“Lều trại đủ không?” Trương Huyễn lại hỏi.
Bọn họ lần này tấn công Lô Minh Nguyệt và kho Lê Dương, trước sau thu được mười mấy vạn lều trại. Lều trại là vật tư cứu tế duy nhất hắn có dư.
“Lều trại trước mắt vẫn đủ, hiện tại chỉ sợ càng nhiều nạn dân ùa tới hơn. Thực có chút ăn không tiêu rồi.”
“Vậy thì phải đẩy nhanh sơ tán, ta hôm qua ở huyện Tu Xương đã nói cho Vi trưởng sử, thời gian nạn dân nán lại ở sáu huyện cứu tế không thể vượt qua năm ngày, phải mau chóng sơ tán đến các huyện, hiện tại tiến độ rất không lý tưởng, rất nhiều nạn dân ở điểm cứu tế thế mà nán lại bảy ngày, còn có vượt qua mười ngày chưa sơ tán, tiếp tục như vậy sẽ bùng nổ ôn dịch. Hiện tại là mùa xuân, cần đặc biệt để ý tật bệnh lan truyền.”
“Xin tướng quân yên tâm, chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến độ sơ tán!”
Lúc này, Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, chui vào một đại trướng. Trong đại trướng tựa như đang mở hội nghị gia tộc, đó là một gia tộc cỡ trung, tầm hơn bốn mươi người, già trẻ lớn bé tụ tập một lều.
Người trong lều bỗng thấy có binh sĩ tiến vào, dọa bọn họ đều từ một bên khác đi hướng ngoài lều. Tiêu Văn Mộc vội nói: “Mọi người không phải sợ, đây là Thanh Châu Trương đại soái của chúng ta, đến thăm tình huống của mọi người.”
Mọi người nghe nói là Trương Huyễn đến, bị dọa ùn ùn quỳ xuống. Trương Huyễn cười khoát tay, “Mọi người đừng khẩn trương, ai là tộc nhân!”
Một lão giả đi lên trước, khom mình hành lễ, “Chính là tiểu lão nhân!”
“Các ngươi là người ở nơi nào?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Chúng ta là người Lương quận Ngu Thành huyện, tiểu lão nhân họ Tào.”
Lúc này, lại có mười mấy lão giả nghe tin mà đến. Bọn họ đều là trưởng giả hoặc là tộc trưởng các gia tộc phụ cận, cùng nhau quỳ xuống hướng Trương Huyễn dập đầu.
“Mọi người ngồi đi! Ta tùy tiện tán gẫu vài câu với mọi người.”
Mười mấy lão giả đều ngồi xuống, Trương Huyễn cũng ngồi xuống ở đối diện bọn họ. Hắn ra hiệu Tiêu Văn Mộc ngồi ở bên cạnh mình.
“Trương đại soái, chúng ta đã ở nơi này sáu ngày. Chúng ta muốn biết một bước tiếp theo chúng ta sẽ thế nào?” Mấy lão giả lo lắng hỏi.
“Vấn đề này để Tiêu quận thừa trả lời mọi người, hắn là quận thừa, hiểu biết so với ta càng thêm chi tiết.”
Tiêu Văn Mộc khẽ cười nói: “Xin mọi người không cần lo lắng, đã là cứu tế, khẳng định sẽ cứu tế đến cùng, nơi này rất nhanh lại sẽ có mấy chục vạn người tới, cho nên mọi người rất nhanh sẽ được sơ tán đến các huyện của Thanh Châu. Lỗ quận chúng ta cũng vậy, cư dân địa phương đã bắt đầu lợi dụng thời gian nông nhàn xây dựng cho mọi người chỗ ở lâm thời, có lẽ sẽ thô lậu một chút, nhưng sẽ tuyệt không ăn ngủ nơi hoang dã, sau đó quan phủ các huyện sẽ lấy phương thức miễn thuế cho mọi người thuê quan điền...”
Mọi người nhất thời kích động mồm năm miệng mười nghị luận, “Hiện tại trồng hoa màu đã muộn, nhưng khoai còn có thể trồng, nếu có nước cùng đầu củ làm giống mà nói, năm nay trước khi gieo hạt mùa hè có thể thu một lần, còn có đậu cũng có thể trồng, bí đỏ cũng có thể, mấu chốt là cần có nước...”
Tiêu Văn Mộc chờ mọi người nghị luận không sai biệt lắm, lúc này mới khoát tay. Mọi người an tĩnh lại, lúc này Trương Huyễn cười nói: “Lương thực chúng ta cũng không nhiều, cho nên quan phủ chỉ có thể cung cấp cứu tế tối thiểu, tựa như hiện tại, khẳng định là ăn không đủ no, chỉ có thể duy trì sinh tồn, nhưng trên thị trường có lương thực, mọi người hoàn toàn có thể kiếm tiền đi mua lương thực, ví dụ như có thể thay quân đội đồn điền, có thể tham gia khởi công xây dựng thuỷ lợi, có thể đi mỏ khai thác khoáng thạch, nữ nhân có thể dệt vải. Chỉ cần có sức lao động, Thanh Châu là có cơ hội kiếm tiền, có tiền thì có thể mua lương thực, thậm chí mua cá mua thịt...”
Trương Huyễn thấy mọi người đều bị lời mình nói hấp dẫn, liền lại cười nói với một đám phụ nữ chen chúc ở cửa lều: “Có tiền, nữ nhân còn có thể mua chút son phấn, trang sức, mua giày mới quần áo mới cho trẻ con, mấu chốt phải đi lao động, có lao động sẽ có thu nhập.”
Lúc này, một nam tử cường tráng nhịn không được hỏi: “Đào quặng một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Trương Huyễn cười nói: “Đào quặng là việc khổ cực, nhưng kiếm được cũng nhiều nhất, chịu bỏ sức mà nói một tháng có thể kiếm được mười quan tiền, hơn nữa là tiền tốt của năm năm Đại Nghiệp đầu, không phải tiền nát của hiện tại. Giá lương thực ở Thanh Châu chúng ta là một đấu gạo tám mươi tiền, hiện tại hơi đắt, một đấu gạo trăm đồng, mọi người tính tính xem, làm thợ mỏ một tháng, có thể mua mười thạch gạo, một con bò cũng chỉ mười quan tiền, ngay cả làm ruộng cũng không kiếm được nhiều như vậy.”
Lời Trương Huyễn nói khiến rất nhiều người đều động lòng, làm thợ mỏ thế mà lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, cho dù là tiểu địa chủ ở quê bọn họ, một tháng cũng không kiếm được mười quan tiền, hơn nữa đều là tiền tốt.
“Trương đại soái, nghe nói Thanh Châu còn có đất có thể phân phối, thuế phú cũng rất thấp, là thật sao?” Một lão giả nhịn không được hỏi.
Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm, trong đại trướng lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Trương Huyễn.
Trương Huyễn chậm rãi nói: “Thanh Châu hiện tại tạm thời còn chưa bắt đầu thu thuế phú, nếu muốn thu, cũng sẽ thấp hơn thuế phú triều đình quy định một chút. Về phần phân phối đất đai, quả thật có, nhưng điều kiện tiên quyết là phải định cư ở Thanh Châu, rời khỏi Thanh Châu đất đai sẽ bị quan phủ thu đi, cho nên gọi là chia ruộng theo nhân khẩu, có nhân khẩu mới có ruộng.”
“Vậy cụ thể là bao nhiêu?” Mấy lão giả bên cạnh tiếp tục truy hỏi.
Trương Huyễn cười cười, “Đinh nam hai mươi mẫu ruộng tốt, đinh nữ mười mẫu ruộng dâu, cho nên một đôi vợ chồng đại khái là ba mươi mẫu đất. Nếu tòng quân, lại cho thêm hai mươi mẫu vĩnh nghiệp điền, lập công thì lại thưởng quân điền, quân điền là vĩnh nghiệp điền, ít nhất miễn thuế mười năm, cho dù không ở Thanh Châu quan phủ cũng không thể thu đi, có thể truyền cho con cháu, vì sao Thanh Châu quân chúng ta đánh trận lợi hại, là vì có đất đai khích lệ.
Ta nói cho mọi người, Thanh Châu thưởng quân công, tòng quân ba năm, ít nhất có thể kiếm ba khoảnh vĩnh nghiệp điền. Có một binh sĩ, cũng là người Lương quận Tống Thành huyện các ngươi, tòng quân mới một năm, tác chiến dũng cảm, lập nhiều công, hiện tại đã có hai trăm mẫu ruộng tốt, hơn nữa đất đai của hắn cả đời miễn thuế miễn lao dịch. Nếu hắn không may chết trận, còn có năm mươi mẫu vĩnh nghiệp điền trợ cấp, con hắn cũng cả đời miễn thuế miễn lao dịch...”
Mọi người liên tục kinh hô, đãi ngộ của tòng quân quả thực quá hậu hĩnh, khiến rất nhiều người vì thế tim đập thình thịch.
Lúc này, một binh sĩ bước nhanh đến bên người Trương Huyễn nói nhỏ vài câu, Trương Huyễn liền đứng dậy nói với mọi người: “Ta còn có chút việc, đi trước một bước, để Tiêu quận thừa tiếp tục trả lời vấn đề của mọi người.”
Mọi người đều tiễn Trương Huyễn rời khỏi đại trướng. Trương Huyễn xoay người lên ngựa, giục ngựa mang theo thân binh đi hướng nam, mơ hồ nghe thấy trong đại trướng có người phụ nữ cao giọng hỏi: “Xin hỏi Tiêu quận thừa, nếu phu quân nhà ta muốn tòng quân, báo danh như thế nào?”