Lô Ấu Lâm đi xuống, Lô Trác lại nằm về trong lòng Tương thị, chỉ chỉ đầu, để nàng tiếp tục mát xa. Ở mặt ngoài Lô Trác rất phiền não, nhưng trên thực tế trong lòng hắn lại nở hoa, con rể hắn thế mà làm đại tướng quân, Tề quốc công, tước vị ngang với Cao Quỳnh năm đó, Lô gia bọn họ có phúc cỡ nào, năm đó thê tử thế mà còn ghét bỏ Trương Huyễn, may mắn con gái kiên trì, nói tới vẫn là con gái tinh mắt.
Lúc này, cháu Lô Ấu Lâm lại xuất hiện ở cửa, thấp giọng bẩm báo: “Đại bá, Bùi ngự sử đến, hắn nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với đại bá.”
Trong lòng Lô Trác có chút do dự, Bùi Uẩn tay nắm quyền lớn giám sát, là người hắn không đắc tội nổi, là gặp hay không gặp?
“Vậy hắn có nói chuyện gì hay không?”
“Hắn nói... Nói đại họa của đại bá sắp đến rồi.”
Lô Trác nhất thời bị dọa ngồi bật dậy, Tương thị thất thố không kịp đề phòng, cằm vừa lúc đụng mạnh vào trên trán Lô Trác, Lô Trác không để ý tới trán đau đớn, vội vàng ôm trán nói: “Mời hắn đến phòng khách quý chờ một chút, ta sẽ tới ngay!”
“Lão gia, không sao đâu!”
Bản thân Tương thị cũng bị đập nước mắt chảy ròng, nàng lại không để ý tới bản thân, vội vàng thổi trán cho Lô Trác. Lô Trác đẩy nàng ra, “Mặc kệ cái này đi, mau thay quần áo cho ta!”
Tương thị vội vàng khoác thêm quan bào cho hắn, lại mang tới nón màn đen đội cho hắn. Lô Trác phân phó hai câu, lúc này mới vội vàng hướng phòng khách quý đi đến.
Bùi Uẩn đứng trước bàn, đang chắp tay sau lưng đánh giá căn phòng khách quý đơn sơ này, thật sự có chút khó coi. Gạch đỏ cổ xưa trải đất, một cái bàn hơi cũ, còn có hai cái ghế đệm, ngoài ra cái khác đều không có.
Thế này cũng gọi là phòng khách quý? Vậy phòng khách bình thường lại sẽ là bộ dáng gì? Đường đường Quốc Tử Giám tế tửu, cho dù là phủ trạch lâm thời ở Giang Đô, cũng không đến mức keo kiệt như vậy.
Đương nhiên, Bùi Uẩn cũng biết đây là đặc điểm của thế gia Hà Bắc, thích cố ý biểu hiện bản thân nghèo khó, nói khó nghe một chút, chính là có chút mua danh chuộc tiếng.
Nếu không phải vì Trương Huyễn, mình là sẽ tuyệt đối không đến Lô gia bái phỏng.
Lúc này, dưới sảnh truyền đến tiếng cười của Lô Trác, “Để Bùi thế thúc đợi lâu rồi.”
Bùi Uẩn chỉ nhỏ hơn Bùi Củ hai tuổi, cũng gần bảy mươi tuổi, là người đồng lứa với phụ thân Lô Thận của Lô Trác, Lô Trác lúc còn nhỏ còn từng theo phụ thân đến bái phỏng Bùi Uẩn, Bùi Uẩn nghiêm khắc lưu lại ký ức khắc sâu cho Lô Trác, cho nên cho tới bây giờ Lô Trác cũng vẫn có chút e ngại Bùi Uẩn, hơn nữa Bùi Uẩn nắm giữ quyền lớn giám sát, càng khiến bách quan gặp mà kinh hãi.
“Nghe nói thân thể hiền chất không khỏe lắm?” Bùi Uẩn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hỏi.
“Có chút đau đầu, bệnh cũ mà.”
Lô Trác đi lên sảnh, thi lễ nói: “Phòng khách có chút keo kiệt, xin thế thúc đừng chê cười.”
Bùi Uẩn đã là trưởng bối, hắn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, Lô Trác cũng ngồi xuống. Lúc này, một nha hoàn tiến vào dâng trà cho bọn họ.
Bùi Uẩn uống trà, hỏi: “Ta sắp mười năm chưa gặp phụ thân ngươi rồi, thân thể hắn như thế nào?”
“Đa tạ thế thúc quan tâm, thân thể gia phụ vẫn khỏe.”
“Ồ! Vậy ta yên tâm rồi, đến tuổi này của chúng ta, phải đặc biệt chú ý bảo dưỡng, không thể có nửa điểm sơ ý, nói tới ta rất hâm mộ phụ thân ngươi, có thể ở trong nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Không như chúng ta, ài! Chính là số vất vả.”
Lô Trác âm thầm cười lạnh, tay cầm quyền lớn giám sát số vất vả. Người khác muốn vất vả còn không có cái số này, trên mặt hắn lại không dám biểu lộ ra, hạ thấp người nói: “Vừa rồi ta nghe đứa cháu nói, thế thúc cho rằng ta sắp không thuận...”
“Không phải không thuận, mà là đại họa của ngươi sắp tới rồi.”
Bùi Uẩn thẳng thắn khiến sắc mặt Lô Trác đại biến, một câu cũng nói không nên lời.
Bùi Uẩn cười cười, nói tiếp: “Đương nhiên, bây giờ còn chưa có chuyện, chỉ là hy vọng hiền chất có thể phòng ngừa chu đáo, sớm làm tính toán.”
Lô Trác thoáng lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi: “Thế thúc có thể nói thẳng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Hiền chất biết thánh thượng vì sao phải phong lệnh tế chức cao hay không?”
Một câu của Bùi Uẩn đã nói trúng tâm tư Lô Trác, hắn vốn cũng cảm thấy con rể mình tuổi còn trẻ, hơn nữa từng trải không sâu, đã được phong làm quốc công như thế, điều này quả thật có chút không hợp với lẽ thường, nhưng hắn bị các loại chúc mừng làm váng đầu óc, quên sự lo lắng lúc ban đầu, một câu của Bùi Uẩn lại khiến hắn nhớ tới sự lo lắng của mình lúc ban đầu.
Hắn vội nói: “Ta cũng cảm thấy có chút không hợp lý, lại nhìn không thấu, xin thế thúc chỉ điểm bến mê.”
Bùi Uẩn thấy dưới sảnh không có ai, liền hạ giọng nói: “Ta nói cho hiền chất một tin tức tuyệt mật, thánh thượng muốn động thủ với Lý Uyên, chỉ là vì ổn định Trương Huyễn, mới phong hắn chức cao. Một khi thánh thượng giải quyết xong Lý Uyên, kế tiếp chính là động thủ đối với Trương Huyễn.”
Sắc mặt Lô Trác chỉ nháy mắt biến thành trắng bệch, quả nhiên có vấn đề, thì ra chỉ là muốn ổn định con rể mình, thanh âm hắn run run hỏi: “Vậy sẽ động thủ vào lúc nào?”
“Cái này thì không biết, đây là việc thánh thượng vừa mới quyết định, trước mắt chỉ có ba người biết, hiền chất là người thứ tư. Sự tình liên quan tài sản tính mạng, tuyệt đối không được nói ra ngoài.”
Trong lòng Lô Trác rối như tơ vò. Hắn biết Bùi Uẩn sẽ không lừa mình, chuyện này nhất định là thực. Nhưng thánh thượng chuẩn bị động thủ với Trương Huyễn vào lúc nào?
Bùi Uẩn lại thản nhiên nói: “Nhắm chừng hiền chất chưa hiểu ý tứ của ta, mặc kệ thánh thượng động thủ như thế nào, Trương Huyễn cũng sẽ không sợ, thánh thượng cũng không gây thương tổn hắn, mấu chốt là hiền chất. Một khi thánh thượng trở mặt với Trương Huyễn, hiền chất tất nhiên vào tù, đây là đại họa lâm đầu ta nói.”
Lô Trác đương nhiên hiểu, một khi quân đội triều đình khai chiến với Trương Huyễn, mình sẽ bị liên lụy. Mình nên làm cái gì bây giờ? Trong lúc nhất thời, Lô Trác tâm hoảng ý loạn, thế mà lại chưa ý thức được Bùi Uẩn vì sao nói cho mình sự kiện này.
Lúc này Bùi Uẩn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiếng ho khan này giống như một gậy vào đầu, Lô Trác nhất thời phản ứng lại, mình thật là hồ đồ, Bùi Uẩn không phải là vì chuyện này mà đến sao? Nếu không hắn tới làm cái gì?
Lô Trác vội vàng quỳ xuống hành đại lễ, “Xin thế thúc dạy ta!”
“Hiền chất không cần khách khí, chúng ta là thế giao, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi. Thật ra ta chính là tới chỉ điểm cho ngươi một con đường sáng, hiền chất tin tưởng ta hay không?”
Lô Trác như trong bóng đêm thấy được một con đường sáng, lại như người chết đuối tóm được một cây gỗ, vội nói: “Thế thúc nói đi đâu vậy, ta sao không tin thế thúc!”
“Hiền chất nếu muốn tránh họa, cách tốt nhất là từ quan về quê, nhưng ở hiện tại tiết điểm này, thánh thượng khẳng định sẽ không đồng ý. Tiếp theo là điều đến địa phương làm thái thú, nhưng ta nghĩ thánh thượng chỉ sợ cũng sẽ không phê chuẩn. Trương Huyễn không chịu đưa con vào kinh làm con tin, hiền chất thật ra chính là con tin, ta và huynh trưởng thương lượng một phen, có lẽ có một cái cách có thể khiến hiền chất tránh họa.”