàng Dương Huyền Cảm, sau bị thanh toán, nhưng thiên tử Dương Quảng xem ở trên mặt mũi phụ thân cùng gia tộc chưa nghiêm trị hắn, chỉ là đem hắn biếm thành Tân Hương huyện úy, không lâu lại thăng làm huyện lệnh.
Mấy năm nay hắn làm cho Lý Kiến Thành không ít chuyện, luôn tận hết sức lực ủng hộ Lý Kiến Thành, nhưng một lần này hắn cũng có chút bất mãn đối với Lý Kiến Thành.
Một nửa dân cư huyện Tân Hương đều là gia quyến tướng sĩ dưới trướng Lý Kiến Thành, bao gồm thê tử Trịnh thị của Lý Kiến Thành. Mà mấy con trai của Lý Kiến Thành lại ở Thái Nguyên, vì bảo vệ bản thân, đem thê tử cũng vứt bỏ, mình lại còn ủng hộ hắn như vậy. Trịnh Nghiễm vừa nghĩ đến Lý Kiến Thành dẫn quân chạy về phía bắc, liền hận đến ngứa răng.
Lúc này đã nửa đêm canh năm, Trịnh Nghiễm lại như thế nào cũng không ngủ được. Thư Trương Huyễn cho hắn để ở đầu giường, hắn không biết đã đọc bao nhiêu lần.
Trương Huyễn ở trong thư nói rất rõ, làm quan phụ mẫu một huyện, nên lấy sinh mệnh phụ lão một huyện làm trọng, danh dự của mình là nhẹ, ‘Người vì bảo vệ dân phải ủy khuất theo giặc, rất được kính trọng, mong huyện quân nghĩ cho bà con lối xóm, xem xét thời thế, tránh chiến tranh...’
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một gã tùy tùng ở ngoài cửa bẩm báo: “Huyện quân, quân doanh bên kia hình như đã xảy ra chuyện.”
Trịnh Nghiễm thầm cả kinh, vội vàng đứng dậy mặc vào quần áo. Hắn đi ra cửa phòng hỏi: “Quân doanh bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là các tướng lĩnh đang tụ tập cầu xin!”
Trịnh Nghiễm cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng rồi, các tướng lĩnh thế mà lại cầu xin tập thể, làm không tốt mà nói sẽ xảy ra bất ngờ làm phản. Một khi quân đội mất đi khống chế, đối với phụ lão toàn huyện cũng là một hồi tai nạn.
Lúc này, quản gia vội vàng đi tới, ở dưới bậc thang khom người nói: “Lão gia, Từ tướng quân phái người đến mời lão gia đi quân doanh, nói có chuyện quan trọng bàn bạc.”
Trịnh Nghiễm gật gật đầu, hắn lập tức mang theo vài tên tùy tùng đi hướng phía quân doanh.
~~~~
Trong quân doanh ồn ào một hồi, hơn ba trăm tướng lĩnh lữ soái trở lên tụ tập ngoài trung quân đại trướng, yêu cầu Từ Thế Tích đàm phán với Tùy quân. Bọn họ đều là bị Trình Giảo Kim cổ động tiến đến hướng Từ Thế Tích cầu xin.
“Từ tướng quân, người nhà chúng ta đều ở Tân Hương, đao thương không có mắt, mọi người giết đỏ cả mắt rồi, ai cam đoan người nhà chúng ta an toàn?”
“Từ tướng quân, Lô Minh Nguyệt mười vạn đại quân cũng bị đánh cho tè ra quần, chúng ta mới năm ngàn quân, không có cứu viện, lấy cái gì ngăn cản tinh nhuệ Thanh Châu quân?”
“Dương tướng quân nói đúng, chúng ta đối trận với Thanh Châu quân chính là lấy trứng chọi đá. Chúng ta không phải người nhu nhược, nhưng cũng không muốn chịu chết vô ích!”
“Lý công tử bỏ chúng ta đào tẩu, ta vì sao còn phải bán mạng cho hắn?”
…