Lý Uyên mang theo Lưu Văn Tĩnh trở lại thư phòng, ba người hàn huyên một phen rồi ngồi xuống, Lý Uyên liền đem ý đồ đến của Khang Sao Lợi nói cho Bùi Tịch, Bùi Tịch cười nói: “Xem ra Lưu Vũ Chu khiến người Đột Quyết không hài lòng, cho nên tới đây tìm huynh trưởng. Nếu ta không đoán sai, người Đột Quyết nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu mua ngựa của huynh trưởng, sau đó tiếp tục đàm phán hợp tác phía sau.”
Lý Uyên gật gật đầu, “Hợp tác ta có thể cân nhắc, nhưng nếu là bảo Lý Uyên ta làm con rối của người Đột Quyết, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng, hơn nữa người Đột Quyết điều kiện quá phận mà nói, ta cũng sẽ có điều giữ lại.”
Bùi Tịch vuốt râu trầm ngâm một lát, nói: “Ta nghe nói người Đột Quyết nội đấu đang kịch liệt, Thủy Tất khả hãn tạm thời không thể dẫn đại quân nam hạ, cho nên mới muốn nâng đỡ thế lực thân Đột Quyết trước. Ta tin tưởng lúc này người Đột Quyết sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao, sẽ chỉ bảo chúng ta quy thuận Đột Quyết trên danh nghĩa, hoặc là dùng ơn huệ nhỏ mượn sức nhỏ. Nhưng một khi bọn họ giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ, quân đội Đột Quyết nhất định sẽ nam hạ quy mô, khi đó sẽ đưa ra yêu cầu chúng ta không gánh nổi, Đột Quyết lòng lang dạ sói, chúng ta phải cần thiết quan sát rõ!”
Lý Uyên yên lặng gật đầu, Bùi Tịch quả nhiên nhìn thấu triệt, mình cần để ý gấp bội.
Lúc này, Lý Uyên thấy Lưu Văn Tĩnh trầm ngâm mãi không nói, liền hỏi: “Triệu Nhân đang nghĩ cái gì?”
Lưu Văn Tĩnh cười nói: “Thúc Đức từng cân nhắc đối phó Vương Uy cùng Cao Quân Nhã như thế nào chưa?”
Lý Uyên đem Lưu Văn Tĩnh coi là mưu sĩ. Lưu Văn Tĩnh đã nói như vậy, nói rõ hắn đã định liệu trước. Lý Uyên vội nói: “Ta nhất thời chưa có chủ ý, Triệu Nhân nói suy nghĩ của ngươi xem?”
Lưu Văn Tĩnh mỉm cười. “Ta đang nghĩ Khang Sao Lợi lúc gần đi nói câu nói kia, nếu ta không đoán sai, Lưu Vũ Chu rất có thể đã ở dưới Đột Quyết ủng hộ tạo phản rồi, nếu hai ngày nay mai phương diện quận Mã Ấp truyền đến tin tức, Thúc Đức không phải vừa lúc có cái cớ dẫn quân bắc thượng sao?”
Lý Uyên như có chút đăm chiêu. Hắn hiểu ý tứ Lưu Văn Tĩnh, chỉ cần mình nhân cơ hội này nắm chặt quân quyền, ván cờ này sẽ sống rồi, Lưu Văn Tĩnh đi một nước cờ này thật hay!
Bên cạnh Bùi Tịch cũng cười nói: “Vương Uy có thánh chỉ, chúng ta cũng có thể có thánh chỉ, đến lúc đó ai có thể phân rõ thiệt giả?”
Ba người cười to, Lý Uyên lúc này rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn đã định liệu trước.
~~~~
Đêm hôm đó, quận Mã Ấp truyền đến tin tức, Ưng dương lang tướng quận Mã Ấp Lưu Vũ Chu giết chết Mã Ấp thái thú Vương Nhân Cung, khởi binh tạo phản, chiếm cứ toàn cảnh quận Mã Ấp, tin tức ở ngày hôm sau truyền khắp Thái Nguyên, nhất thời cả thành đều chấn động. Lý Uyên lập tức triệu tập các tướng bàn bạc quân tình, quyết định tự mình dẫn đại quân thảo phạt Lưu Vũ Chu, Lý Uyên đồng thời lại truyền lệnh quận Ly Thạch, điều năm ngàn quận binh quận Ly Thạch đến thủ vệ thành Thái Nguyên.
Bởi vì thế cục khẩn trương, quận thừa Vương Uy liền hủy bỏ thọ yến sớm định ra vào đêm. Trong phòng làm việc, Vương Uy và Cao Quân Nhã lo lắng bàn bạc đối sách, biến cố đột nhiên tới từ quận Mã Ấp quấy rầy kế hoạch của bọn họ, hai người chỉ đành một lần nữa chế định kế hoạch mới.
Vương Uy lo lắng nói: “Người đưa mật chỉ nói cho ta biết, việc thánh thượng muốn giết Lý Uyên cực kỳ bí ẩn, ngay cả Bùi Củ cũng không biết, Lý Uyên hẳn là còn chưa biết tình huống, chỉ là ông trời không giúp chúng ta, lại để quận Mã Ấp xảy ra chuyện, hiện tại Lý Uyên đã ở quân doanh, chúng ta nên giết như thế nào?”
Cao Quân Nhã trầm ngâm một lát, nói: “Thánh chỉ phải ở lúc Lý Uyên không nắm quân quyền mới có thể công khai, nếu không một khi trở mặt, hắn tay nắm quân quyền, tình thế cực kỳ bất lợi đối với chúng ta.”
“Ta cũng biết không nên nóng lòng trở mặt, nhưng thánh thượng yêu cầu chúng ta lập tức bắt Lý Uyên, chúng ta cũng không kéo dài nổi!”
Vương Uy thở dài trong lòng một tiếng, hắn chắp tay sau lưng đi vài bước, bỗng quay đầu hỏi: “Lý Uyên chuẩn bị khi nào xuất binh bắc thượng?”
“Hắn nói cho ta ba ngày sau xuất phát.”
Cao Quân Nhã cảm giác Vương Uy tựa như có ý, liền chờ mong nhìn hắn. Vương Uy cười nói: “Ta nghĩ tới một chuyện, ngày kia chính là tấn từ đại tế, hắn có thể không tới tham gia thọ yến, nhưng tấn từ đại tế hắn lại không thể không tham gia, chúng ta có thể ở lúc đại tế xuống tay.”
“Mà nếu Lý Uyên tìm cớ không đến thì làm sao?”
“Hắn là người để ý danh vọng như vậy, tấn từ đại tế sao có thể không đến?”
Cao Quân Nhã mừng rỡ, vội nói: “Trong tay ta có năm trăm thân binh, binh tào tham quân Điền Đức Bình là tâm phúc của ta, năm trăm người này có thể giao cho hắn thống soái.”
~~~~
Hai ngày qua Lý Uyên luôn ở trong quân doanh ngoài thành, bởi vì chuẩn bị bắc phạt Lưu Vũ Chu, quân đội đã tiến vào trạng thái thời chiến, bất cứ kẻ nào không liên quan đều không thể đi vào. Lý Uyên lại lệnh Cao Quân Nhã chuẩn bị tiếp nhận năm ngàn quận binh quận Ly Thạch trấn thủ Thái Nguyên thành, như vậy liền đem toàn bộ quân đội đều điều vào quân doanh, khiến cho trong tay Cao Quân Nhã tạm thời không có một quân một tốt.
Buổi sáng hôm nay, quận thừa Vương Uy phái người đưa tới tín hàm, ngày mai muốn cử hành tấn từ đại tế, mời Lý Uyên tham gia. Lý Uyên vui vẻ đáp ứng, hắn lập tức sai người đem thứ tử Lý Thế Dân tìm đến.
Trong đại trướng, Lý Uyên nói với thứ tử Lý Thế Dân: “Ta nhắm chừng Vương Uy muốn ở trên tấn từ đại tế xuống tay với ta, Cao Quân Nhã tuy không còn quân đội, nhưng trong tay hắn còn có năm trăm thân binh, chúng ta phải nắm giữ nhất cử nhất động của năm trăm thân binh này, chuyện này ta giao cho con.”
“Con tuân lệnh!”
Lý Uyên lắc đầu, “Ta không muốn nghe con nói tuân lệnh, ta muốn biết con tính làm thế nào bây giờ?”
Lý Thế Dân trầm ngâm một chút, nói: “Con muốn từ tướng dẫn quân ra tay, người dẫn dắt năm trăm thân binh này, tất nhiên là người Cao Quân Nhã tín nhiệm nhất, không ai ngoài ba người, thiên tướng Triệu Bình Hoán từng hai lần say rượu hỏng việc, thời khắc mấu chốt Cao Quân Nhã sẽ không chọn hắn lãnh binh. Em vợ Hàn Thuận thì khôn khéo có tài, nhưng con nghe nói hắn đã hộ tống thê tử Cao Quân Nhã đi Lạc Dương, trước mắt không ở Thái Nguyên, cho nên chỉ có thể là binh tào tham quân Điền Đức Bình. Người này quan hệ với Vũ thế thúc không tệ, con nghĩ Vũ thế thúc nhất định biết điểm yếu của hắn.”
Lý Uyên vui mừng vuốt râu gật gật đầu, có con như thế, cha còn lo gì!
~~~~
Chạng vạng, binh tào tham quân Điền Đức Bình vội vàng đi vào một tửu quán nhỏ ở thành bắc. Điền Đức Bình tầm ba mươi tuổi, người địa phương Thái Nguyên, rất khôn khéo có tài, rất được Cao Quân Nhã tin cậy, là một trong các tâm phúc của Cao Quân Nhã.