Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 635 - Chương 568: Mưa Gió Đều Đến

Chương 568: Mưa gió đều đến
Chương 568: Mưa gió đều đến

Bùi Tịch tuổi chừng bốn mươi, xuất thân Bồ Châu Tang Tuyền Bùi thị, Tang Tuyền Bùi thị là một nhánh của Văn Hỉ Bùi thị, Bùi Tịch tuy cùng Bùi Củ đều là Hà Đông Bùi thị tây quyến phòng, nhưng bởi vì thời gian phân nhánh quá dài, Bùi Tịch đã không có bao nhiêu quan hệ với Bùi Củ, bọn họ có gia chủ của mình, có từ đường của mình, hiến tế cũng không cùng một chỗ.

Giữa trưa, Bùi Tịch vừa ăn xong cơm trưa, chuẩn bị ngủ một lát, đây là thói quen Bùi Tịch kiên trì, hắn vừa nằm xuống, một gã tùy tùng ở ngoài cửa bẩm báo, “Sứ quân, Lý gia nhị công tử có việc gấp cầu kiến.”

“Bảo hắn buổi chiều lại đến, ta có chút mệt rồi.”

“Hắn nói có việc cấp tốc, nhất định phải gặp sứ quân.”

Bùi Tịch bất đắc dĩ, chỉ đành dậy nói: “Bảo hắn vào!”

Lý Thế Dân cũng biết thói quen ngủ trưa của mình, hắn lại ở lúc này tìm đến mình, trong lòng Bùi Tịch hiểu, nhất định là có đại sự nào đã xảy ra.

Lý Thế Dân bước nhanh vào thư phòng của Bùi Tịch, khom người thi lễ, “Tiểu chất tham kiến thế thúc!”

“Ngươi con khỉ nhỏ này, quấy rầy mộng đẹp của ta, có chuyện gì quan trọng?” Bùi Tịch tươi cười đầy mặt hỏi.

Lý Thế Dân thấy hai tùy tùng đứng ở cửa, liền nháy mắt với Bùi Tịch, trong lòng Bùi Tịch hơi ngẩn ra, lập tức phân phó: “Các ngươi đều lui ra đi!”

Hai gã tùy tùng rời khỏi sân, nụ cười trên mặt Bùi Tịch biến mất, cũng trở nên nghiêm túc, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Thế Dân thấp giọng nói: “Thiên tử muốn giết phụ thân ta rồi!”

Bùi Tịch cả kinh, vội hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

“Nguyên nhân cụ thể không biết, nhắm chừng có liên quan với dẹp Vô Đoan Nhi. Bùi tướng quốc phái người đưa tới tin tức, nhắc nhở phụ thân phòng bị nguy hiểm, hắn nói phụ thân rất có thể sẽ thành Lý Hồn thứ hai, kết quả giữa trưa Vương Uy liền đưa tới thiệp mời.”

Bùi Tịch chắp tay sau lưng đi vài bước, chậm rãi nói: “Ta còn đang kỳ quái! Vương Uy cũng đưa tới thiệp mời, ta tra xét năm trước ghi lại, sinh nhật của phụ thân Vương Uy hẳn là ở tháng sau, hơn nữa cũng không phải bảy mươi tuổi, mà là sáu mươi tám tuổi, ta còn nghĩ Vương Uy sao lại hồ đồ, thì ra là vì phụ thân ngươi, xem ra thọ yến đêm mai thật sự là Hồng Môn Yến.”

Nói đến đây, Bùi Tịch quay đầu nhìn chăm chú Lý Thế Dân, “Vậy phụ thân ngươi là thái độ gì?”

Lý Thế Dân cúi đầu nói: “Phụ thân rất tiêu cực, ông muốn đi quận Ly Thạch tránh họa, ta khuyên ông chủ động xuất kích, kết quả bị phụ thân hung hăng quở trách!”

“Cho nên ngươi hy vọng ta tới khuyên phụ thân ngươi?”

Lý Thế Dân gật gật đầu, Bùi Tịch cười nói: “Xem ra giấc ngủ trưa này của ta thực không thể ngủ nữa. Thôi, ta đi khuyên nhủ phụ thân ngươi.”

Lý Thế Dân mừng rỡ, “Bùi thúc cũng tán thành chủ động xuất kích sao?”

Bùi Tịch thản nhiên nói: “Thiên tử muốn giết người, trốn khẳng định là trốn không thoát. Chớ nói Ly Thạch quận, cho dù chạy đến quận Mã Ấp cũng vô dụng.”

“Bùi thúc hiện tại cứ đi đi! Ta lo phụ thân sẽ xuất phát sớm.”

Bùi Tịch khẽ cười nói: “Vội cái gì, để ta đổi bộ quần áo lại đi.”

~~~~

Trong phòng, Lý Uyên đang ngồi ở trước bàn viết thư cho Đậu Uy cùng Độc Cô Thuận.

Kế hoạch của Độc Cô Thuận là mùa thu lại tìm cơ hội khởi sự, mà hiện tại mới vào xuân không lâu, cách thời gian biểu của Độc Cô Thuận còn có nửa năm. Đậu Uy cũng ủng hộ mùa thu khởi sự, khi đó bọn họ chuẩn bị càng thêm đầy đủ.

Nhưng trong lòng Lý Uyên lại lo âu vạn phần, thiên tử đã muốn động thủ với mình, cho dù kéo dài cũng không kéo dài được bao lâu, hắn chỉ hy vọng phủ Võ Xuyên có thể sớm khởi sự, không có quý tộc Quan Lũng ủng hộ, mình lấy cái gì đối kháng với triều đình?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lý Uyên lập tức lấy ra một quyển sách đem thư che giấu đi, không vui hỏi: “Chuyện gì?”

“Lão gia, Bùi cung giám tới chơi!”

Lý Uyên ngẩn ra, lúc này Bùi Tịch không phải đang ngủ trưa sao? Sao lại chạy tới tìm mình, Lý Uyên tâm niệm khẽ chuyển, lập tức hiểu ra, nhất định là Thế Dân chạy đi tìm Bùi Tịch, trong lòng hắn âm thầm tức giận, chỉ đành phân phó: “Mời hắn vào đi!”

Lý Uyên cũng không phải không tin Bùi Tịch. Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh đều là người hắn tin được, chỉ là Lý Thế Dân quá mức vội vàng xao động khiến hắn tức giận, không bình tĩnh chút nào.

Không bao lâu, Bùi Tịch bước nhanh vào sân, chắp tay cười nói: “Nghe nói huynh trưởng tâm tình không tốt, tiểu đệ đặc biệt đến an ủi!”

Lý Uyên đáp lễ, “Để hiền đệ chê cười rồi, mau vào nhà!”

Lý Uyên đem Bùi Tịch mời vào phòng, lại thấy thứ tử Thế Dân cũng ở bên ngoài, tỏ ra có chút do dự, Lý Uyên không khỏi cả giận nói: “Muốn vào thì vào, không muốn vào thì cút ra ngoài!”

Lý Thế Dân cúi đầu đi vào phòng. Một nha hoàn tiến vào dâng trà, Lý Uyên lập tức bảo hạ nhân và nha hoàn lui ra. Lý Thế Dân biết điều đứng ở cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.

Bùi Tịch uống ngụm trà, nói: “Thế Dân đã nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì. Huynh trưởng cũng không nên trách Thế Dân, chuyện này quả thật rất khẩn cấp, nếu huynh trưởng không quyết đoạn xử lý, chỉ sợ tiên cơ liền mất đi.”

“Chuyện này ta muốn cân nhắc thêm một chút.” Lý Uyên chần chờ một chút, nói.

Bùi Tịch lắc đầu, “Ta tin Vương Uy và Cao Quân Nhã đã có được thánh chỉ, chỉ là bọn hắn kiêng kị trong tay huynh trưởng có quân đội, tạm thời còn chưa dám trở mặt, nhưng một khi bọn hắn công khai thánh chỉ, thử hỏi sẽ có bao nhiêu người đồng ý theo huynh trưởng? Vấn đề này huynh trưởng cân nhắc chưa? Tựa như huynh trưởng nói, đi quận Ly Thạch tránh họa, đó thật ra chính là đem Thái Nguyên quân chắp tay tặng cho Cao Quân Nhã, hắn cầu còn không được, cho nên lúc này rời khỏi Thái Nguyên tuyệt đối không sáng suốt.”

Lý Uyên nhất thời trầm mặc. Bùi Tịch nhìn ra Lý Uyên còn đang do dự, liền hỏi: “Huynh trưởng rốt cuộc đang lo lắng cái gì, có thể nói cho tiểu đệ hay không!”

“Ta thật ra là lo lắng phủ Võ Xuyên!”

Lý Uyên thở dài nói: “Phủ Võ Xuyên quyết định mùa thu khởi binh, nếu ta hiện tại gấp gáp khởi binh, phủ Võ Xuyên còn chưa chuẩn bị tốt, ta sẽ không được phủ Võ Xuyên ủng hộ.”

Lúc này, Lý Thế Dân ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được nói: “Là Nguyên gia còn chưa chuẩn bị tốt, bọn họ yêu cầu mùa thu khởi binh, cho nên cữu tổ phụ mới cứ kéo dài mãi!”

“Nghiệp chướng, ai cần ngươi lắm mồm!” Lý Uyên gầm lên giận dữ.

Lý Thế Dân quỳ xuống rơi lệ nói: “Ngoại tổ phụ cũng từng nói cho phụ thân, không thể dựa vào người khác, phải dựa vào chính mình, chỉ có bản thân chúng ta cường thế, phủ Võ Xuyên mới có thể ủng hộ ngược lại chúng ta. Phụ thân, ủng hộ là không cầu được.”

Bên cạnh, Bùi Tịch cũng nói: “Thế Dân nói cũng có đạo lý, nhưng vấn đề trước mắt là, chúng ta phải vượt ở trước Vương Uy và Cao Quân Nhã tuyên đọc thánh chỉ xuống tay, không cho bọn hắn cơ hội công khai thánh chỉ.”

Đúng lúc này, quản gia lại xuất hiện ở cửa sân, khom người nói: “Lão gia, Lưu tiên sinh mang đến thương nhân họ Khang cầu kiến, Lưu tiên sinh nói hắn là từ quận Mã Ấp tới.”

Bình Luận (0)
Comment