Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 636 - Chương 569: Tìm Kiếm Lỗ Hổng (1)

Chương 569: Tìm kiếm lỗ hổng (1)
Chương 569: Tìm kiếm lỗ hổng (1)

Lý Uyên đang muốn giận mắng, lúc này Lưu Văn Tĩnh lại còn dẫn thương nhân tới gặp mình, nhưng trong lòng hắn phản ứng lại, chẳng lẽ là...

Hắn vội vàng nháy mắt cho thứ tử, Lý Thế Dân hiểu ý, bước nhanh đi ra ngoài. Một lát sau, Lý Thế Dân chạy vội vào, nói khẽ với phụ thân: “Là Khang Sao Lợi!”

Lý Uyên không ngờ Khang Sao Lợi sẽ đến ở lúc này, hắn trầm ngâm một lát, nói: “Dẫn hắn đi phòng khách quý, ta lập tức tới.”

Lý Thế Dân bước nhanh đi, Bùi Tịch thấp giọng nói: “Tình thế đã đến điểm giới hạn, xem ra Đột Quyết cũng muốn động thủ rồi.”

Lý Uyên gật gật đầu, “Ta trước gặp hắn một lần rồi nói sau, hiền đệ ở nơi này chờ một lát.”

Trong phòng khách, Lưu Văn Tĩnh đang nói chuyện cùng Khang Sao Lợi. Khang Sao Lợi là đại diện toàn quyền của Đột Quyết Thủy Tất khả hãn ở Đại Tùy, hắn dẫn hai ngàn binh sĩ bí mật đóng quân ở quận Mã Ấp, hắn cũng vừa nhận được mật lệnh của khả hãn, đặc biệt đến gặp mặt Lý Uyên.

Lúc này, Lý Uyên bước nhanh từ bên ngoài vào phòng khách, Lưu Văn Tĩnh vội vàng đứng dậy chào. Khang Sao Lợi lại vẻ mặt ngạo mạn, hướng Lý Uyên miễn cưỡng gật gật đầu.

Lý Uyên ở năm trước từng gặp Khang Sao Lợi một lần, lúc ấy Khang Sao Lợi bày tỏ Đột Quyết khả hãn muốn ủng hộ Lý Uyên tự lập, mà Lý Uyên chưa bày tỏ bất cứ thái độ gì, đã chưa đáp ứng, cũng chưa từ chối, không ngờ hắn hôm nay lại tới.

Khang Sao Lợi vô lễ khiến Lý Uyên có chút không vui, nhưng nghĩ đến hắn là người Đột Quyết, Lý Uyên cũng không muốn so đo cùng hắn. Hắn ngồi xuống cười nói: “Đã lâu không gặp Khang tướng quân rồi.”

Khang Sao Lợi là người ngay thẳng, hắn cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề nói: “Khả hãn nhà ta muốn nâng đỡ Lý công thay thế Tùy triều, không biết Lý công có ý gì không?”

Bên cạnh, Lưu Văn Tĩnh nhất thời có chút xấu hổ, hắn không ngờ Khang Sao Lợi trực tiếp như vậy, một chút đường sống quay đầu cũng không có. Lưu Văn Tĩnh vội vàng bổ sung nói: “Sự tình là như thế này, Thủy Tất khả hãn nhận được thư mật từ Giang Đô, Giang Đô có thể sắp xảy ra binh biến, khả hãn hy vọng có ai có thể đứng ra ổn định cục diện thiên hạ, để người dân tránh được chiến loạn. Năm trước khả hãn từng hỏi Lý công, hôm nay Khang tướng quân muốn hiểu biết một chút chí hướng của Lý công.”

Tuy Lưu Văn Tĩnh nói uyển chuyển nữa, ý tứ vẫn thế, chính là hỏi Lý Uyên hắn có đồng ý đầu nhập vào Đột Quyết hay không?

Lý Uyên đương nhiên hy vọng có thể được Đột Quyết ủng hộ, nhưng hắn lại không muốn làm con rối của Đột Quyết, hắn muốn biết Đột Quyết có thể ủng hộ mình tới trình độ nào, mình cần trả giá thế nào, nếu mất nhiều hơn được, hắn tình nguyện không cần người Đột Quyết ủng hộ.

Cái này giống như buôn bán, có lợi có thể kiếm mới làm người ta động lòng, làm ăn lỗ vốn không có ai buốn làm, hơn nữa đề cập thanh danh, cho nên lợi nhuận nhất định phải hậu hĩnh Lý Uyên hắn mới có thể đáp ứng.

Lý Uyên trầm ngâm một lát hỏi: “Không biết Thủy Tất khả hãn có thể ủng hộ ta tới trình độ nào?”

Trong mắt Khang Sao Lợi hiện lên một tia ý cười giả dối, chậm rãi nói: “Cái này phải xem Lý công cần chúng ta ủng hộ tới trình độ nào. Nếu Lý công cần, chúng ta thậm chí có thể ra hai mươi vạn đại quân thay Lý công đánh hạ Lạc Dương, Trường An, đương nhiên chúng ta cũng có thể ủng hộ ở trên lương thảo, ví dụ như chúng ta có thể cung cấp trăm vạn con dê làm quân lương, nếu Lý công chỉ cần ủng hộ trên đạo nghĩa, chúng ta cũng có thể công khai thừa nhận Lý công là chính thống, dù sao phương thức rất nhiều, phải xem nhu cầu của bản thân Lý công.”

Khang Sao Lợi rất giảo hoạt, hắn chỉ nói phương thức Đột Quyết ủng hộ Lý Uyên, không đề cập tới Lý Uyên cần trả giá gì một chút nào. Lý Uyên nhìn thoáng qua Lý Thế Dân, Lý Thế Dân hiểu ý tứ phụ thân, cười nói: “Chúng ta muốn hướng Đột Quyết mua năm ngàn chiến mã, không biết quý phương có thể đáp ứng hay không?”

Đây là thái độ của Lý Uyên, hắn muốn dùng phương thức mua chiến mã nhận được Đột Quyết ủng hộ, như vậy hắn đã trả giá tiền tài, Đột Quyết không thể hướng mình đưa ra yêu cầu nữa.

Khang Sao Lợi biến sắc, lạnh lùng nói: “So sánh với Lưu Vũ Chu, Lý công thật sự không sảng khoái!”

Phòng khách nhất thời một mảng yên tĩnh, Khang Sao Lợi trực tiếp uy hiếp khiến trong lòng Lý Uyên rất căm tức. Hắn đương nhiên hiểu Khang Sao Lợi là có ý tứ gì, Lý Uyên hắn nếu không tiếp thụ điều kiện của Đột Quyết, như vậy Đột Quyết sẽ toàn lực ủng hộ Lưu Vũ Chu, một núi không chứa hai hổ, Tịnh Châu nếu đã có Lưu Vũ Chu, còn có Lý Uyên hắn làm gì?

Lý Uyên khắc chế lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy mua bán chiến mã là bước thứ nhất hai bên chúng ta hợp tác, nếu bước thứ nhất đi tốt, hai bên đều thành lập danh dự, như vậy về sau hợp tác sẽ rất thuận lợi, chỉ cần bước thứ nhất hợp tác thuận lợi, chúng ta nhất định còn có bước hợp tác thứ hai, Khang tướng quân cảm thấy thế nào?”

Ý ở ngoài lời, nếu Đột Quyết không đáp ứng bán ngựa, vậy về sau hợp tác cũng đừng nghĩ nữa, ngữ khí tuy uyển chuyển, nhưng thái độ của Lý Uyên lại rất cứng rắn.

Khang Sao Lợi sở dĩ tìm đến Lý Uyên, là vì sức kêu gọi chính trị của Lưu Vũ Chu quá kém, kém xa Lý Uyên xuất thân quý tộc Quan Lũng. Lưu Vũ Chu chỉ là tấm thẻ đánh bạc Đột Quyết dùng để hướng Lý Uyên ép giá, nếu Lý Uyên yếu đuối, như vậy Khang Sao Lợi sẽ cứng rắn, nhưng hiện tại Lý Uyên trong mềm mang cứng rắn, Khang Sao Lợi lại nhất thời không tiện tạo áp lực.

Khang Sao Lợi lập tức thay đổi thái độ, cười ha ha nói: “Lý công quả nhiên là người có thành ý, được rồi! Ta sẽ phái người trở về hướng khả hãn báo cáo, đem ý tứ Lý công phản ứng theo sự thật cho khả hãn, chậm nhất một tháng sau sẽ có câu trả lời, vậy ta cáo từ trước.”

Khang Sao Lợi đứng dậy cáo từ, Lý Uyên bảo Lý Thế Dân tiễn hắn đi ra ngoài, đi đến dưới bậc thang, Khang Sao Lợi dừng bước cười nói: “Ta còn có một tình báo miễn phí nói cho Lý công, ngay tại hai ngày nay hoặc mai, Lý công nhất định sẽ nghe được tin tức trọng đại của quận Mã Ấp.”

~~~~

Khang Sao Lợi nghênh ngang bỏ đi, Lý Uyên nhất thời có chút không vui nói với Lưu Văn Tĩnh: “Tiên sinh đem hắn mang đến, vì sao không nói trước cho ta một tiếng?”

Lưu Văn Tĩnh cười khổ nói: “Thúc Đức oan uổng ta, ta là lúc đến tìm Thúc Đức gặp hắn ở cửa, ta sợ hắn bị người ta nhận ra, cho nên mới bẩm báo thay hắn

Nói thật, ta căn bản không biết hắn tới làm gì? Chỉ là lúc ở phòng khách chờ Thúc Đức mới nói vài câu.”

Lý Uyên áy náy hành lễ, “Xem ra là ta hiểu lầm Triệu Nhân rồi. Ta hướng Triệu Nhân nhận lỗi!”

“Thúc Đức không cần như thế, ta là có chuyện quan trọng bẩm báo. Ngày mai Vương Uy phụ thân thọ yến, là một cái bẫy.”

“Ta đã biết, vừa lúc Huyền Chân cũng có mặt, không bằng cùng nhau bàn bạc một chút.”

Bình Luận (0)
Comment