Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 638 - Chương 570: Tấn Từ Đại Tế (1)

Chương 570: Tấn từ đại tế (1)
Chương 570: Tấn từ đại tế (1)

Nhưng chỉ cần là người thì sẽ có điểm yếu, bản thân Điền Đức Bình không có vấn đề gì, nhưng phụ thân Điền Cừ lại là người mê cờ bạc như mạng, chẳng những đem gia sản tiêu xài hầu như không còn, còn mắc nợ, cứ năm ba ngày tìm đến con trai đòi tiền, làm Điền Đức Bình không khỏi buồn bực, hắn chỉ đành tìm khải tào tham quân Vũ Sĩ Hoạch giàu có mượn tiền vài lần.

Buổi chiều hôm nay, Điền Đức Bình nhận được tin tức của Vũ Sĩ Hoạch, có thể cho hắn mượn thêm một khoản tiền. Tuy Điền Đức Bình biết hiện tại không phải lúc lộ diện, nhưng vì để phụ thân thoát nợ, hắn chỉ đành một mình một người tới tửu quán nhỏ ở thành bắc.

Điền Đức Bình vào tửu quán, tiểu nhị nhận ra hắn, nhất chỉ trong nhà cười nói: “Vũ gia ở bên trong!”

Điền Đức Bình gật gật đầu, bước nhanh hướng buồng trong, hắn khẽ vén rèm đi vào, một màn trước mắt lại khiến hắn không khỏi ngẩn người.

Chỉ thấy hai người ngồi trong phòng, một người là Vũ Sĩ Hoạch bộ dạng cao lớn béo khỏe, mà người trẻ tuổi ngồi ở chính giữa lại là thứ tử Lý Thế Dân của Lý Uyên, Điền Đức Bình bỗng ý thức được mắc bẫy rồi, hắn xoay người muốn đi, hai đại hán dũng mãnh lắc mình mà ra, chặn cửa.

“Điền tham quân đã đến đây, vì sao không ngồi xuống uống một chén?” Lý Thế Dân mặt tươi cười nói.

Trong lòng Điền Đức Bình thầm thở dài, mình biết rõ hiện tại không thể ra khỏi cửa, lại vẫn mắc bẫy, phụ thân thật sự là hại chết mình rồi.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành chắp tay thi lễ, ngồi xuống, “Nhị công tử tìm ta có chuyện gì sao?”

“Trong lòng Điền tham quân hẳn là còn rõ hơn ta.”

Trầm mặc một lát, Điền Đức Bình lạnh lùng nói: “Chịu người nhờ vả, phải làm hết lòng, ta không muốn phản bội Cao tướng quân.”

“Ngươi không muốn phản bội hắn chính là chịu chết, ngươi cho rằng ngày mai tấn từ đại tế cha ta sẽ bó tay chịu trói sao? Ta đã ngồi ở chỗ này, như vậy tất cả âm mưu của Cao Quân Nhã ta đều đã rõ như lòng bàn tay, chỉ là cha ta không muốn tạo quá nhiều giết chóc, tăng tội nghiệt, bảo ta dùng trả giá nhỏ nhất đến giải quyết chuyện này. Nếu Điền tham quân không chịu hợp tác, vậy đêm nay sẽ là đêm tanh máu.”

Điền Đức Bình nhất thời nghẹn lời, đối phương cái gì cũng đã biết, Cao tướng quân mưu tính còn có ý nghĩa gì?

Lúc này, Vũ Sĩ Hoạch lấy ra một bao vải mở ra, bên trong lộ ra mười đĩnh hoàng kim lớn vàng óng. Vũ Sĩ Hoạch đem vàng chia thành hai, “Ta biết phụ thân ngươi ở bên ngoài nợ bạc ngươi cả đời cũng không trả hết, chỗ này là một ngàn lượng vàng, ta chia thành hai, ngươi có hai con đường có thể đi, năm trăm lượng vàng cầm trước trả nợ bạc của phụ thân ngươi, nhưng ngươi lại lựa chọn, lấy đi năm trăm lượng vàng còn lại, ngươi có thể mang cha mẹ đi xa tha hương, mai danh ẩn tích, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đem nơi năm trăm người ẩn thân nói cho chúng ta. Nếu ngươi không muốn xa chạy cao bay, vậy ngươi cũng có thể lựa chọn nguyện trung thành Lý công, tin tưởng lấy sự rộng lượng của Lý công sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

Điền Đức Bình cúi đầu không nói. Lúc này, Lý Thế Dân đem năm trăm lượng vàng gói lại, đưa cho Điền Đức Bình, “Chút tiền ấy cho ngươi đi trả nợ cho phụ thân. Mời Điền tham quân đi đi!

Ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Lý Thế Dân lập tức ra lệnh: “Tránh ra một con đường, để Điền tham quân rời đi!”

Hai đại hán lập tức lui xuống, Điền Đức Bình run rẩy đôi tay, hắn bỗng quỳ xuống, hai tay ôm quyền nói: “Điền Đức Bình nguyện góp sức vì công tử!”

Khóe miệng Lý Thế Dân hiện lên một tia ý cười khó có thể phát hiện, vội vàng nâng Điền Đức Bình dậy. “Điền tham quân đừng như thế, mời mau mau đứng lên!”

~~~~

Tấn từ đại tế là đại sự của thành Thái Nguyên thậm chí toàn bộ Tịnh Châu, sớm ở mấy tháng trước quan phủ đã bắt đầu chuẩn bị, thế gia đại tộc từ các quận các huyện đều phái đại biểu chạy tới tham gia đại điển hiến tế.

Sáng sớm, Cao Quân Nhã và Vương Uy đến quảng trường từ đường chủ tế trước một bước, trên quảng trường xếp hơn trăm cái giường ngồi, chủ sự hiến tế dẫn mấy chục thủ hạ đang bận rộn bố trí một chỗ sân bãi cuối cùng.

Lúc này, một gã tùy tùng vội vàng tới thấp giọng nói vài câu với Cao Quân Nhã. Cao Quân Nhã gật gật đầu, thấp giọng ra lệnh: “Chỉ cần chánh chủ vừa ra mặt, liền lập tức động thủ bắt người!”

Tùy tùng vội vàng đi, Vương Uy nhỏ giọng hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Điền Đức Bình đã dẫn năm trăm người ẩn núp ở trong núi rừng ngoài từ đường, chỉ cần người kia xuất hiện thì lập tức động thủ!”

Vương Uy bỗng kéo Cao Quân Nhã một cái, Cao Quân Nhã quay đầu, lúc này mới phát hiện Lý Uyên ngay tại phía sau mình không xa, đang hàn huyên với một số hương lão. Sắc mặt Cao Quân Nhã chỉ thoáng cái trở nên trắng bệch, Lý Uyên thế mà lại tới trước, vì sao Điền Đức Bình không bắt người?

Lúc này, Vương Uy cười ha ha nghênh đón, “Lý công bận trăm công ngàn việc vẫn rút thời gian đến, thật sự là không dễ gì!”

Lý Uyên khẽ cười nói: “Tuy ngày mai sẽ phải xuất binh, nhưng tấn từ đại tế là đại sự, ta vô luận như thế nào cũng phải tham gia, chỉ là thời gian sẽ không quá dài. Xin Vương quận thừa thứ lỗi.”

“Không sao! Không sao! Lý công có thể đến đã là cho đủ mặt mũi rồi.”

Ba người đi lên bậc thang, ngồi xuống trên ghế khách quý, có thị nữ dâng trà cho bọn hắn. Ba người lại hàn huyên vài câu, Cao Quân Nhã có chút đứng ngồi không yên, vừa rồi hắn lại lặng lẽ hạ lệnh, lệnh Điền Đức Bình tới bắt người, nhưng Điền Đức Bình lại từ đầu tới cuối chưa lộ mặt, Cao Quân Nhã không khỏi thầm mắng Điền Đức Bình làm việc bất lực.

Bỗng, xa xa xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, chỉ thấy một đám binh sĩ áp giải một người đang bước nhanh đi tới. Vương Uy cùng Cao Quân Nhã đều bị dọa giật mình, lại phát hiện người bị bắt bọn họ đều không biết, hai người nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, binh sĩ đem nam tử vết máu đầy người áp giải lên. Lý Uyên cả giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Một tướng lĩnh quì một gối bẩm báo, “Khởi bẩm sứ quân, chúng ta bắt được một gã tín sứ của Lưu Vũ Chu.”

“Tín sứ gì, Lưu Vũ Chu truyền tin cho ai?” Lý Uyên khó hiểu hỏi.

Tướng lĩnh lấy ra một phong thư trình cho Lý Uyên, lại nhìn thoáng qua Vương Uy và Cao Quân Nhã. Lý Uyên nhìn nhìn bìa thư, không khỏi giật mình đứng lên, lui lại hai bước, chỉ vào Vương Uy và Cao Quân Nhã giận mắng, “Các ngươi... Thật to gan!”

Vương Uy nhìn thoáng qua bìa thư, đầu óc không khỏi ‘Ông!’ một tiếng, hầu như muốn nổ tung, chỉ thấy trên bìa thư viết, Vương quận thừa, Cao tướng quân thân khải, lạc khoản là: Lưu Vũ Chu kính thượng.

Cao Quân Nhã giận dữ, “Đây là ngậm máu phun người!”

Nhưng bọn hắn đã không còn cơ hội, Lý Huyền Bá bỗng xuất hiện bên cạnh phụ thân, hắn vung tay lên, bên cạnh xông lên mười mấy binh sĩ, đem hai người đè chặt.

Bình Luận (0)
Comment